Đoạn Ký Hành quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng đem người ấn lên thân cây, Giang Nguyên một tay dắt chó, cùng tiểu kim mao ngơ ngác không hiểu gì nhìn hắn.
Hắn đối diện với đôi mắt đen láy, ngây thơ của Giang Nguyên, thiếu chút nữa thì máu mũi cũng chảy ra, hắn có chút cảm giác thất bại, gác đầu lên vai nam hài, hô hấp trở nên nặng nề, đôi môi rơi xuống vùng da lộ ra ngoài của cậu, thuận thế hôn lên.
Giang Nguyên sợ đến co rụt lại, cậu tỉnh tỉnh mê mê, chỉ cảm thấy môi Đoạn Ký Hành nóng vô cùng, làm cho toàn thân cậu cũng nóng lên, "A Hành...".
Đoạn Ký Hành "Ừ" một tiếng, chóp mũi lạnh lẽo ma sát khuôn mặt của nam hài, nhẹ nhàng ngửi ngửi như một hùng sư bắt được con mồi.
Hắn một tay nâng cằm Giang Nguyên, nhìn vào hai mắt nhắm chặt run rẩy của cậu, lưng cậu dính sát vào thân cây đằng sau, không dám tạo ra bất cứ cử động nào.
Đoạn Ký Hành nhẹ nhàng mà không kém phần trịnh trọng hôn cậu, đôi môi mềm mại không khác gì chủ nhân nó, cắn vào như một quả anh đào non mềm.
Hắn đang phải đấu tranh với dục vọng đáng sợ của mình, tim đập nhanh, bắp thịt co rút lại, hưng phấn đến cả người phát run.
Hắn vô sự tự thông, mâm mê ngậm lấy đôi môi non mềm của Giang Nguyên, chậm rãi mút vào.
Hắn chặn lại nam hài, thanh âm ám muội: "Nguyên Nguyên..." Rõ ràng đã đè con nhà người ta ra hôn lại còn giả vờ hỏi: "Có thể sao?"
Giang Nguyên không dám mở mắt, cậu không quá hiểu mọi chuyện thường ngày, chứ nói chi tới tình yêu, chỉ cảm thấy hương vị nam tính xa lạ, đầy nguy hiểm bao trùm tới.
Nhưng cậu rất thích Đoạn Ký Hành, thích đến mức không nỡ đẩy hắn ra.
Đương nhiên, dù cậu có muốn đẩy cũng không thể đẩy được.
Nhưng tiểu kim mao nhạy cảm nhận ra được nguy cơ, cắn chặt gấu quần Đoạn Ký Hành kéo ra ngoài.
Đoạn Ký Hành hết cách rồi, coi như cẩu cẩu cắn hắn một cái hắn cũng không dừng được, cuối cùng không thể không đem nó dắt tới cái cây bên cạnh, mặc nó giương nanh múa vuốt sủa lớn.
Mưa rơi xuống, tạo ra từng vũng từng vũng nước, tràn đầy mặt đất.
Đoạn Ký Hành vừa nãy chỉ ngậm ngậm mút mút, lúc này lại thô lỗ nắm lấy cằm Giang Nguyên khuấy động, Giang Nguyên chỉ cảm thấy có một đầu lưỡi mềm mềm với vào trong miệng cậu, không ngừng quấn lấy lưỡi cậu mút mát, tiếng môi lưỡi giao triền quanh quẩn bên tai cậu, "Ừm..."
Tâm Đoạn Ký Hành đã mơ ước hôn cậu hàng vạn lần, xâm phạm cậu, cánh tay mạnh mẽ của hắn kiềm chặt eo nam hài, nhìn từ trên cao giống như hắn đang đè cậu, mà cậu chỉ có thể nghẹn ngào bị hắn nuốt vào hoàn toàn.
Mưa càng lúc càng lớn, từng hạt mưa lạnh lẽo xối ướt đằng sau lưng hắn, nhưng hắn vẫn không muốn đi, hắn cảm thấy đây là cơn mưa rất đúng lúc, không có trận mưa này hắn khả năng sẽ bị dục vọng trong cơ thể thiêu cháy.
- ---------------------------------------------------------------
Ngoài cửa sổ mưa to không ngừng, hắn đem Giang Nguyên áp vào trên ghế trong quán lẩu, cơ hồ dùng toàn bộ cơ thể bao bọc cậu, ngậm lấy môi cậu, trêu đùa đầu lưỡi cậu, hắn một lần lại một lần thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng Giang Nguyên.
Bàn tay đặt trên lưng cậu tham lam vuốt ve, từ hông đến sau gáy, nam hài tuổi trẻ da dẻ căng mịn có tính đàn hồi, hai người ướt đẫm ôm lấy nhau, như hai khối nam châm dính chặt vào nhau không thể tách rời.
Hắn cảm nhận được hương vị trên người Giang Nguyên, mùi hương nhàn nhạt ngày thường sau khi hai người hôn môi lại trở lên nồng đậm, như là động vật tới kỳ giao phối tỏa ra hormone thu hút bạn tình, mê hoặc hắn.
Giang Nguyên cẩn thận nắm vạt áo ướt đẫm sau lưng hắn, Đoạn Ký Hành càng trở lên nóng nảy, dòng điện chạy qua da khiến hắn tê dại, hắn giống như tên nghiện không ngừng hôn môi cậu, cuống họng như bị người ta chặt chẽ giữ lại, một giây cũng không muốn cùng Giang Nguyên tách ra.
Giang Nguyên cảm thấy có chút khó chịu, rất nóng giống như bị thiêu đốt, cậu bị hôn tới có chút đau, đôi môi bị vô số lần ngậm mút, sưng lên giống như vừa mới ăn rất nhiều ớt, trong miệng bị sặc nước bọt.
Lúc hai người tách ra, cậu đều đã không thể thở ra hơi, Giang Nguyên chỉ có thể yếu ớt kiếm chế một chút, liền bị Đoạn Ký Hành ôm siết trong ngực, cùng cậu kề môi thở hổn hển nói, "Lại hôn một chút...!Một chút, một chút là tốt rồi..."
Nồi lẩu không ngừng bốc lên khí nóng, trong gian phòng phủ một tầng sương, đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn đặt trên bàn, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng nước ám muội, bọn họ ở trong phòng riêng cuồng nhiệt hôn nhau, không biết mệt mỏi mà hôn.
Đã lâu đã lâu, lâu đến mức Giang Nguyên có điểm hoài nghi mình sẽ bị hôn tới ngất, đột nhiên, "Quý khách..."
Đoạn Ký Hành cứng đờ sống lưng, dùng lưng che lại Giang Nguyên nhanh chóng xoay người, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc rối loạn của nữ phục vụ, nàng đỏ cả mặt, nhắm mắt nói, "Anh, anh mau tiếp tục..."
Lúc về đến nhà, Giang Nham Tịch cũng đã về, Giang Nguyên nắm lấy tiểu kim mao đang trừng Đoạn Ký Hành dắt vào nhà, cúi đầu không dám nhìn mẹ mình.
Nhưng Giang Nham Tịch vẫn nhìn ra, "Miệng Nguyên Nguyên làm sao vậy? Sao lại đỏ như vậy?"
Đoạn Ký Hành mặt không đổi sắc trả lời, "Cháu hôm nay mang Nguyên Nguyên đi ăn lẩu, có lẽ là do cay."
"Ồ? Nguyên Nguyên không phải rất biết ăn cay sao..."
Giang Nham Tịch còn tiếp tục nói, Đoạn Ký Hành cũng không còn kiên nhẫn trả lời vấn đề này, hắn dựa vào ưu thế chiều cao lướt qua nàng và cùng Giang Nguyên liếc mắt nhìn nhau.
Trong không khí giống như ẩn giấu một ngọn lửa, từ con mắt hắn bùng bùng thiêu đốt Giang Nguyên, trong phòng nóng như một cái lồng hấp.
Cổ Đoạn Ký Hành bị nghẹn lên một đoàn khí nóng, một khắc cũng không dám ở lại, vội vã quay đầu đi, hàm hồ nói: "Dì, muộn rồi, con về trước."
Nói xong giống như chạy trốn vội vàng chạy đi.
"Ôi chao? Bên ngoài còn mưa, Ký Hành cháu cầm cây dù rồi đi."
"Không cần, cháu đón xe về."
Hắn vội vội vàng vàng, kéo cửa bước ra ngoài, thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt Giang Nguyên.
Đây là lần đầu tiên hắn không chào tạm biệt Giang Nguyên.
Đoạn Ký Hành đứng ở cửa, chậm chạp không nhúc nhích, hắn ngây ngốc nhìn cánh cửa chống trộm màu nâu đỏ, khắp toàn thân như là mất cân bằng, tim đập liên hồi.
Ý thức của hắn trở nên mơ hồ.
Đây là một hành lang tối, đây là một trận mưa đầy tình ái mùa hè, đây là nam hài ngốc nghếch nắm lấy dục vọng hắn trong lòng bàn tay.
Hắn đứng ở trước cửa, hắn giẫm lên mặt đất, hắn hôn Giang Nguyên.
Mày là Đoạn Ký Hành, mày là Đoạn Ký Hành, mày là Đoạn Ký Hành.
Hắn cứ tuần hoàn như vậy ám chỉ bản thân, giúp chính mình trở lại hiện tại, thân thể vẫn cứ cảm thấy không bình thường.
Tất cả tri giác của hắn bị khuếch đại, tim co rút lại, mồ hôi chảy ra, trong hành lang gió thổi lạnh lẽo, lòng bàn chân tê dại, muốn cử động cũng vô cùng miễn cưỡng.
Có lẽ là do cảm ứng, cánh cửa trước mắt đột nhiên mở ra, một cái đầu tóc nhỏ nhỏ đen láy ló ra.
Đoạn Ký Hành hô hấp cứng lại, tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Miệng Giang Nguyên vẫn còn rất sưng, ngay cả mặt cũng đỏ hồng một mảng, con ngươi xoay vòng vòng nhìn Đoạn Ký Hành ở ngoài cửa, lắp bắp: "Ngày mai chúng ta lại ăn lẩu được không?"
Hắn nghe thấy tiếng tim mình nổ tung.
Hết chương 3..
Danh Sách Chương: