• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Hiệp sĩ què
Biên: Độc Hành

Hoàng Cổ Lăng nghe được đột nhiên bừng tỉnh, bản thân còn ôm chặt lấy nàng, hừ nhẹ một tiếng, thả nàng rơi xuống đất!

Ôi!.... tiếng kêu ai oán với bờ mi ướt đẫm, lệ rơi lả chã của nỹ nhân áo xanh sau khi bị ném xuống đất.

Tuy trong lòng Hoàng Cổ Lăng hận nàng, nhưng lúc này thấy nàng điềm đạm đáng yêu như vậy, không khỏi âm thầm hối hận, hai mắt ngơ ngác nhìn nàng.

Mỹ nhân áo xanh với đôi mắt long lanh ngấn lệ, gần như khép lại, giọng nàng nghẹn ngào: "Ta bị trừng phạt rồi, chàng vẫn còn thống hận ta ư?"

Trong lòng Hoàng Cổ Lăng tự trách mình, hắn nói với giọng ai oán: "Ngươi vì sao phải trộm Sát Nhân Chỉ của ta?"

Hắn nghĩ không ra phải dùng từ ngữ gì cho thích hợp để nói tiếp, đành phải thở dài một tiếng.

Mỹ nhân áo xanh nói với giọng êm ái uyển chuyển: "Nếu ta không trộm Sát Nhân Chỉ của

chàng, chàng sớm đã bị người ta sát hại rồi..."

Hoàng Cổ Lăng lạnh lùng hừ một tiếng. Mỹ

nhân áo xanh vội la lên: "Chàng không tin ư? Ta mà cố ý lừa chàng, ta sẽ chết không nhắm mắt!"

Hai hàng nước mắt của nàng đã tràn mi. Giọng ai oán tiếp tục nói: "Sát Nhân Chỉ trong ngực ta, chàng cầm lấy đi đi! Chỉ là ta cảnh báo chàng, trên giang hồ hiểm ác vô cùng, chỗ nào cũng có.""

Tựa như chàng, chuyện ta trộm đồ, giết người chỉ là bình thường, chàng tự cho rằng mình có được Sát Nhân Chỉ, người trong thiên hạ sẽ không ai biết ư? Nhưng mà ta biết rõ chàng có "Sát Nhân Chỉ đấy."

Trong lòng Hoàng Cổ Lăng chấn động, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta có Sát Nhân Chỉ?"

Mỹ nhân áo xanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng,

gương mặt duyên dáng tuyệt trần, chậm rãi đưa tay phải, nắm lấy tay Hoàng Cổ Lăng, nói: "Trên giang hồ đều nói Lý Mị Hồng ta, lòng dạ độc ác như bò cạp, như rắn rết, hơn nữa bản tính lại phóng đãng, những kẻ chính nhân quân tử lại có ý khinh thường nói ta là nữ nhân hạ lưu... Nhưng ta tự hỏi hai mươi năm qua, tấm thân ta vẫn băng thanh ngọc khiết, không hề..." Nói đến đây, mặt nàng ửng đỏ, thân hình mãnh mai kiều diễm ướt át, đôi môi anh đào mở ra, thẹn thùng mỉm cười.

Hoàng Cổ Lăng thấy trong lòng rung động, hắn cảm thấy nàng rất đẹp, vẻ đẹp đặc thù của một nàng xử nữ.

Lý Mị Hồng chậm rãi đứng lên, thân thể mềm

mại của nàng lướt qua.

Hoàng Cổ Lăng nhẹ nhàng lãng tránh. Nước mắt Lý Mị Hồng đột nhiên lăn xuống má, nức nở nói: "Chàng còn thống hận ta sao? Ta đã sắp chết rồi..., hy vọng chàng có thể nghe ta nói mấy lời sau cùng, được không?"

Hoàng Cổ Lăng thấy nàng trông điềm đạm

đáng yêu, mảnh mai yếu đuối, không đành lòng làm cho nàng khổ sở thêm, đành phải nhẹ nhàng mở rộng vòng tay, ôm lấy thân thể mềm mại của người ngọc.

Lý Mị Hồng được người yêu ôm vào lòng,

sung sướng, hai hàng nước mắt chảy như mưa.

Hoàng Cổ Lăng từ lúc chào đời tới nay, chưa

bao giờ hắn làm điều này với ai, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu di động trong lồng ngực, vô cùng thoải mái.

Thân hình Lý Mị Hồng run rẩy, chiếc cổ ngọc tựa trên bờ vai phải của hắn, thân thể thoải mái, tươi cười bình thản, như một đoá Hải Đường trong cơn bão tố, nội tâm khoan khoái dễ chịu, đuôi lông mày hiện lên nét xuân tình.

Hoàng Cổ Lăng ngửa mặt nhìn lên, trên trời là một mảnh mây trắng lững lờ, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi nói: "Thù Thầy ta còn chưa trả, ta nào dám nghĩ tới chuyện nhi nữ thường tình. Ta lại phát sinh tình cảm với nàng hay sao?"

Chỉ nghe Lý Mị Hồng rên rĩ êm ái bên tai: "Ôm chặt thiếp, ôm chặt thiếp! Hãy cho thiếp được chết trong thanh thản."

Hoàng Cổ Lăng nói thầm: "Nàng sắp chết

rồi, ta làm sao có thể làm tổn thương lòng nàng..."

Lập tức hắn xiết chặt vòng tay, ôm cứng thân thể mềm mại của Lý Mị Hồng vào lòng.

Lý Mị Hồng run rẩy qua hơi thở nói: "Chất độc mãnh liệt vô cùng, nhanh... thiếp sắp chết, chàng hãy ôm thiếp chặt một chút..."

Hoàng Cổ Lăng cúi đầu nhìn qua, không khỏi

nhíu mặt chau mày, nói khẽ: "Độc trên người nàng, chẳng lẽ không có cách nào điều trị sao?"

Lý Mị Hồng cười buồn, thấp giọng nói: "Chàng không muốn ta chết?"

Nụ cười nàng hàm ẩn ngàn vạn sợi tơ ngọc, giọng nói nàng cũng mang theo một cõi âm u trách hờn, lạnh lẽo ai oán.

Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, nói: "Ta vì sao lại muốn nàng chết chứ?"

Lý Mị Hồng gượng cười, dịu dàng nói: "Hoàng tướng công, chàng có thể điểm vào "Tỏa Tâm Huyệt" và "Quy Âm Huyệt" của thiếp không?"

Hoàng Cổ Lăng nghe được, gương mặt phiếm hồng, ấp úng nói: "Cái này... Cái này... Cái này, ta làm sao có thể."

Lý Mị Hồng u buồn lạnh lẽo ai thán một câu: "Như vậy, ta chỉ còn chờ tử thần đến rước đi mà thôi, chỉ hận ta..." Nước mắt nàng lại tuôn rơi lã chả.

Nguyên lai vị trí "Tỏa Tâm Huyệt" nằm nghiêng bên ngực trái, vị trí "Quy Âm Huyệt" nằm nghiêng bên ngực phải, hai huyệt đạo này là hai yếu điểm nhạy cảm của người con gái, thử hỏi Hoàng Cổ Lăng nào dám đáp ứng nàng?

Nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Mị Hồng thống khổ đáng thương, hắn lại không nỡ đành lòng.

Khi một nàng kiều nữ có gương mặt kiều diễm xinh như hoa, đột nhiên phải rời xa dương thế, sự tình tàn nhẫn này, thử hỏi trong nhân gian ai mà không cảm thấy thương tâm động lòng trắc ẩn?

Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng than nhẹ một tiếng,

nói: "Ngươi... Ngươi không cảm thấy ủy

khuất thiệt thòi chứ?"

Lúc này thân thể mềm mại Lý Mị Hồng run nhè nhẹ, khuôn mặt lộ ra vẻ hết sức thống khổ, lạnh lẽo nói:

"Hoàng tướng công, nếu có duyên hy vọng kiếp sau chúng ta gặp lại! Chất độc đã phát tác vào kỳ kinh bát mạch rồi, thiếp đã cách cái chết không xa..."

Hoàng Cổ Lăng không chần chờ được nữa, cắn răng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngẩng đầu thấy trong núi là một mảnh rừng cây thưa thớt, hắn tung mình mấy cái nhảy vào bên trong khu rừng, mang Lý Mị Hồng đặt trên bãi cỏ, bên tai còn nghe được âm thanh Lý Mị Hồng, nói:

"Hoàng tướng công, thiếp hiện tại rất thống khổ, ngươi..."

Chỉ thấy hai tay Lý Mị Hồng nắm chặt, run nhè nhẹ. Hoàng Cổ Lăng cắn răng thò một tay cởi quần áo Lý Mị Hồng.

Bên trong là lớp áo lót, mùi hương hoa lan xông vào mũi, ngón tay hắn trở nên run lẩy bẩy nên nhất thời chưa cởi được đồ lót của nàng ra.

Nhìn vẻ mặt thống khổ vì chất độc hành hạ của Lý Mị Hồng, hắn bỗng tăng thêm dũng khí âm thầm ra sức......

Rẹt... đồ lót đã được kéo xuống hai bên.....

Thân hình nõn nà như tuyết trắng của nàng đã đập vào mắt hắn, như vẩn còn run rẩy. Thân thể Lý Mị Hồng với đường cong tuyệt mỹ, nét đặc thù cần có của một nàng xuân nữ. một thân thể tuyệt thế xinh đẹp, không khỏi làm thần hồn hắn rạo rực.

Nếu nói Lý Mị Hồng có diện mạo đệ nhất mỹ nhân trên đời, thì thân thể nàng còn đẹp hơn nhiều.

Nhìn tấm thân ngà ngọc, cõi lòng Hoàng Cổ Lăng không khỏi ngẩn ngơ.

Nhưng vốn là một chính nhân quân tử, hắn không khỏi phải nhắm hai mắt lại, hai tay chia ra đặt lên Toả Tâm Huyệt bên ngực trái và Quy Âm Huyệt bên dưới ngực phải.

Nơi tay chạm, có cảm giác ấm áp mềm mại

trơn tru........!

Mặc dù hắn cố gắng trấn tĩnh thế nào, nhưng máu trong người vẫn như dòng chảy xiết, hầu như khiến cho hắn không cách nào khống chế!

Lúc này hắn ổn định lại tâm trí, hít sâu một hơi, tụ hợp thêm một chút Thuần Dương Chân Hỏa, vận lên trên lòng bàn tay, truyền vào hai huyệt đạo của nàng.

Kỳ thật hắn không vận dụng Thuần Dương

Chân Hỏa, thì lòng bàn tay và toàn thân hắn cũng đã sớm nóng bức vô cùng.

Bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Lý Mị Hồng nói:

"Hoàng tướng công, lòng bàn tay chàng hãy chuyển qua hai huyệt "Huyết Thương", "Khí Hải", trợ giúp tụ hợp chân khí trong cơ thể tại đan điền, rồi bức độc khí ra bên ngoài cơ thể."

Hoàng Cổ Lăng hỏi vội: "Bây giờ nàng đã cảm thấy khá hơn chưa?"

Hắn vẫn đang nhắm mắt lại, nhưng hắn lại

không biết, trong thời điểm kích thích đó, Lý Mị Hồng đã từng mở mắt ra mấy lần, nét thẹn thùng làm mặt nàng đỏ bừng.

Lý Mị Hồng dịu dàng đáp: "Vừa rồi thiếu chút nữa thở không nổi, hiện tại khoẻ hơn nhiều rồi."

Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng mở to mắt ra nhìn,

thấy trên mặt Lý Mị Hồng ửng hồng, hắn vội vàng nhắm nghiền mắt lại.

Tuy tính cách Lý Mị Hồng phóng đãng, nhưng đích xác đây là lần đầu tiên trong đời nàng khoả thân trước mặt một người nam nhân xa lạ.

Thật tình tuy chuyện này là do nàng chủ động, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng nhìn mình, nàng không khỏi thẹn thùng, giờ phút này không làm sao mở nổi mí mắt ra được.

Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạch ngọcc sách.

Hoàng Cổ Lăng cũng mặt đỏ tới mang tai, ngập ngừng nói: "Ta.. ta. nhắm mắt lại..."

Quả nhiên Hoàng Cổ Lăng lại nhắm chặt hai mắt, đồng thời đưa bàn tay chuyển qua vòng bụng nơi hai huyệt "Huyết Thương" và "Khí Hải".

Đột nhiên bàn tay Hoàng Cổ Lăng hơi thấp xuống, dường như hắn đụng phải một nơi mềm mại tới cực độ, làm hắn chấn động như điện giật, vội vàng co rụt tay lại.....

Phải biết rằng vị trí phía dưới bốn tấc của Huyệt Khí Hải là nơi cực kỳ nhạy cảm của người con gái, nếu xuống thấp thì e rằng sẽ... đụng phải...!

Mặt ngọc Lý Mị Hồng ửng hồng, vừa sợ vừa thẹn, một cảm giác khó tả, khiến nàng nói không nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK