- tại sao lại phải đi bộ về?
- có lẽ em sẽ cười nếu tôi nói là tôi muốn gần em thêm tí nữa......thật lạ vì chúng ta chỉ mới gặp nhau mới 3 lần thôi nhỉ.....sẽ không buồn cười chứ?- nếu những lời này nói ra từ anh thì có lẽ nó đã nhảy cẫng lên rồi những đằng này lại là từ hắn, nó thấy hơi buồn buồn cười và ngưỡng mộ bản thân, không ngờ khả năng diễn xuất của mình lại đạt đến level này.
- anh có vẻ thích đùa nhỉ?
- sao em lại nghĩ tôi đùa?
- à, tôi xin lỗi, có lẽ tôi lỡ lời!
- không, tôi hiểu suy nghĩ của em mà, có lẽ tôi hơi vội vàng.
- thôi tới nhà rồi, tôi vào trước nhé, anh về cẩn thận!
- hẹn gặp e lần sau nhé!
nó vào nhà miệng cười nhếch gian xảo. "reng reng"-tiếng chuông điện thoại reo liên hồi nhưng nó không bắt máy vì lúc này nó đang trong nhà tắm(vừa ngâm mình vừa hát mà lỵ). là anh, anh gọi nó nhưng không ai bắt máy, a bắt đầu thấy lo lắng vì người giúp việc thông báo là nó đã ra ngoài với một người đàn ông mà giờ này gọi lại không bắt máy, vơ vội áo khoát và ra khỏi nhà, người giúp việc ra mở cửa và bảo rằng nó đã về nhà từ sớm, anh nghĩ có lẽ nó vẫn còn giận mình nên không thèm nghe máy. a quay lưng về nàh, anh không giám đi vào gặp nó vì nếu gặp lúc này chắc anh sẽ mắng nó mát, anh đa lo cho nó rất nhiều. ra khỏi phòng tắm, nó cầm điện thoại lên nghịch:- trời đất, 10 cuộc gọi nhỡ từ Lạnh Lùng(nó lưu tên anh là vậy mà), anh ta gọi mình làm gì vậy nhỉ?. bấm số gọi lại mà thấy sợ "chắc anh ta sẽ chửi như tát nước vào mặt mất".
- có chuyện gì?
- lúc nãy anh gọi tôi có chuyện gì không?
- không có gì, cô nghỉ sớm đi?
nói rồi anh cúp máy, đến nó cũng không hiểu được là chuyện gì nữa.
đang ngủ thì điện thoại có tin nhắn, nó mắt nhắm mắt mở vơ lấy điện thoại:"hôm nay cô hãy tới công ty hắn, hiện nay hắn đang tham gia một vụ làm ăn lớn, hãy tìm tài liệu về đây cho tôi, cẩn thận đấy, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải lập tức ra khỏi đó, có xe chờ sẵn ở phí dưới!". gì vậy chứ, anh ta còn chẳng nói với mình đó là loại tài liệu gì nữa.
- alo, là tôi LYLY đây, hôm nay anh rảnh không?
- à vâng, đối với em tôi luôn có thời gian mà!
- anh dẻo miệng thật đấy! tôi nghĩ mình muốn gặp anh, tôi tới văn phòng nhé?
- sao, em muốn tới chỗ tôi à, vui thật đấy!
- vâng, tại vì tôi đang ở gần đấy mà! tôi lên nhé!
- được rồi, tôi chờ em!
cô thư kí dẫn nó đến phòng hắn, hắn ở trong đó chờ nó nãy giờ, gặp nó hắn lại nở cái nụ cười ấy, cái nụ cười có thể làm chết hàng triệu người con gái. hắn lịch sự mời nó ngồi và rót trà mời.
- em đến đây có việc gì sao?
- à thì, tôi tiện đường nên qua thăm anh thôi!
- vậy sao, thật là vinh hạnh nhỉ, vậy trưa nay tôi mời cô ăn cơm nhé!
bỗng cô thư kí đi vào và nói nhỏ vào tai điều gì đó mà chỉ hai người họ mới nghe được.
- tôi xin phép, em chờ tôi tí nhé!
- à vâng, anh cứ làm việc đi!
hắn ra ngoài, để lại mình nó trong phòng làm việc, đấy là cơ hội tốt để nó tìm tài liệu, nó nghĩ nếu tài liệu đó quan trọng thì anh ta sẽ không để bên ngoài, nó nghĩ là làm, vào máy tình hắn, nó lục tung mọi thứ nhưng chẳng thấy gì đáng chú ý, định bỏ cuôc thì nhìn thấy một chiếc USB nhỏ để trong hộc bàn, nó cầm luôn cắm vào máy rồi cóp tất cả vào USB của nó mà chẳng quan tâm trong đó có gì(nó cũng liều thật, hắn mà phát hiện ra thì nó chết chắc), 95%....càng lúc tiếng bước chân càng gần, nó sợ đến toát mồ hôi.........