Gậy chống sắt của Bành Cửu được xưng là chín mươi ba cân, cộng thêm sức vung của lão, ít nhất cũng tới ba trăm cân lực đạo!
Không ngờ Thiết Tinh Nguyệt lại chẳng hề sợ hãi, vung tay ra bắt lấy!
Bành Cửu cười thầm trong lòng, ngoài Cố Quân Sơn vừa rồi gắng chịu một gậy của lão ra, trước nay chưa từng có ai có thể tay không bắt được gậy của lão, tên tiểu tử này mà cũng xứng sao?
Trong lúc lão quyết chí một gậy lấy mạng Thiết Tinh Nguyệt thì Thiết Tinh Nguyệt lại thật sự bắt được gậy chống!
Bảnh Cửu ngẩn người, thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới một quyền!
Bành Cửu vội vàng lắc mình, suýt soát tránh được, vung chân, đá thẳng vào ngực thiết Tinh Nguyệt!
Thiết Tinh Nguyệt giật mình, bởi vì Bành Cửu cụt chân, làm thế nào xuất cước được?
Hóa ra Thiết Tinh Nguyệt bắt chặt lấy gậy chống sắt của lão, Bành Cửu kéo lại không được, nhưng Bành Cửu bước vào giang hồ đã mấy chục năm, ứng biến cực kỳ nhanh, vận lực vọt lên, đá ra một cước rồi thu hồi lại, hạ xuống vững vàng.
Nhưng trong lòng Bành Cửu lại vô cùng kinh ngạc, hóa ra Thiết Tinh Nguyệt chịu một cước của lão vậy mà vẫn có thể chịu đựng được, vẫn nắm chặt gậy sắt của lão không thả!
Không thả là không thả! Chẳng lẽ tên nhóc con này được đúc bằng sắt sao?
Người khác không biết nhưng bản thân Thiết Tinh Nguyệt thì hoàn toàn rõ ràng, trúng phải một cước, trước ngực hắn đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn biết, một khi buông tay, chỉ cần gậy sắt của Bành Cửu thoát được, mình lại càng không còn đường lui nữa.
Cho nên hắn dù chết cũng phải gắng gượng.
Đường Phương cũng vậy.
Ám khí của nàng vừa mới phóng ra, Đồ Cổn đã lăn tới.
Thân pháp của Đổ Cổn không phải tránh hoặc né, cũng không phải tiến hoặc ép, mà là “lăn” tới gần.
Tất cả ám khí của Đường Phương đều đánh trượt.
Đường Phương thoáng rùng mình, lập tức phóng lên.
Khinh công của Đường Phương cực kỳ xuất sắc trong thế hệ thanh niên của Đường môn.
Cũng may là nàng nhảy lên nhanh, khi nàng nhảy cao được bảy tám thước, mới nghe được chỗ nàng vừa đứng phát ra hai tiếng “xuy xuy” rất nhỏ.
Đó là tiếng ám khí gần như vô thanh, cực kỳ sắc bén đáng sợ phát ra.
Khi Đường Phương hạ xuống, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Đường Phương cũng không dám mạo hiểm nữa
Nàng không biết khi lượt ám khí tiếp theo tới, nàng có thoát được độc thủ của Đồ Cổn hay không nữa.
Nhưng nàng không thể rút lui, Đồ Cổn là đại địch, nàng cũng không thể đẩy hắn cho các anh em khác không hiểu ám khí.
Liễu Thiên Biến ở bên kia đã thay đổi ba loại bộ pháp, bốn loại khinh không, xoay tròn xung quanh Mã Cảnh Chung.
Chỉ cần Mã Cảnh Chung có một chút sơ xuất, hắn sẽ có thể lập tức đưa đối thủ vào chỗ chết.
Quạt sắt của hắn lúc nào cũng có thể biến thành đao, cũng có thể biến thành kiếm, càng có thể biến thành phán quan bút.
Nhưng hắn lập tức phát hiện, Mã Cảnh Chung không hề dễ đối phó như tưởng tượng.
Ưu điểm lớn nhất của Mã Cảnh Chung chính là “định”, trấn định đến mức làm đối thủ hoàn toàn không thể tấn công vào được.
Hơn nữa ánh mắt Mã Cảnh Chung còn nhìn chằm chằm theo dõi hắn, không hề chớp dù chỉ một lẩn.
Chỉ cần Mã Cảnh Chung khẽ cụp mắt xuống, chỉ cần trong một sát na thôi, hắn ít nhất cũng có thể đánh trúng đối thủ năm lần.
Nhưng Mã Cảnh Chung từ lúc bắt đầu giao chiến đến hiện tại, hai mắt luôn giống như cây đinh, đóng chặt vào hắn không thả.
Liễu Thiên Biến không biết, ngoại hiệu của Mã Cảnh Chung là “cái đinh”
Có điều Liều Thiên Biến biết, cho dù là đinh thì cũng sẽ có một ngày bị ăn mòn mà lỏng lẻo, chỉ cần hơi lỏng ra một chút, hắn sẽ có thể cho đối phương một đòn trí mạng.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Thu Thủy giao đấu với Khang Xuất Ngư.
Lúc trước hắn từng giao thủ với Khang Xuất Ngư một lần, khi đó có Nam Hải kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm khống chế trung phong lão, đại tiểu cầm nã thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên kiềm chế phía sau lưng lão, tiếp đó hắn dùng kiếm pháp ép lão vào góc chết, rồi do Đường Phương dùng ám khí tiếp đón lão.
Mà nay hắn lại chỉ có một mình, dùng Hoán Hoa kiếm pháp, chống lại Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư được xếp vào một trang bảy đại danh kiếm võ lâm đương thời, tề danh với Tiêu Tây Lâu cha hắn, cùng lão chiến đấu sinh tử.
Mặt trời chói chang, hoa rơi tiêu điều.
Tiêu Thu Thủy đã không còn dựa vào kiếm pháp chống đỡ nữa mà dựa vào kiến thức với võ công các môn các phái ngày thường cùng ngộ tính để liều chết ứng phó.
Đã mấy lần hắn thiếu chút nữa thì đã bị Quan nhật thần kiếm làm bị thương, hắn dùng là bội kiếm mà Đặng Ngọc Hàm nắm chặt trước lúc chết, chật vật ứng phó. Có mấy lần hắn thiếu chút nữa thì mất mạng, cảm thấy không phải bản thân mình vượt qua đại nạn cửu tử nhất sinh mà dường như là kiếm hồn của Đặng Ngọc Hàm đang che chở cho hắn hóa hiểm thành an.
Vừa nghĩ tới Đặng Ngọc Hàm, khí thế hắn liền tăng mạnh.
... Đặng Ngọc Hàm, tôi phải báo thù cho cậu.
Nghĩ tới Đặng Ngọc Hàm, hắn liền nhớ đến Đường Nhu.
... Đường Nhu, cậu chết thật thảm!
Hắn nhớ đến họ, lại nhớ tới những gì mọi người đã nói trong lúc bàn kiếm trước của Quan Ngư các ngày trước.
... Đặng Ngọc Hàm luận kiếm: Một kiếm của Tân Hổ Khâu thắng ở khí thế, một người luyện đủ khí thế, kiếm thế cũng tự nhiên là bất phàm. Một kiếm của Tiêu bá bá lại thắng ở không gì không thành kiếm, không đâu không có kiếm, không gì không là kiếm, vì thế cũng không thể chống đỡ!
... Đặng Ngọc Bình luận kiếm: Muốn xuất kiếm thì phải nhanh, nhanh có thể là tất cả, nhanh đến mức không kịp ngăn cản, không kịp ứng biến, vừa xuất kiếm đã lấy mạng đối phương. Muốn xuất kiếm thì phải quái, quái đến mức kẻ địch không thể chống đỡ, vừa xuất kiếm đã giết chết đối phương, đối phương còn chưa biết đó là chiêu thức gì. Muốn xuất kiếm thì phải tàn độc, độc đến mức làm đối phương sợ hãi, sợ hãi có thể khiến võ công đối phương suy giảm, cho dù võ công của mình không bằng đối phương thì cần tàn nhẫn hơn hắn là vẫn còn phần thắng.
... Tiêu Đông Quản luận kiếm với Tân Hổ Khâu: Mười một năm trước ta đã biết thứ cần luyện không phải là kiếm trong tay mà chỉ cần trong tâm ngươi có kiếm bất cứ thứ gì cũng có thể thành lợi khí!
... Còn cả bản thân Tiêu Thu Thủy bàn về kiếm pháp của Tiêu Đông Quảng: Sử dụng Hoán Hoa kiếm pháp giống như vật sống, tận dụng mọi sự vật, mọi thời cơ, thậm chí còn bổ sung thêm biến hóa, nhưng không hề tự sáng tạo nên đường mới. Điểm này khiến tôi ngộ ra, Hoán Hoa kiếm pháp của nhà tôi có rất nhiều điểm tuyệt diệu, chỉ là bình thường chúng tôi không chịu nỗ lực, không chịu chú ý, cứ tách rời người và kiếm chứ không hợp nhất lại!
Tiêu Thu thủy nghĩ tới đây, hắn liền dung hội vào trong kiếm thuật. Lúc này chiêu thức hắn sử ra có Hoán Hoa kiếm pháp chính thông, đôi lúc lại có biến chiêu, ngoài ra bên trong còn xen lẫn cả Tam Tuyệt kiếm pháp mà hắn thấy Tân Hổ Khâu, Khổng Dương Tần sử dụng, thậm chí còn ẩn hàm Âm Dương kiếm pháp của Trương Lâm Ý. Một loạt kiếm pháp này khiến Khang Xuất Ngư cực kỳ kinh ngạc, thực là cao thâm khôn lường. Trận khổ đấu này không biết là đã bao nhiêu lần hiểm tử hoàn sinh, sáng tạo kỳ chiêu, gặp phải bao nhiêu lần sinh tử đại nạn, chỉ là công lực hai người chênh lệch quá xa, Quan Nhật kiếm pháp của Khang Xuất ngư được trui rèn suốt mười năm trên đỉnh Lao Sơn ngắm mặt trời mới có được, luận độ tinh thuần đâu há lại để Tiêu Thu Thủy chỉ dựa vào tuệ ngộ mà thắng được.
Vì thế Tiêu Thu Thủy thường dùng sở ngộ đột ngột để miễn cưỡng duy trì, nhưng lúc nào cũng có thể bị vầng mặt trời đỏ rực trong tay Khang xuất ngư thiêu cháy, đốt trụi.
Đúng lúc đó, chiến cuộc lại thay đổi.
Khuất Hàn Sơn đột nhiên ngừng tay, mũi chân khẽ điểm, phóng ra xa hơn trượng.
Kiếm sắt trên tay lão đã biến mất.
Chuôi kiếm ở trước ngực Cố Quân Sơn, mũi kiếm lại lộ ra sau lưng ông ta.
Khuất Hàn Sơn giống như một phú ông, một thanh kiếm nếu đã giết người, lão liền không cần thanh kiếm đó nữa, thanh kiếm sẽ cùng với người bị giết chết đi, bị chôn lấp đi, bị vứt bỏ đi, không cần biết là kiếm tốt đến mức nào cũng đều giống nhau.
Lão cho rằng một thanh kiếm chỉ cần giết một người, sát khí liền tiêu tan hết, đã không còn xứng được gọi là kiếm nữa.
Lão ta có từng nghĩ qua, đôi tay mình đã từng giết bao nhiêu người vô tội?
Cố Quân Sơn ôm ngực, loạng choạng run rẩy, kiệt lực nhìn lão ta.
Khuất Hàn Sơn cười nói:
- Cố huynh, ta đã nói từ trước rồi, huynh sao phải khổ...
Cố Quân Sơn đột nhiên hét lên điên cuồng, phóng lên cao, thước gấp đánh vào thiên linh cái Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư ở sau lưng.
Dư Khốc Dư đang giằng co với Văn Tấn Sương, một thước này là đòn trước khi chết của Cố Quân Sơn, khí thế cực kỳ uy mãnh, Dư Khốc Dư kêu lên một tiếng, tránh ra xa bảy thước nhưng vẫn bị xích phong đánh trúng, cánh tay trái đau không nhấc lên nổi!
Văn Tấn Sương thét lên đau đớn:
- Lão đại....
Cố Quân Sơn ngã xuống, máu tươi nhuộm hồng áo bào, thở dốc nói:
- Mau chạy...
Văn Tấn Sương khàn giọng kêu:
- Tôi không đi...
Cố Quân Sơn cả giận:
- Cậu không trốn thoát thì lấy ai bóc trần bí mật của tên ma vương này!
Văn Tấn Sương vừa nghe lập tức giật mình, ngẩng đầu lên, Khuất Hàn Sơn khẽ so vai, hai chân bất động nhưng người đã vọt lên trước!
Cố Quân Sơn chợt ưỡn thẳng người, hét lớn:
- Mau đi.
Đoạn vận lực đánh về phía Khuất Hàn Sơn!
Khuất Hàn Sơn không tránh né, cũng không chóng đỡ, chỉ đột nhiên vung tay, rút phắt thanh kiếm đang cắm trên ngực Cố Quân Sơn ra!
Thanh kiếm rút ra, máu tươi phun trào, Cố Quân Sơn gào thảm tuyệt khí!
Văn Tấn Sương gầm lên, quên hết tất cả, hai chân như điện, đá về phía Khuất Hàn Sơn!
Thế nhưng những lời của Cố Quân Sơn trước khi chết lại đánh thẳng vào lòng Tiêu Thu Thủy.
... Cậu không trốn thoát thì lấy ai bóc trần bí mật của tên ma vương này!
... Ta không thoát ra được, làm thế nào truyền tin về Hoán Hoa Kiếm lư!
Tiêu Thu Thủy không quan tâm gì nữa, liên tiếp đánh ra ba kiếm!
Ba kiếm này không thành chương pháp gì, Khang Xuất Ngư lập tức nắm được thời cơ, dùng Quan Nhật kiếm pháp nội lực hồn hậu, chấn bay kiếm của Tiêu Thu Thủy!
Nhưng trước khi kiếm bị chấn bay Tiêu Thu Thủy đã buông tay, khiến cho Khang Xuất Ngư vô cùng bất ngờ. Một kiếm thủ luôn coi kiếm trong tay là tính mạng của mình, hơn nữa còn trong lúc nguy hiểm sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ như thế này, sao có thể tùy tiện bỏ kiếm được!
Vì thế Khang Xuất Ngư dùng sức chấn mạnh, lại thành làm kiếm của Tiêu Thu Thủy bay ra, mục tiêu chính là bản thân mình!
... Thứ luyện không phải là kiếm trong tay, mà bất kỳ thứ gì, chuyện gì, chỉ cần trong lòng có kiếm thì đều thành lợi khí!
... Bỏ kiếm cũng là một cách dùng kiếm!
Hai bên cách nhau rất giần, kiếm thế lại cực nhanh, Khang Xuất Ngư quả thực là vô cùng hoảng sợ!
Nhưng Khang Xuất Ngư dù sao cũng là một trong Thất đại danh kiếm, danh hiệu đó há lại giả được. Thân hình lão lập tức bắn lùi lại, kiếm phong vẫn phóng nhanh, lão tiếp tục phóng lùi, tuy không kịp nghiên người né tránh nhưng lùi nhanh hơn mười thước, kiếm kình không đủ liền rơi xuống, Khang Xuất Ngư vội đưa tay bắt lấy.
Lão lâm nguy lùi gấp, ít nhất cũng tránh để Tiêu Thu Thủy tập kích bất ngờ!
Lão vừa thoát được, cực kỳ phẫn nộ, hận không thể lập tức chém Tiêu Thu Thủy thành thịt vụn... nhưng Tiêu Thu Thủy đâu?
Tiêu Thu Thủy đã không còn ở đó nữa.
Trong chớp mắt lúc lão tránh kiếm, Tiêu Thu Thủy dựa vào trí tuệ và phản ứng hơn người của mình, đã làm tới vài chuyện đập nồi dìm thuyền.
Tiêu Thu Thủy dùng quái chiêu ép lùi Khang Xuất Ngư, lập tức lăn trong dưới đất, đoạn nhảy vụt lên, ném ra một nắm cát, hét lớn:
- Thiên độc, địa độc, quỷ độc, thần độc, bách độc, nhân độc, tuyệt độc, đại độc sa!
Nắm cát theo tiếng hét, hắt thẳng vào mặt Thiên Thủ Đồ Cổn.
Thiên Thủ Đồ Cổn chính là đại gia ám khí, người hiểu được ám khí lại càng úy kỵ ám khí, Đồ Cổn chỉ thấy một đám bụi mù, lại chưa từng nghe thấy cái tên gọi kỳ quái đó, không khỏi chấn động, không dám dùng tay đón đỡ, cũng không dám mạo hiểm phản công, chỉ có thể liên tiếp lăn tròn mười một lần, lăn ra xa hơn trượng!
Đến khi hắn lăn ra xa cả trượng, cát bụi rơi xuống đất, hắn mới biết đó chỉ là cát.
Lúc đó hắn thật sự hận không thể bắn tất cả ám khí lên người Tiêu Thu Thủy.
Nhưng Tiêu Thu Thủy đang ở đâu?
Tiêu Thu Thủy dọa lùi Đồ Cổn, lập tức nhìn Đường Pương nói nhanh:
- Xông ra ngoài!
Không nhiều lời, không giải thích, nhưng hàm ý trong lời Tiêu Thu Thủy, Đường Phương lại hoàn toàn hiểu.
Bọn họ cũng giống như Tứ tuyệt Nhất quân vậy, phải xông ra ngoài, không phải một người xông ra mà là tất cả cùng xông ra.
Cùng một lúc, Tiêu Thu thủy lao về phía Giang Dịch Hải, Đương Phương phóng tới chỗ Liễu Thiên Biến.
Đường Phương người chưa tới, ám khí đã bắn ra.
Trước tiên phóng ra ba mũi phi yến lăng, ngừng một chút, lại phóng ra mũi ngân toa, dừng một thoáng, lại phóng ba ngọn hồng tĩnh diên.
Liễu Thiên Biến vốn đang muốn hạ sát thủ với Mã Cảnh Chung nhưng tiếng gió đã ập tới sau lưng, thân pháp hắn lập tức biến đổi, quạt thép đánh rơi ngân toa. Đường Phương đã tới cạnh Mã Cảnh Chung, nói nhanh một tiếng:
- Chạy!
Ở bên kia Tiêu Thu Thủy đột nhiên cởi áo bào, chụp xuống đầu Giang Dịch Hải!
Giang Dịch Hải vốn đang dùng cầm nã thủ giằng co với Tả Khâu Siêu Nhiên, Tả Khâu Siêu Nhiên hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Chiếc áo bào trùm xuống, Giang Dịch Hải rùng mình, trong lúc cấp bách không biết là thứ gì, vội vàng buông tay lùi lại, Tiêu Thu Thủy quay sang phía Tả Khâu Siêu Nhiên hô lớn:
- Đi!
Tiếng “đi” này không nghi ngờ gì, cũng là để nói với Thiết Tinh Nguyệt.
Lão đại bảo đi là đi, không cần nghi ngờ, đó luôn là quan niệm của Thiết Tinh Nguyệt.
Cho dù đang trong chiến đấu thì quan niệm này cũng chẳng hề thay đổi, chỉ cần lão đại cũng đi, anh em cùng đi, vậy hắn tự nhiên là cũng sẽ đi.
Nếu như lão đại không đi, hoặc là không đi được, thì hắn thề chết cũng không đi.
Tiếng “đi” truyền tới bên tai, Thiết Tinh Nguyệt hét lớn, hắt xì hơi một cái.
Hắt hơi mang theo nước mũi, bắn thẳng vào mặt Bành Cửu.
Bành Cửu vốn đã dùng gậy sắt phong tỏa hết mọi thế công của Thiết Tinh Nguyệt, hơn nữa còn chuẩn bị lúc nào cũng có thể đá ra một cước. Hắn không tin, Thiết Tinh Nguyệt còn có thể chịu thêm một cước nữa của hắn!
Một cái hắt hơi, lại đánh trúng thời cơ.
Bành Cửu chưa từng thấy qua lối đánh này, càng chưa từng phải chịu thiệt như thế, giận giữ điên cuồng hét lớn, lại không nhịn được đưa tay lên lau mặt.
Trong một thoáng lỏng tay đó, Thiết Tinh Nguyệt dùng sức đẩy mạnh, đẩy hắn lùi lại bảy tám bước.
Bành Cửu dù sao cũng chỉ có một chân, khí lực trên tay tuy lớn nhưng một chân chung quy cũng không chống được thần lực của Thiết Tinh Nguyệt.
Đến khi hắn ổn định lại thì Thiết Tinh Nguyệt đã “đi” rồi.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt: Khuất Hàn Sơn giết Cố Quân Sơn, Văn Tấn Sương ôm hận mãnh công Khuất Hàn Sơn, Tiêu Thu Thủy dùng kế đẩy lui Khang Xuất Ngư, dọa lùi Đồ Cổn rồi lại dọa lui Giang Dịch Hải, Đường Phương ép lùi Liễu Thiên Biến, Thiết Tinh Nguyệt hắt hơi một cái, thoát khỏi Bành Cửu.
Năm người Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Thiết Tinh Nguyệt, Mã Cảnh Chung tụ lại, còn chưa quyết định hành động thì Văn Tấn Sương ở bên kia đã phát ra một tiếng kêu thảm!
Chân trái ông ta bắn ra máu tươi.
Trong tay Khuất Hàn Sơn lại có thêm một thanh bảo kiếm lấp lánh ánh vàng.
Chân của Văn Tấn Sương từng đá cong cả gậy chống của Bành Cửu nhưng vẫn chỉ trong nháy mắt đã bị bị thương dưới kiếm Khuất Hàn Sơn.
Nhóm Tiêu Thu Thủy lập tức phải quyết định một việc:
Nếu cứu Tấn Văn Sương thì sẽ không chạy thoát được nữa!
Trong khoảnh khắc này, họ có thể chạy, nhưng chỉ cần họ do dự một thoáng, năm đại cao thủ, Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư, Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn, Độc Cước thần ma Bành Cửu, Thiết Phiến thần ma Liễu Thiên Biến, cùng với Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải tuyệt đối sẽ không cho họ có một cơ hội chạy trốn lần nữa.
Đáng tiếc, đáng tiếc, năm người họ lại đều xông tới!
Khi xông tới, năm người họ đều nghĩ: Một mình mình quay lại là được rồi.
Khi xông tới, năm người họ đều nghĩ: Những người khác đừng có cùng tới đây.
Nhưng năm người họ lại không hẹn mà cùng xông tới. Mặc dù họ không hề có giao tình gì với Tấn Văn Sương, thậm chí một câu cũng chưa từng nói qua, nhưng thấy chết mà không cứu, cho dù bị đánh chết họ cũng tuyệt đối không làm
Ôi.
Nếu như họ còn sống trên thế giới này, bạn có nguyện ý cùng họ kết nghĩa kim lan không?