Mục lục
[Si Mị Võng Lượng Hệ Liệt] – Si Mị Võng Lượng Chi Tập Đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay lại trên xe, Dĩnh Hạ sau khi bị ôm chặt đã có chút không an tâm, cho dù là khi cha cố ý cắn lên cổ cậu, cũng không có cảm giác vừa giận vừa sợ hãi như thế này, kéo theo Dĩnh Lạc cũng tức giận, chơi đùa với bé thỏ không biết bẽn lẽn cũng không sợ hãi kinh ngạc thì một chút vui mừng cũng không có.

Tàn nhẫn kéo lên, túm lấy nắm tóc mềm mại sau gáy con giật ngược, nghe thấy tiếng kêu đau nho nhỏ của con, khóe mắt ướt át lệ, rốt cuộc mới kéo sự chú ý của kẻ làm cha quay trở lại.

“Đang nghĩ cái gì?” Nghiến răng âm trầm hỏi.

Dĩnh Hạ ngửa cổ vô tội nhìn cha, bản thân cậu cũng không có nói cái gì, tại sao cha lại tức giận? Bất quá cậu đã sớm hình thành thói quen nhìn thấy bộ dáng tàn nhẫn của cha, ngoan ngoãn trả lời.

“Cái kia, con gặp…” Cắn cắn môi, vẫn quyết định nói ra: “Mẹ…”

Dĩnh Lạc lúc đầu cảm thấy chữ “Mẹ” này rất xa lạ, những nghĩ lại một cái liền minh bạch tất cả, con vừa mới trong nhà họ Diệp đi ra, có thể gặp được ai không cần nói thì cũng biết.

“Nhược Hà?”

“Dạ.”

“Cha nghe nói cô ta lấy chồng nước ngoài, cuộc sống hẳn là không tệ lắm đâu?”

“Mẹ li hôn rồi… Độc thân…”

Dĩnh Lạc thấy con muốn nói lại thôi, để tâm, cau mày hỏi: “Cô ta nói cái gì? Chẳng lẽ định theo cha cướp lại con sao?”

Vừa nghĩ đến chuyện cũng rất có thể này, cơn tức của Dĩnh Lạc liền dâng lên gấp chục lần, Tiểu Hạ là người hắn yêu thích, cho dù là người phụ nữ năm đó cống hiến tế bào trứng, có công lao hoài thai mười tháng, nhưng đại ca xã hội đen một thời này cũng mặc kệ, hắn nếu đã thừa nhận con là thuộc về mình, như vậy tuyệt đối không bao giờ nhường cho kẻ khác.

“Không phải…” Dĩnh Hạ bị vẻ mặt tràn đầy sát khí của cha hù dọa rồi, vội vàng phủ nhận: “Mẹ không có nói gì cả.”

Bàn tay Dĩnh Lạc vẫn còn túm tóc con di di hỏi: “Cô ta có lẽ cũng không có sinh thêm đứa con nào khác, ai đảm bảo cô ta không có chủ ý xấu lên người con chứ.”

Tóc Dĩnh Hạ bị cha nắm chặt rất đau, không nhịn được mà xoay cổ tay cầm lấy tay cha nâng lên, để có thể giảm bớt đau đớn, cậu một bên ra sức chiến đấu với cha sức lực tràn trề, một bên ra sức giải thích.

“Không… Không phải… Cha, đau lắm…”

“Cô ta không dụ dỗ con cùng nhau quay về Mĩ?” Dĩnh Lạc vẫn lo lắng, mặt mũi nghiêm nghị hung hăng hỏi lại.

“Thật sự không có mà…” Dĩnh Hạ đau lắm, không nhịn được nữa bật thốt: “Mẹ trước kia đã không quan tâm tới con, bây giờ làm sao có thể để cho con làm phiền mẹ.”

Lời nói giận hờn như vậy kì thật chất chưa biết bao ủy khuất, ẩn ý chưa có đi theo ra khỏi miệng chính là: mà cha cũng từng không có quan tâm tới con, cho dù mẹ có thật sự vì con mà quay về, cha cũng không có tư cách nói không.

Bé thỏ hai mắt đỏ hồng làm cho tâm tình Dĩnh Lạc cũng tốt đẹp lên, rốt cuộc cũng thả lỏng tay, quay lại thay con gạt lệ đọng trên khóe mắt.

“Vậy con lo lắng cái gì?”

“Con… Nếu như…” Cúi đầu, Dĩnh Hạ lí nhí hỏi: “Nếu như mẹ… Đoàn tụ…”

“Đoàn tụ? Làm chuyện thừa thải đó làm gì, cha có Tiểu Hạ là đủ rồi, không cần thêm người ngoài đến phá hoại.”

“Không phải người ngoài mà… Bà là mẹ mà, rất đẹp… Cha chẳng lẽ không định…”

Dĩnh Lạc cũng không có ngốc, từ trong lời con nghe ra ý tứ hoảng hốt, hoăc chính là, con cũng lo lắng sự xuất hiện của kẻ gọi là mẹ này, quấy rối cuộc sống đơn thuần của con?

Căn bản chính là lo sợ không đâu mà, đứa con này, quên mất cha vốn là người theo chủ nghĩa lợi ý cá nhân sao, tất cả lo lắng của Dĩnh Lạc hết thảy đều lấy bản thân mình làm trung tâm, đối với chuyện lúc trước làm cho Diệp Nhược Hà to bụng căn bản không hề có một tia áy náy, chỉ cần là điều hắn muốn là được.

Dĩnh Hạ chính là điều duy nhất Dĩnh Lạc muốn bảo hộ và cất giấu thật kĩ, cũng đã nói, con là người hắn yêu thích, nếu để cho Dĩnh Hạ rồi đi, không phải chính là cắt mất một phần trong tim hắn hay sao?

Cho nên, ôn nhu nâng cằm Dĩnh Hạ lên, hỏi thẳng vào vấn đề: “Sợ cha cùng cô ta khôi phục lại quan hệ?”

“Dạ không…. Cái kia…” Đẩy tay cha ra, quay đầu ra phía cửa xe, tránh đi ánh mắt kia, mới nhẹ giọng đáp: “… Dạ…”

Dĩnh Lạc dựa qua, đem con ép đép cửa xe, giọng nói khe khẽ chứa đầy mập mờ: “Tiểu Hạ à, con quên một việc.”

Dĩnh Hạ cảm thấy hơi thở nóng rực của cha phả ra một bên tai, mặt lại đỏ, ấp úng hỏi: “Nào có, nào có, nào có việc gì?”

“Trong cơ thể Dĩnh Hạ có máu của cha, vốn là một bộ phận của cha, người đàn bà đó nhưng cái gì cũng không có, bất quả chỉ là dụng cụ sinh ra Tiểu Hạ mà thôi, con nói đi, cha rốt cuộc là muốn Tiểu Hạ hay là cô ta?”

Lời này rất không tốt, ngay cả Dĩnh Hạ nghe xong cũng bất bình, không nhịn được mà thay mẹ phản biện: “Con, một nửa là cha cho, một nửa còn lại là mẹ cho… Con sẽ không…”

Dĩnh Lạc cười lạnh, một tay luồn vào trong y phục của con, khi bàn tay lướt qua khuôn ngực đơn bạc, cảm giác được đầu nhũ mềm mại cũng dần cứng lên trong đầu ngón tay, vì vậy dừng lại ở chỗ ấy, dùng đầu ngón tay ra sức vân vê.

“Vậy con nói đi, con nghĩ muốn theo người phụ nữ kia làm chuyện như thế này?”

Động tác đầy tình sắc làm cho hô hấp của Dĩnh Hạ gấp gáp lên, vội vàng giữ chặt bàn tay không an phận của cha, dùng sức lắc đầu phủ nhận. Cậu làm sao có thể cùng mẹ làm ra chuyện như thế này? Chỉ là nghĩ tới cũng cảm giác rất khó tin.

“Nhưng mà Tiểu Hạ thích cùng cha thân thiết phải không? Tối hôm qua còn vui sướng như vậy…”

Khi nói những lời đó, còn cố ý bỏ qua bàn tay đang giữ chặt từ bên ngoài quần áo của con, ngón tay tiếp tục vân vê đầu nhũ cưng cứng, hưởng thụ cảm giác hoàn toàn bất đồng với những nơi khác trên người con.

Khẽ rên một tiếng, Dĩnh Hạ nhìn Dịch Thần đang lái xe ở phía trước một chút, cùng Thành Chi cũng ngồi ở ghế trước, quẫn bách nhắc nhở: “Cha, đừng mà…”

Dĩnh Lạc hừ nhẹ một tiếng, dặn dò hai thuộc hạ: “Dĩnh Thần cậu lo mà tập trung lái xe, Thành Chi, chí ý tình hình trên đường, cẩn thận có người theo dõi.”

Dịch Thần cùng Thành Chi không hẹn mà cùng rút kính râm ra đeo vào, hai cha con ở phía sau cũng lánh đi, cảnh vật vùn vụt hai bên đường so 

Tốc độ của hai người cũng kém hơn.

Quả đúng là thuộc hạ có thể đoán được suy nghĩ mà, Dĩnh Lạc quyết định tiền thưởng cuối năm cùng tiền mừng năm mới phát nhiều hơn một ít.

Tiếp tục ở trên xe ăn hiếp con, thời gian xe đang chạy rất nhàm chán, ngón tay ra sức chà đạp hai điểm hồng anh trên ngực con, làm cho đầu nhũ mềm mại trở nên cưng cứng, sau đó hắn cường ngạnh cởi áo con ra, cách một lớp áo lót mà liếm lên đầu nhũ cưng cứng kia.

“Đừng mà, cha…” cố gắng kềm giọng thật nhỏ, chỉ sợ bị hai con kì đà ngồi ở phía trước nghe thấy.

Dĩnh Hạ cắn răng, cố gắng không phát ra tiếng động, phía công nghĩ muốn kháng cự, nơi này là trên xe mà, ghế trước còn có hai người đàn ông đang ngồi an phận, bây giờ còn là ban ngày ban mặt, nếu có người từ bên ngoài cửa xe nhìn vào thấy tình cảm *** mĩ bên trong, sẽ làm cho cậu chết ngay lập tức cũng được.

“Thật sự không tốt mà…” Pha lẫn theo tiếng khóc thút thít.

Dĩnh Lạc vẫn mặc kệ cậu, dùng sức cắn một chút, Dĩnh Hạ giống như là sét đánh ngang tai, kích thích hạ thể Dĩnh Hạ, cơ thể theo bản năng cũng căng cứng cả lên, tiếng hô hấp dồn dập đứt quãng như người vừa khỏi bệnh, cậu từ từ nhắm hai mắt lại mãnh liệt lắc đầu, giống như con mồi bé nhỏ vùng vẫy giãy chết trước mãnh thú, biết rõ là không có cơ hội sống sót, nhưng vẫn theo bản năng vô thức mà muốn chạy trốn.

Cơ thể đã nhận hết điều giáo căn bản không ngăn cản cha được, cậu là bé thỏ đã rơi vào trong bẫy rập mang tên nhục dục.

Ngày thứ ba sau khi Dĩnh Hạ trở về từ tang lễ, buổi trưa lúc trở về nhà ăn cơm, trên được nhận được một cuộc điện thoại, nhìn số điện thoại gọi điến, tim tự nhiên đập nhanh, hóa ra là của Diệp Nhược Hà.

Đúng là có trao đổi số điện thoại với mẹ, thật không ngờ người kia thật sự sẽ liên lạc với mình, cậu nhận điện thoại mà không yên lòng lúc nào.

“Chào mẹ… Đúng vậy, con là Dĩnh Hạ…” Trả lời câu nệ cũng không có cách nào khác, mẹ con xa cách mười mấy năm căn bản không có cảm giác quen thuộc được.

Diệp Nhược Hà cầm địa chỉ mà con viết cho mình trong tay, một mặt gọi điện thoại, một mặt ước lượng đánh giá khuôn viên khu biệt thự này.

Vừa nhìn liền biết chỉ có người có tài lực mới có thể đi vào trong khu dân cư cao cấp này, bà lập tức hiểu rõ tiền Dĩnh Lạc để lại cho Dĩnh Hạ tuyện đối không có khả năng chỉ là “một chút”, càng đừng nói ngày hôm trước chiếc Audi A8 hôm nọ đón Dĩnh Hạ rồi khỏi tang lễ, giá bán trên thị trường không dưới bốn triệu tệ, cái này chẳng phải rõ ràng rêu rao nói: “Tôi có tiền” sao?

Còn ý nghĩa hơn chính là ở chỗ, người kéo Dĩnh Hạ lên xe ngày hôm đó, cho dù có đeo kính râm, cũng dấu không được sự đẹp trai anh tuấn trời sinh, không phải là Dĩnh Hạ thị còn có thể là ai?

Cho nên bà hôm nay đặc biệt lấy lí do đến thăm con, cũng để tìm hiểu chân tướng thực sự.

“Sao vậy, không mừng mẹ đến sao?” Nghe ra sự chần chờ của con, bà hỏi.

“Không có… Mẹ ở đâu?” Một tiếng “Mẹ” kia gọi lên cực kì không được tự nhiên, nhưng Dĩnh Hạ tuyệt đối không phải cố ý, hai mươi mốt năm qua số lượng cậu dùng đến từ này nếu như mà đếm lại tuyệt đối không vượt quá năm đầu ngón tay.

“Ngay cả bảo vệ khu nhà con ở…” Diệp Nhược Hà nói, thuận tiện cho bảo vệ trẻ tuổi xinh xắn một nụ cười tươi, bảo vệ bởi vì vậy mà đỏ mặt.

Dĩnh Hạ lúc này ở phía xa xa nhìn đến phòng bảo vệ, nghe thấy mẹ nói như vậy, cũng không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là bảo bà chờ một chút, nói mình lập tức về ngay.

Cắt điện thoại, gọi cho Thành Chi báo tình huống bên này, Thành Chi Lập tức báo cáo cho Dĩnh Lạc.

Dĩnh Lạc căn bản không có để Diệp Nhược Hà vào trong mắt, lại đối với chuyện người phụ nữ này thình lình tới chơi sinh ra cảnh giác, chỉ sợ cô ta đang nhằm vào con, lo lắng lên, hắn quyết định mời người đàn bà kia vào ngồi, để biết rõ ràng cô ta đang muốn chơi kiểu gì.

Diệp Nhược Hà sau khi gặp Dĩnh Hạ ở phòng bảo vệ, còn hỏi Thành Chi là ai, Dĩnh Hạ thành thật trả lời vốn là người của cha phái tới chăm sóc cậu.

Ngay cả bảo mẫu cũng có sao, xem ra Dĩnh Lạc rất đặt nặng đứa con này, Diệp Nhược Hà phân tích trong lòng.

Không lâu sau, bà gặp lại Dĩnh Lạc trong biệt thự.

“Cô vẫn xinh đẹp như trước, nếu không nói, không ai biết được cô là phụ nữ đã ngoài bốn mươi.” Dĩnh Lạc lộ ra nụ cười bỡn cợt, ngồi xuống dưới ghế salon yêu cầu: “Thức ăn mới dọn lên, cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Dĩnh Lạc, anh thật ra lại thay đổi, rất khách sáo, rất có khí khái đàn ông, so với lúc trước, tôi càng thích anh như lúc này hơn.”

Diệp Nhược Hà đúng là nói thật lòng, Dĩnh Lạc khi mười bảy tuổi phóng đãng không biết kềm chế, còn kiêu ngạo làm càn kiểu nghé con không sợ hổ, lúc ấy ở trong trường đã hấp dẫn được không ít nữ sinh, hôm nay hắn lại trầm ổn nội diễm, nhưng mà khí phách nơi đầu mày khóe mắt vẫn như cũ, cảm giác nguy hiểm đầy mùi vị đàn ông bao trùm.

Giống như là người tình trong một của bất kì phụ nữ nào, mà bà từ trong miệng Dĩnh Hạ biết được người đàn ông này vẫn còn độc thân, thật sự là rất kì quái.

Hay là vẫn còn chưa tìm được người phụ nữ nào khiến cho hắn phải ngưỡng mộ sao? Diệp Nhược Hà tự mình so sánh, thật sự, muốn tìm được một người phụ nữ xinh đẹp hơn so với mình cũng không có bao nhiêu, mà chồng trước li hôn với bà hoàn toàn là vì bà tiêu xài quá phung phí, làm anh ta không cách gì chịu đựng được, không thể làm gì khác hơn là đề nghị li hôn, mỗi tháng chỉ gởi cho một ít tiền sinh hoạt phí.

Đương nhiên, lấy sự xinh đẹp của Diệp Nhược Hà, bà hẳn là rất dễ dàng tìm được con gà đẻ trứng vàng mới, nhưng bà lại tự cho mình rất thanh cao, không cách nào chịu để bản thân ủy khuất đi làm bạn với mấy tên chủ tịch tập đoàn t*ng trùng ngập đầu, cho nên trước mắt cũng chưa tìm được người thích hợp.

Tuyệt đối không ngờ đến, cho dù là phạm nhân bị truy nã, Dĩnh Lạc vẫn rất được, khiến cho bà hứng thú rất nhiều.

“Anh tôi nói anh là đại ca xã hội đen, đang trốn ở nước ngoài, nhưng xem ra bây giờ anh…” Diệp Nhược Hà khóe léo cười nhìn quanh bốn phía đánh giá, nói: “Thay đổi thân phận?”

“Cô nếu thông minh, sẽ không cần nhiều chuyện, phương thức giết người diệt khẩu trong xã hội đen có rất nhiều, mà tôi vừa vặn loại nào cũng từng thử qua.”

Dĩnh Lạc trắng trợn nói, muốn bà chú ý ngôn từ, nếu dám đem tin tức hắn ở đây đưa cho bất kì kẻ nào. Thấy cô ta biến sắc, xem ra thu được hiệu quả rồi, rồi lại chỉ chỉ vị trí đối diện với hắn trên bàn ăn, mời Diệp Nhược Hà ngồi xuống.

“Khó có dịp cùng ăn cơm với nhau, Tiểu Hạ hẳn là rất vui.” Dĩnh Lạc còn nói.

Dĩnh Hạ lúc này vừa mới rửa tay chân mặt mũi đi ra, Dĩnh Lạc theo thói quen kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, thái độ thân mật không coi ai ra gì, rớt vào trong mắt Diệp Nhược Hà, chỉ cảm thấy cha con nhà này rất thân mật, chứng minh cho phỏng đoán trước đó của bà.

“Tiểu Hạ sau khi tốt nghiệp đại học có muốn qua Mĩ tiếp tục tu nghiệp không? Có thể qua đó ở với mẹ.” Diệp Nhược Hà nói.

Dĩnh Hạ yên lặng ăn cơm nghe mẹ nói như vậy, có chút kinh ngạc, đem muỗng cơm trong miệng nuốt xuống, trả lời: “Dạ không… Cha nói…”

Dĩnh Lạc nói tiếp theo: “Hiện tại tôi đang kinh doanh ở Đông Nam Á, Tiểu Hạ sau khi tốt nghiệp cũng sẽ sang đó giúp tôi, tôi sẽ không để cho con đi tới nơi xa xôi như Mĩ đâu.”

“Anh tôi nói Tiểu Hạ tử nhỏ đã học rất giỏi, tư chất so với mấy đứa trẻ cùng tuổi cũng ưu tú hơn nhiều, không tiếp tục học cao học, thật sự rất đáng tiếc.” Diệp Nhược Hà còn nói: “Con nếu có đến Mĩ, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con.”

Dĩnh Hạ chợt suy nghĩ, từ trong đáy lòng có cảm giác không biết phải nói như thế nào. Đây là cái gì vậy? Khi cậu còn bé khao khát lớn nhất chính là được cha mẹ chăm sóc, nhưng người gọi là cha mẹ này lại không để ý đến cậu, đợi đến khi cậu lớn lên có thể tự lập được thì mới nói những lời này, chẳng phải quá giống chuyện mất bò mới lo làm chuồng sao?

Dĩnh Lạc không ngờ Diệp Nhược Hà lại vòng qua chuyện này, trực tiếp hỏi con đang ngồi bên cạnh: “Tiểu Hạ con nói đi, con muốn học lên cao học hay cùng cha đến Đông Nam Á?”

Câu hỏi rất bình thản, nhưng lại mơ hồ có cảm giác không thể đợi được, Dĩnh Hạ biết nếu câu hỏi này trả lời không giống như câu trả lời mà cha muốn, tối nay chỉ có mình chịu thiệt, vì vậy nhẹ giọng trả lời.

“Con, con đi với cha.”

Cho dù cảm giác được cha cùng mẹ hai người vốn là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng mà cậu dù sao cũng có tình cảm khác đối với cha, thân tình vượt quá khả năng tưởng tượng, cho nên, vô luận như thế nào, cậu cũng sẽ đi theo cha, không oán không hối.

Dĩnh Lạc nghe xong đáp án đều cảm thấy mĩ mãn, gắp thức ăn để vào trong chén con, tận mắt nhìn con ăn xong, mới nói với Diệp Nhược Hà: “Từ xưa cha mẹ nào cũng biết phải tôn trọng ý kiến của con trẻ, cô có thấy vậy không?”

“Đúng vậy.” Mỉm cười ưu nhã gật đầu, Diệp Nhược Hà hỏi: “Mấy ngày nay tôi cũng suy nghĩ, lúc trước tôi với anh không nghe không nhìn không quan tâm đến Tiểu Hạ, thật sự khiến con thua thiệt rất nhiều, bây giờ có cơ hội, cho nên phải cố gắng bù đáp cho con, làm tròn trách nhiệm của cha mẹ.”

Một tia đánh giá lóe lên trong mắt Dĩnh Lạc, người đàn bà này chẳng lẽ định…

Đúng vậy, Diệp Nhược Hà tiếp tục nói: “Dĩnh Lạc, chúng ta có lẽ nên tái hợp đi, như vậy là tốt nhất cho Tiểu Hạ.”

Dĩnh Lạc không có phản ứng gì, nhưng Dĩnh Hạ lại chấn động cả người, cậu không ngờ được mẹ hóa ra lại thật sự có thể đề nghị như vậy, thân là con cậu hoàn toàn không có lí do để phản đối.

Phản ứng đầu tiên của cậu là ngẩng phắt đầu lên nhìn Dĩnh Lạc, Dĩnh Lạc thế như không hề gợn sóng hay sợ hãi, hoàn toàn không nhìn ra cha đang nghĩ cái gì.

“Trong nhà này phải có một nữ chủ nhân, mới có thể để cho anh ra ngoài bôn ba làm việc không phải lo lắng chuyện ở nhà, anh nói có đúng không?” Diệp Nhược Hà lại hỏi.

Diệp Nhược Hà cho rằng Dĩnh Lạc cần có một ít thời gian để suy nghĩ, cũng biết bản thân mình không được quá mức vội vàng, để tránh khiến cho Dĩnh Lạc thấy phản cảm. Bà quêết định lấy danh nghĩa mẹ của Dĩnh Hạ mà ở lại đây vài ngày, khi còn trẻ bà đã có thể khiến cho Dĩnh Lạc thất điên bát đảo, hôm nay nhất định cũng không có vấn đề gì.

Càng huống chi bà là mẹ của Dĩnh Hạ, cái này sẽ có thêm điều kiện đảm bảo, Diệp Nhược Hà bà nhất định có thể thành công leo lên làm chủ nhân nhà họ Dĩnh, có được người chồng anh tuấn, ngồi hưởng thụ tất cả tiền tài hắn kiếm về.

Diệp Nhược Hà cứ như vậy mà quyết định ở lại nhà họ Dĩnh, bà hiểu được nếu xuống tay từ phía đứa con Dĩnh Hạ, nói vài câu tình cảm, làm cho Dĩnh Hạ cho dù muốn cự tuyệt cũng không cách gì cự tuyệt được. Về phần Dĩnh Lạc thì từ chối cho ý kiến, chỉ nói là phòng trong nhà không đủ, để con đến phòng làm việc kiêm phòng ngủ của hắn mà ở, cùng nhau ngủ với mình.

Đại tướng trung thành A Hào cũng vừa từ nhà người vợ bé nhỏ trở về, phát hiện nhà họ Dĩnh tự nhiên có thêm một động vật giống cái, lại là một mĩ nữ trăm xinh ngàn đẹp, lấy hiểu biết của gã đối với đại ca cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đại ca định cùng sống với cô ta sao? Tiểu Hạ thiếu gia làm sao bây giờ?” Gã cùng Thành Chi và Dịch Thần túm tụm trong phòng khách lầu một nhéo nhéo lỗ tai.

“Nhưng người đàn bà này lại là mẹ của thiếu gia, dung mạo cũng không khác biệt lắm so với thiếu gia, vốn là hình dạng mà đại ca thích nhất.” Dịch Thần bi quan nói: “Nói như thế nào, hay là ôm phụ nữ thì tốt hơn? Hơn nữa đại ca làm ăn ở nước ngoài, thường thường phải đi nhậu xã giao, có nữ chủ nhân giúp đỡ, xem ra thì cũng được…”

A Hào lập tức quăng một đấm lên vai Dịch Thần ngay lúc đó: “Nói bậy, vợ nhỏ của tôi cũng là nam nha, trên giường mà lên cơn lẳng lơ thì đàn bà cũng phải chịu thua, ai nói phải là nữ thì mới là tốt nhất?”

“Chính là chính là chính là…” Dịch Thần vô cớ bị đánh, xoa xoa bả vai còn ráng nói: “Đại ca lại tùy tiện để cho phụ nữ về nhà ở, có thể với cô ta còn có chút tình cảm… Nhưng mà đại ca lại thương yêu thiếu gia Tiểu Hạ như vậy, cái này cái này cái này, tình huống rất quỉ dị nha…”

A Hào trầm ngâm, cuối cùng nói: “Chúng ta đi theo đại ca đã nhiều năm như vậy, tùy tiện nghĩ nghĩ cũng có thể biết người đại ca thương yêu nhất là ao. Trong lúc có người đàn bà đó ở đây, chúng ta cứ theo bổn phận mà làm việc.”

Ba người đạt thành hiệp nghị, lúc đang định giải tán, trong bếp lại tỏa ra mùi thơm, A Hào hỏi Thành Chi bình thường vẫn phụ trách nấu cơm: “Cậu ở đây, ai đang nấu cơm trong bếp vậy?”

“Là người đàn bà đó chứ ai. Cô ta nói trước giờ chưa từng nấu cho thiếu gia bữa cơm nào, cho nên mới bảo tôi đi siêu thị mua nguyên liệu, tự mình nấu ăn.” Thành Chi giải thích.

“Ý đồ cũng mạnh mẽ quá đi, biết phải chinh phục đàn ông thì trước tiên phải chinh phục cái bao tử.”

Dịch Thần kết luận một câu, trên vai kia lại lãnh thêm một đấm.

“Tiểu Xuân không biết nấu ăn, cũng không phải làm tôi mê mẩn đến chết đi sống lại?” A Hào lại vì người vợ nhỏ của hắn mà đánh ai kia dám nói lời bất công.

“Vợ nhỏ của anh không biết nấu ăn, nhưng biết ra sức trên giường là tốt rồi… Bất quá, người đàn bà kia eo thon mông to lại thêm ngực bự, công phu trên giường đại khái chắc cũng rất cao, nếu không đại ca cũng không bị dụ dỗ…” Dĩnh Thần đau muốn chết cũng không đánh trả, hậm hực nói.

“Tôi nhớ hồi Tiểu Hạ thiếu gia chưa có đến, đại ca lúc chọn em gái trong bar, hợp ý nhất là với đàn bà có vóc dáng như vậy… Tôi sợ…” Thành Chi nhỏ giọng nhắc nhở.

A Hào ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Hạ thiếu gia chính là con ruột của đại ca, đại ca nhất định sẽ không bao giờ bạc đãi thiếu gia, chúng ta đừng nhiều chuyện, chi cần ủng hộ quyết định của đại ca là đủ rồi.”

Tuy là nói như vậy, bất quá A Hào đối với Diệp Nhược Hà vẫn không có hảo cảm, người đàn bà này quá khôn khéo, nếu như cứ ở bên cạnh Dĩnh Lạc, đúng là có thể có trợ giúp rất lớn, nhưng mà gã không nghĩ Dĩnh Lạc lại có thể khinh địch mà để cho một người đàn bà tiến vào trong cuộc sống của mình.

Cho dù người đàn bà này có là mẹ của con hắn cũng chẳng có gì khác, người ngoài cuối cùng cũng chỉ là người ngoài.

Thuộc hạ ở dưới nhà rì rì rầm rầm, Dĩnh Lạc thì đang ở trong phòng trên tầng hai, hắn vừa mới nhận được điện thoại từ chiến hữu lúc trước.

Vì chiến hữu kia, thật ra chính là con út của đại ca bang phái lúc trước Dĩnh Lạc gia nhập, tên là Cư Vũ Lâu. Mấy năm trước Dĩnh Lạc vì một phi vụ mua bán ma túy mà bị cảnh sát tập kích ngay tại trận, Cư Vũ Lâu thì bị phát hiện là người đứng sau hậu trường, hai người vội vàng trốn ra nước ngoài, hai năm sau dùng tên giả trở về, Cư Vũ Lâu một lần nữa trở về bang hội, trở thành phụ tá của người anh Cư Vũ Thác, Dĩnh Lạc thì trở thành doanh nhân, âm thầm trợ giúp Cư Vũ Lâu nhập khẩu những mặt hàng cấm.

“Cậu nói… Hắn ta phái người theo dõi tôi?” Dĩnh Lạc nghe mấy lời Cư Vũ Lâu nói, nụ cười tàn khốc hiện ra: “Hóa ra tìm được tôi rồi.”

Cư Vũ Lâu ở đầu kia điện thoại nói: “Mấy hành động liên tiếp gần đây của hắn ta, đang nghĩ biện pháp muốn hất ngã tôi, tôi đoán hắn ta sớm biết anh nghi ngờ hắn ta lần đó lén bắn tin cho cảnh sát, cho nên lo lắng anh trả thù… Tóm lại, anh tốt nhất là ra nước ngoài trước đi, đừng để cho hắn ta có cơ hội.”

Dĩnh Lạc giễu cợt cười một tiếng, hiện tại trong nhà đã rất náo nhiệt, vừa đi một cái, con chỉ sợ sẽ bị người đàn bà kia bắt cóc.

“Tôi sẽ cẩn thận, cậu cũng rất nguy hiểm, dù sao người kia cũng có Cực Hoa Tổ phía sau chống lưng, hắn đang vội lập công, cậu dứt khoát ra tay trước đi…”

“Tôi tự có biện pháp đối phó với hắn cùng anh tôi, anh đừng để ý.”

Dĩnh Lạc sau khi tắt điện thoại, khi đi xuống lầu, thấy Diệp Nhược Hà đang bận rộn hò hét trong nhà bếp, hắn cũng chẳng muốn đi vào nói chuyện, chỉ hỏi thời gian Dĩnh Hạ tan học hôm nay, nói muốn tự đi đón người.

“Không nên đi, đại ca, cứ để em đi là được.” Thành Chi nói.

“Tôi tự nhiên muốn cùng Tiểu Hạ đi dạo, tránh cho khỏi bị ruồi bọ quấn lấy.” Dĩnh Lạc vô tình hữu ý liếc nhìn A Hào đang đứng đâu đó một cái.

Trong lòng A Hào căng thẳng, đại ca không phải đang nhắc nhở hắn cùng vợ nhỏ sao? Thình lình nhớ tới vợ nhỏ gã hôm nay buổi chiều cũng có tiết học ở trường, Quí Xuân từng quấy rối *** Tiểu hạ nếu không cẩn thận để cho đại ca nhà mình nhìn thấy, tính mạng khó bảo toàn a.

Đại ca mỗi khi ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn A Hào vốn biết rất rõ, một đấm là có thể khiến cho Quí Xuân da thịt mềm mại đầu rơi máu chảy a, mồ hôi trên người hắn nhất thời chảy ròng ròng, lập tức đứng dậy báo cáo.

“Đại ca em đi với anh, bên cạnh anh không có vệ sĩ là không được.”

Dĩnh Lạc sao có thể không đoán ra suy nghĩ của tâm phúc chứ? Bất quá, hắn thân từng là đại ca xã hội đen, ra cửa không có tiểu đệ đi kèm thật không quen được, hơn nữa cuộc gọi của Cư Vũ Lâu cũng khiến cho hắn cảnh giác, quay đầu nói đi một tiếng, rồi ra cửa trước, A Hào cũng lập tức đuổi theo.

Hai người đàn ông đeo kính râm tỏa ra mùi vị sát khí nồng đậm đi vào trong khuôn viên trường học, dung mạo cùng vóc dáng của Dĩnh Lạc có thể so sánh với minh tinh điện ảnh, so sánh với khí thế xung quanh, thật đúng là cực kì hấp dẫn sự chú ý của giáo viên cùng nữ sinh đang sắp sửa ra về; về phần A Hào đi phía trước, gã không nói lời nào kì thật cũng mang theo loại sát khí lạnh lẽo nói không nên lời, giống như là chó sói nhe ra một hàm đầy răng nanh bén nhọn, làm cho bất kì kẻ nào cũng không dám tùy tiện đến gần.

Tình cảnh này quá đột ngột, bảo vệ ở cổng trường đặc biệt nhắn cho những bảo vệ khác, chú ý đến hai người đàn ông xa lạ này.

Dĩnh Lạc nhìn về Dĩnh Hạ ở phòng học phía xa xa đi lại đây, đúng là đáng chết mà, Quí Xuân có từng có tình cảm với con cũng đi ngay bên cạnh. Quí Xuân mặc dù cũng từng vì Dĩnh Hạ mà bị Dĩnh Lạc cảnh cáo, nhưng hắn chung qui dối với đàn em đáng yêu này vẫn muốn chiếu cố nhiều một chút, Dĩnh Hạ lại rất hứng thú với hắn, sau khi được Dĩnh Hạ giải thích trước sau, hai người vẫn thường đi cùng nhau.

Dĩnh Lạc nhìn thấy một màn đó, dừng chân lại, sát khí nổi lên, cười lạnh nói với A Hào: “Vợ nhỏ của cậu còn ăn chưa đủ cảnh cáo, nhỉ?!”

“Đại ca, em lập tức đem người đi chỗ khác!” A Hào lau mồ hôi trên trán, nói.

Đang muốn tiến lên lôi vợ nhỏ đi, miễn cho trong khuôn viên trường xảy ra thảm án, Dĩnh Hạ đã nhìn thấy cha, kinmh ngạc, cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Cha!”

Cậu gọi, tự nhiên mà đi về phía cha, thật chí đã quên mất sự tồn tại của Quí Xuân ở bên cạnh.

Quí Xuân chẳng những nhìn thấy Dĩnh Lạc, còn thấy thêm một vị ôn thần khác, kinh hãi vô cùng, liền làm ra một loạt các phản ứng.

Hắn cất bước bỏ chạy.

“Chạy gì mà chạy? Em dám trốn khỏi tôi à! Quay về cho tôi!” Phản xạ của A hào chính là đuổi theo, cũng đã quên mất li do ban đầu mình cùng Dĩnh Lạc đến đây.

Dĩnh Hạ nhìn A Hào kích động chạy lướt qua người, Quí xuân lại càng không có phong phạm của hội trưởng hội sinh viên thường ngày, chạy vèo đi chẳng khác gì ăn trộm, kinh ngạc hỏi cha chuyện gì đang xảy ra.

“A Hào rất có trách nhiệm.” Dĩnh Lạc hời hợt đáp.

“A.”

Dĩnh Hạ cầm lấy túi xách, trong lòng vui sướng, đơn giản là vì cha đến đón cậu mà trống ngực đập rộn ràng, bởi vì cha rất quan trọng trong lòng cậu, tồn tại giống như là người yêu, mà yêu say đắm, khiến cho có người từng cân nhắc rất nhiều cái gọi là thế tục hay cấm kị xã hội vất ra đằng sau.

Chính là cha, cũng chính là người yêu, Dĩnh Hạ sớm đã đem điều này khắc sâu vào trong trí óc.

Cùng cha đi vài bước, thình lình nhớ đến một chuyện, cậu nhỏ giọng hỏi: “Cha… Tại sao không cùng… uhm, mẹ?”

Cậu cho rằng cha mẹ xa cách lâu ngày gặp lại, chung qui cũng có chút chuyện cần phải nói? Không ngờ cha lại tự mình đến đón cậu, điều này làm cho cậu rất cao hứng, lại nổi lên chút phỏng đoán nho nhỏ.

“Cô ta nói muốn ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho con nếm thử, cứ để cho cô ta bận rộn đi. Bất quá…” Dĩnh Lạc dừng chân lại, hắn từ trên quan sát con: “Cha không có để cho cục cưng Tiểu Hạ bị mấy miếng đồ ăn đó lừa gạt đâu, cha của con có bán lãnh đưa con đi ăn khắp nơi trên thế giới.”

“Cha, con không muốn ăn khắp nơi trên thế giớ, có thể cùng cha một chỗ là tốt lắm rồi.” Dĩnh Hạ vội vàng nói.

Dĩnh Lạc sờ sờ đầu con, cũng giống như phần lớn người cha khi được con cái ca ngợi, làm ra động tác giống nhau.

“Bé ngoan, cha cũng chỉ thương con, yêu con.”

Dĩnh Hạ cúi đầu, bước chân cũng nhanh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK