Hà đứng trước một căn nhà hai tầng của khu đó, một điểm băn khoăn.
Rón rén đến trước cửa nhà. Dù là nhà bạn thân nhưng Hà cũng chỉ thỉnh thoảng đến, vì mẹ Hoa quả thực rất đáng sợ, không thích Hoa đưa bạn về nhà. Đằng này Hà còn đến một mình thôi.
- Cháu chào bác. Bạn Hoa có nhà không ạ?
Lễ phép hết sức cùng bộ dáng rụt rè, rất ra dáng một đứa nhỏ nhút nhát. Mẹ Hoa tuổi có lẽ còn trẻ, khá đẹp- vẻ đẹp sắc sảo. Đồng thời cũng dữ dằn và rất có tiếng nói trong nhà. Chẳng thế mà Hoa kể nhờ tính mẹ vậy mới không mấy lần dọa ly dị cũng không thành. Tuy nhiên tình cảnh dăm bữa nửa tháng bố đòi bỏ vợ ấy đã biến mất không dấu vết, từ khi thằng Tít Tò ra đời.
Bà mẹ này mặt mày khó chịu nhìn Hà từ đầu đến chân, xong nặng nề cố hòa nhã:
- Nó có nhà đấy!
Quay ra gọi lớn:
- Hoa, bạn đến gặp này!
Hà đứng đó mặt đối mặt với bà mẹ này thêm lúc nữa, mãi đến khi nhỏ bạn thân từ trên tầng xuống cứu nạn.
- Hà đến rồi hả? Cậu lên tầng với tớ!
Hoa mặc quần sọoc áo phông, nói cười vui vẻ.
Mẹ Hoa lườm con gái một cái, bỏ lại một câu:
- Lên mà học hành tử tế. Không là đuổi về hết đấy!
Xong bà bác này đi vào trong nhà. Hoa cười hì hì với bạn:
- Kệ mẹ tớ! Cậu lên tầng với tớ!
Hoa nhảy chân sáo lên tầng. Hà ôm ba lô khư khư như vật báu, cũng lẽo đẽo lên theo.
Tầng hai, trong căn phòng rộng, khá ít đồ đạc. Chỉ có một cái giường gỗ, một cái tủ gỗ với một cái bàn. Ba đồ trên lại được bố trí ngay sát tường, nên thành ra giữa là khoảng trống lớn. Lan, Linh ngồi trên giường, đang loay hoay với cái máy tính xách tay. Bỗng nghe tiếng động, cả hai quay ra phía cửa.
Hoa tự nhiên đi đến phía giường, nói với Lan, Linh:
- Để tớ xem nào!
Cô bạn quay ra nhìn Hà đang ngơ ngác không biết làm gì:
- Hà, cậu đứng đấy chờ bọn tớ một chút.
Hà nghe vậy, cũng chỉ biết ôm cặp khư khư làm pho tượng, mắt đảo đảo nhìn quanh. Thấy trên bàn kia là ba lô đặc trưng của Hoa, lộ ra cái móc khóa lúc lắc trên không. Cảm giác thoải mái chút! Đang bỏ ba lô ra góc kia, bỗng có tiếng nhạc vang lên. Là một ca khúc của SNSD.
- Được rồi đấy! Các cậu tắt đi.
Tiếng nhạc cũng đồng thời tắt. Hoa nói xong rồi đi ra phía Hà, vẫn cười:
- Hà, ra đây!
Lôi lôi bạn Hà ra phía giường, Hoa chỉ vào cái laptop:
- Khi nào bọn tớ bảo thì cậu bật nhạc nhé... Vào chỗ này... Hiểu chưa?
Linh lạnh lùng liếc Hà một chút, xong đi ra giữa phòng. Lan ngồi thêm chút nữa rồi cũng ra theo Linh.
- Cậu bật tiếng nhỏ thôi. Không mẹ tớ mắng đấy!
Còn lại Hà ngồi khoanh chân trên giường, tò mò nhìn cái laptop.
Đã làm đội hình xong, Hoa ra kí hiệu tay. Tiếng nhạc lại lần nữa vang lên. Ba người bắt đầu nhảy. Được một lúc, Hoa đưa kí hiệu tay tắt đi. Hà click chuột xong.
Hoa tiến đến gần Hà, có vẻ hơi mệt, nhưng nét mặt chờ mong:
- Cậu thấy bọn tớ tập thế nào?
- Tao xem có hiểu gì đâu.
Đây là Hà nói thật. Thực sự nếu để có một từ miêu tả, chính là: Không có cảm xúc nào! Cũng có thể do Hà không nghe quen những thứ nhạc này nên không hứng thú chăng? Thật ra nếu không phải ở lớp bọn nó hay mang loa mở nhạc rồi bàn tán, thực sự chắc Hà còn chẳng biết SNSD là cái gì.
Nhưng Hoa vẫn không tha, cố hỏi:
- Cậu cũng phải có ý kiến gì chứ? Như có hay hay không?
Hà đành vắt óc suy nghĩ một phen, mãi mới nói ra được:
-...Tao thấy... mày với hai cậu ấy... tập không được đều.
-Thì bọn tớ mới tập được mấy lần thôi. Không đều cũng đúng.
Hoa làm ra vẻ phân bua. Hà cũng chỉ thế lắng nghe.
- Thôi được rồi. Bọn tớ tập tiếp. Cậu bật lên đi!
Tiếng nhạc tiếp tục. Hà rời mắt khỏi những bức hình vẽ trên máy tính, nhìn ba người kia bắt chước nhảy theo một bài nào đó của SNSD. Không hiểu sao, nhìn những động tác đó, trong Hà một cảm xúc lạ len lỏi. Nhưng bất giác hiện tại chưa nhận ra.
Hà ngồi một góc, ánh mắt đăm chiêu.
***
Không biết đã là lần thứ mấy, Hà ngồi trên chiếc giường gỗ này, hướng tầm nhìn về ba người đang say mê nhảy kia.
Những động tác dứt khoát hơn, cũng đều hơn hẳn, và thay đổi, phức tạp nhiều so với lần đầu Hà đến.
Hoa vui vẻ nói cười với Lan, Linh, bàn luận về nhóm nhảy, về các động tác. Rất nhiều lần rồi.
Nhạc tắt. Bỏ đi dòng suy nghĩ ngổn ngang. Hà vỗ tay, làm ra mặt cười.
Hoa tiến đến, rất vui:
- Bọn tớ nhảy hay vậy sao?
Hà cười ngượng:
- Ừ, hay!
Hoa càng vui hơn. Quay ra bàn với Lan, Linh.
- Thành viên còn ít quá! Nếu có thêm vài người nữa thì hay.
Ba người tạo thành vòng tròn, đang có vấn đề để nói, giọng rôm rả.
Hà vẫn ngồi đấy, thở dài.
Cảm xúc đó... là cô đơn!
_________________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Cô giáo ra một đề toán thế này:" Một cặp vợ chồng mong muốn sinh được một con gái (lúc đầu nói trai nhưng bị phản đối). Khi nào sinh được con gái là dừng lại không sinh thêm nữa. Xác suất sinh được con gái là 0,49. Tìm xác suất để vợ chồng đó dừng lại sau hai lần sinh. (mỗi lần chỉ sinh một con)
Bàn về vấn đề giới tính, có đứa cố tình nói sinh lần đầu ko trai ko gái thì sao? Cô giáo nhân đây nói quan điểm của mình về đồng tính. Cô nói đó là bệnh, chỉ những đua đòi, làm mất thuần phong mỹ tục,... Ban đầu những người đó giới tính như mình, nhưng sau đó do ảnh hưởng xã hội vân vân bị biến chất...
Hà ngồi trong lớp đang suy nghĩ vấn đề có thể loại bỏ nhiễm sắc thể mang giới tính ra khỏi gen hay không, nghe cô giáo nói vậy, thấy trách mình quá!
Muốn phán sự việc gì trước hết hiểu đúng bản chất sự việc đó! Khoa học người ta nghiên cứu còn bào con gia cầm lông trắng biết bay kia do tác động môi trường linh tinh còn bị xuất hiện thêm nhiều cá thể đồng tính. Chứng cớ cho thấy đồng tính bản chất đâu phải do xã hội sinh ra, là do tự nhiên mà. Hơn nữa đó cũng không phải bệnh. Lịch sử, khoa học đã chứng minh rồi. Người đồng tính chiếm chưa đến mười phần trăm nhân loại, đó cũng là một con số lớn. Chỉ là trước đây lịch sử, xã hội kìm kẹp mà ghi mấy sự việc ấy vào sử sách đâu. Họ cũng có giới tính rõ ràng từ khi sinh ra rồi, đó chỉ là định hướng tình dục đó chiếm số ít trong xã hội thôi. Mà sao không thấy ai nói về những người tự ''yêu'' mình và không có khả năng ''yêu'' do bẩm sinh nhỉ?
Lý luận hùng hồn như vậy nhưng cuối cùng vẫn im re nghe cô giáo giảng giải quan điểm, không phải quá đáng trách sao?