Tổng giám đốc vĩ đại nhà chúng ta chau mày, không phải cô gái nào nghe được câu nói này từ người đàn ông hoàn hảo như anh cũng nên lập tức gật đầu sao, nào có vẻ mặt như dẫm phải mìn thế này! Trước khi tỏ tình, Lạc Huân đảm bảo 120 phần trăm rằng Ân Đồng sẽ đồng ý. Bản thân là người thừa kế tập đoàn Lạc thị, đẹp trai, mạnh khỏe, tài năng,… còn điểm nào để chê? Ừm, có hơi dọa người một tí, nhưng đây không phải là trọng điểm. Sau khi Ân Đồng bày vẻ mặt khó hiểu ra, độ tự tin của tổng giám đốc giảm xuống quá nửa.
Anh lập tức nghĩ lại, nếu Ân Đồng nhiệt tình đồng ý ngay, đó không còn là cô gái rụt rè mà anh muốn. Có lẽ anh hơi gấp gáp, hai người chỉ vừa mới gặp mặt, khoảng cách lại xa đến vậy, Ân Đồng ngạc nhiên cũng là lẽ thường. Lạc Huân hít một hơi, quyết định chiến đấu tới cùng, dù cuộc chiến này có gian nan tới đâu “Bây giờ có lẽ em chưa có cảm giác gì với anh. Nhưng anh chỉ muốn nói anh thích em, anh sẽ làm em thay đổi. Em có quyền chưa thích anh, nhưng không được ngăn cản anh theo đuổi em!”
Quả thật Ân Đồng không bao giờ nghĩ đến người như tổng giám đốc lại thích mình. Khoảng cách của hai người quá xa, cô không muốn với cao. Cô chỉ muốn có một người bạn trai bình thường, quan tâm chăm sóc cô là đủ, không cần suốt ngày lo sợ hai người không xứng đôi. Ân Đồng không có tự tin đứng cạnh Lạc Huân, cũng không có cảm giác an toàn.
Tuy nhiên, cô cũng không cưỡng lại được giọng điệu “ra lệnh” của anh. Dường như có gì đó cuốn hút, có gì đó thôi thúc cô phải làm theo. Ân Đồng luôn muốn có một người bạn trai để cô có thể yếu đuối dựa vào, không phải suy tính thiệt hơn. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt sẽ là một chỗ dựa vững chắc, cô không cần gồng mình gánh vác, chỉ cần nghe theo anh, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Hai luồng tư tưởng đang đấu tranh trong đầu Ân Đồng. Cô nhất thời không biết phản ứng thế nào trước Lạc Huân. Như đọc được vẻ khó xử của Ân Đồng, Lạc Huân chủ động “Thôi khuya rồi, em lên nhà đi. Đợi điện thoại của anh”. Lạc tổng vừa buông tha cô gái nhỏ đã bị mình dọa sợ, vừa để lại câu kết mang đầy thông điệp.
Ân Đồng chào tạm biệt anh, mở cửa lên nhà. Lạc Huân đợi đến khi đèn nhà cô sáng mới lái xe rời đi. Còn thắc mắc tại sao anh biết phòng cô ở đâu? Dĩ nhiên là người nào đó đọc đi đọc lại hồ sơ của Ân Đồng đến thuộc rồi!
Chuỵên của Lạc Huân và Ân Đồng có thể tóm gọn trong một câu “Vừa gặp đã yêu, mặt dày theo đuổi”. Lạc Huân dùng hết khả năng tiềm ẩn trong 30 năm theo đuổi Ân Đồng, cuối cùng nửa dùng quyền lực cưỡng bức, nửa dùng chân tình cảm động, lấy hôn nhân làm mục tiêu, Ân Đồng đã gật đầu. Không có cách khác, anh đã sắp sang 30, không đánh nhanh rút gọn sẽ bị bạn học của các con gọi bằng ông mất.
Ân Đồng và Lạc Huân hút nhau bởi tính thích khi dễ chọc ghẹo cô đến mắt ngấn nước của anh và tính dựa dẫm ưa được bảo vệ của Ân Đồng. Trong công việc, Ân Đồng vẫn luôn mềm mỏng nhẹ nhàng với khách, đôi khi gặp khách càn rỡ sẽ gọi ngay quản lý, không gồng người chống đỡ nữa. Đó là Lạc Huân dặn vậy, anh xót xa cô gái nhát gan hậu đậu cố gắng chiều lòng khách, để khách mạt sát bản thân mình cũng không đôi co, chỉ biết mím môi nhịn không cho nước mắt chảy ra. Cô không như người ta cứng rắn gằn giọng quát nạt được, những vị khách lớn lối đó đã có quản lý lo, Ân Đồng của anh ôn nhu như nước, làm sao có thể đối phó. Ở bên anh, cô như một con chim nhỏ nép mình dưới cánh của anh, được anh yêu thương che chở vô cùng.
Khi bằng lòng với anh, cô cũng đắn đo cân nhắc rất nhiều. Cô không biết mình có bao nhiêu can đảm đứng bên anh, có thể đi với anh bao lâu. Nhưng người đàn ông mạnh mẽ trước mặt cô quả quyết sẽ bảo vệ cô trước mọi thử thách, không để cô chịu gian khổ. Cô tin người này. Trên thế giới này, có những người chỉ vừa xuất hiện trong cuộc đời bạn thời gian ngắn, nhưng không hiểu vì sao đủ làm bạn tin tưởng, làm con tim bạn đập mất kiểm soát, làm bạn nhớ nhung không thôi. Đó gọi là định mệnh.
“Ân Đồng, anh về rồi!” Lạc Huân mở cửa nhà Ân Đồng, thay dép đi trong nhà, bước về phía bếp. Hai người vẫn ở riêng, Lạc Huân ở căn hộ cao cấp của anh, thỉnh thoảng về ở với ông bà Lạc; Ân Đồng vẫn ở căn chung cư một người nhỏ xíu. Cô cảm thấy chưa đến lúc ở chung, dù nhiều lần Lạc Huân đề nghị cô đến ở cùng anh. Anh vẫn qua đêm ở nhà cô và ngược lại, nhưng cô muốn ít nhất có một khoảng không gian riêng.
Hôm nay Lạc Đồng làm ca sáng, tan ca lúc xế liền đi siêu thị mua đồ ăn đảm nhận bữa chiều. Lạc Huân nghe mùi thơm tỏa ra khắp nhà, lại có cô bạn gái đáng yêu đeo tạp dề nêm nếm canh, cảm thấy quả thực không còn gì hạnh phúc hơn. Ăn cơm xong, hai người ngồi ở ghế sofa, Ân Đồng vẫn còn ngại ngùng, chỉ ngồi sát anh mà không dám động đậy. Lạc Huân luôn muốn cô cởi bỏ tự ti, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình. Thế nhưng đôi khi cô vẫn gượng gạo, anh phải cố gắng hơn mới được!
Lạc Huân kéo cô cho vào lòng mình “Sáng nay người nào mải làm việc không để ý đến anh nhỉ…”
“Lạc tổng, nếu em không làm việc thì sẽ bị sa thải, cũng không có ở Evergreen để anh nhìn nữa đâu”. Người này, sao lại dở chứng ghen tuông với cả công việc của cô thế kia!
“Em có nhớ vị hôn thê anh kể với em không? Tuần sau cô ấy về nước”. Lạc Huân chuyển chủ đề, giọng anh trở nên nghiêm túc.
Ân Đồng im lặng một hồi. Nói cô không tự ti là giả. Cô có điểm gì so sánh với người ta, vị hôn thê từ nhỏ môn đăng hộ đối với anh, cô cơ bản không thể sánh bằng.
“Đừng nghĩ lung tung, anh chỉ yêu mình em thôi. Anh sẽ nói rõ với cô ấy, anh tin cô ấy cũng hiểu. Bọn anh trước giờ vẫn chỉ là anh em, không hơn kém. Trái tim anh chỉ rung động với Ân Đồng thôi, biết chưa!” Lạc Huân cúi xuống hôn cô, Ân Đồng thẹn thùng, cô lựa chọn tin anh.
Sân bay Haneda nằm trong năm sân bay bận rộn nhất thế giới với hàng trăm chuyến cất cánh hạ cánh mỗi ngày luôn đông đúc và nhộn nhịp. Hòa vào dòng người đông như mắc cửi là người đàn ông khoác áo khoác đen đơn giản, đẩy hai vali hành lý đợi xe buýt về Tokyo. Hẳn không ai chú ý đến Phương Nghị, một người nước ngoài bình thường đến không thể bình thường hơn. Nếu lạc vào đám đông, ngoài chiều cao 1m87 ấn tượng ra, anh chẳng có điểm nào đặc biệt.
Từ bến xe buýt, Phương Nghị nhắm không thể khuân hết đống hành lý lỉnh kỉnh của mình đến nhà trọ, anh đành gọi một chiếc taxi. Taxi ở Nhật không rẻ như ở Đài Loan, ngay cả người Nhật cũng ít chọn taxi làm phương tiện di chuyển bởi hệ thống giao thông công cộng tiện dụng ở đất nước này. Phương Nghị đưa mắt nhìn đường phố bên ngoài, cố gắng thu những phong cảnh này vào mắt. Đây là lần đầu anh đến Tokyo và sẽ sống tại thành phố này ít nhất năm năm sắp tới.
Phương Nghị vốn là nhân viên của khách sạn chi nhánh Lạc thị ở Đài Bắc. Thời đại học anh đã làm thêm ở đấy, tốt nghiệp xong vào ngay Lạc thị, nhiều năm nỗ lực làm việc đủ để anh lên được chức quản lý nho nhỏ. Chuyến sang Nhật lần này là do công ty cử sang vừa học vừa có thể lựa chọn tiếp tục ở lại Nhật hay quay về Đài Bắc. Từ bến xe buýt về ký túc xá của công ty khá gần, áng chừng sau năm phút đi xe, Phương Nghị đã thấy tòa nhà y hệt ảnh cấp trên đã gửi cho anh.
Tài xế ân cần lấy vali từ cốp xe đặt xuống thềm, gập người 45 độ cảm ơn Phương Nghị. Anh cũng cúi đầu chào, bắt đầu hòa nhập với văn hóa đất nước này. Tòa nhà trước mặt anh là ký túc xá của Evergreen cho bậc quản lý trở lên thuê với giá tượng trưng. Anh đứng trước căn phòng của mình ở tầng bốn, rút chìa khóa mở cửa vào. Ở nơi đất chật người đông như Tokyo, căn hộ một người nhỏ bé đến đáng thương. Cả căn phòng chỉ chừng 40 mét vuông nhưng đầy đủ góc bếp, nhà vệ sinh, nhà tắm, phòng ngủ và cả ban công bé xíu.
Phương Nghị có một tuần để làm quen với cuộc sống ở đây trước khi bắt đầu công việc. Anh đã lên kế hoạch làm thủ tục đăng ký lưu trú, mua sắm đồ gia dụng, tìm đường đến nhà ga, siêu thị… Phương Nghị luôn có thói quen tổ chức cuộc sống chặt chẽ, ổn định, làm việc gì cùng dự tính trước, không để bản thân vào tình huống bị động. Do vậy, trong vòng một tuần ngắn ngủi, anh đã sắp xếp nhà cửa gọn gàng, mua đầy đủ dụng cụ, thông thạo đường đến các địa điểm cần thiết. Quả là con người ngăn nắp kỉ luật đáng sợ!
Sáng thứ Hai đầu tuần, Phương Nghị bắt đầu đi làm. Anh đứng trước cửa Evergreen, hài lòng đánh giá một vòng. Tuy cùng thuộc Lạc thị, chi nhánh ở Đài Bắc anh làm việc lúc trước có phong cách khác hẳn Evergreen. Tòa nhà ở Đài Loan chú trọng vào nội thất cổ điển sang trọng, lộng lẫy rực rỡ. Evergreen hẳn được quản lý bởi một người trẻ tuổi chịu khó cập nhật xu hướng mới, lấy màu xanh và nội thất gỗ làm chủ đạo, cả khách sạn trông như một vườn xanh hòa vào thiên nhiên. Cây kiểng trồng quanh sảnh được chăm sóc tỉ mỉ, không giống như những nơi khác đặt cây vào chậu cảnh nhàm chán, mảng xanh ở Evergreen được tối ưu hóa, làm thành một khu rừng nhỏ bao bốn góc sảnh. Hành lang của những tầng trên làm bằng kính trong suốt làm không gian mở rộng, Evergreen như một thế giới xanh hoàn toàn tách biệt với những tòa nhà bê tông bên ngoài, quả là một ý tưởng độc đáo (1). Tên Evergreen quả đặt không nhầm!
Phương Nghị báo danh với cấp trên, anh được một nhân viên dẫn đi tham quan một vòng để nắm tình hình của khách sạn. Anh rất hào hứng với môi trường làm việc mới, chỉ đôi khi không nghe kịp tiếng Nhật với tốc độ nhanh, đành ái ngại hỏi lại đồng nghiệp. Người đồng nghiệp dẫn anh đến tầng hầm đậu xe, bỗng có điện thoại gọi đến, tầng hầm lại không có sóng nên xin lỗi, bảo anh đợi và quay lên nghe điện thoại.
Tầng hầm bãi đậu xe bây giờ chỉ còn mình Phương Nghị, anh đứng một góc ghi chép những quan sát của mình, có bao nhiêu nhân viên, mỗi nhân viên có điểm gì chú ý. Những điều này không thể chỉ hỏi đồng nghiệp, phải dựa vào quan sát của bản thân. Người làm quản lý như anh phải nắm rõ tính cách từng nhân viên mới biết cách điều chỉnh công việc, tạo ra môi trường làm việc hiệu quả, tích cực.
Bỗng dưng Phương Nghị nghe tiếng xe va chạm, anh ngước lên, một chiếc xe Nissan phiên bản giới hạn màu đỏ chói vừa lùi vào ô đậu xe, không cẩn thận húc bể đèn xe bên cạnh. Phương Nghị im lặng quan sát, làm ngành dịch vụ này, ai cũng là khách hàng, không thể đắc tội người nào được. Hơn nữa chủ nhân của chiếc xe kia chắc chắn không phải người bình thường. Khoan nói đến giá cả của chiếc xe, có xe biển số Tokyo đã là một thành tựu. Giá xe nội địa Nhật không đắt, người làm việc bình thường ở nơi khác hoàn toàn có thể sở hữu xe nhưng Tokyo là nơi đặc biệt. Với đặc điểm tất đất tất vàng, mua xe là chuyện dễ nhưng đậu xe mới là chuyện lớn. Đậu xe công cộng ở Tokyo tính bằng phút, một giờ đậu xe có thể bằng giá với bữa ăn tối ngon lành. Người Tokyo quen với việc di chuyển bằng phương tiện giao thông công cộng khắp mọi nơi, không để ý đến việc có xe hay không. Ngay cả Phương Nghị cũng đi làm bằng tàu điện, không có cách khác, anh không muốn dùng một khoản to trong lương của mình để nuôi xe khi còn độc thân.
Một cô gái bước ra khỏi xe, nhăn mặt nhìn “tác phẩm” của mình. Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này đích thực là mỹ nữ, đẹp đến chói mắt. Mái tóc dài được nhuộm nâu, uốn xoăn đuôi, thả sau lưng, từng cọng tóc được sấy vào nếp chỉn chu không rối loạn. Gương mặt hình trái xoan, mắt to da trắng môi đỏ, trang điểm kỹ càng. Cô gái mặc một chiếc váy liền màu đen cổ bạc trong bộ sưu tập mới nhất của miumiu, những đường cong hoàn hảo lộ ra ngoài.
Cô gái nhìn quanh, đang định thở phào vì bãi giữ xe vô cùng vắng, lại gặp người đàn ông cao ngồng đứng trong góc. Hai người chạm mắt nhau, Phương Nghị cảm thấy hơi khó xử, anh đang đeo bảng nhân viên của khách sạn, ắt hẳn không vị khách nào muốn nhân viên phục vụ nhìn thấy mình trong tình huống này. Mỹ nữ trong lòng buồn bực, lấy trong túi xách ra một mảnh giấy, ghi số điện thoại của mình vào, kẹp lên kính xe bên cạnh để chủ xe có thể liên lạc xong liền gõ giày cao gót tự tin quay lưng đi.
Cô đi đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc từ tầng hầm, không ngần ngại bấm số tầng, ung dung nhìn bảng điện tử nhảy số. Trợ lý ngồi trước cửa phòng Lạc Huân thấy cô, định vào báo với anh liền bị cô ngăn lại. Trợ lý cũng cười, ra hiệu cô cứ tự nhiên. Mỹ nữ gõ cửa hai tiếng liền xông vào hét to “Huân ca ca!”
Lạc Huân ngạc nhiên, gương mặt núi băng ngàn năm cũng nở nụ cười “Tiểu Nhu! Không phải tối nay mới được gặp em sao?” Mẹ anh đã gọi điện nhắc, tối nay hai nhà sẽ có buổi gặp mặt ăn cơm mừng cô trở về.
“Là em muốn cho anh bất ngờ, anh cứ làm việc đi, em ngồi đây đợi”. Người vừa vào không ai khác, chính là Hạ Tiểu Nhu của chuỗi nhà hàng Bách Hợp, vị hôn thê của tổng giám đốc Lạc.
Hạ Tiểu Nhu và Lạc Huân là bạn thanh mai trúc mã, hai nhà đã có hôn ước từ lâu. Việc hợp tác giữa hai nhà vô cùng tốt, khách sạn của Lạc thị sẽ luôn dành vị trí ưu ái nhất trong sảnh cho nhà hàng Bách Hợp. Bách Hợp là chuỗi nhà hàng nổi tiếng chuyên về sủi cảo và bánh bao. Những món ăn truyền thống đơn giản được làm chăm chút, tinh tế và đúng vị nên muốn có một chỗ ngồi trong Bách Hợp, khách luôn phải xếp hàng chờ.
Hạ Tiểu Nhu ngồi một bên đọc tạp chí chờ Lạc Huân xong việc. Không phải đợi lâu, tan ca, Hạ Tiểu Nhu để xe ở Evergreen, ngồi xe của anh đến gặp bố mẹ. Bố mẹ hai nhà đã đến được một lúc, bà Lạc vui vẻ đánh giá Hạ Tiểu Nhu “Lâu ngày không gặp Tiểu Nhu của chúng ta đẹp hơn mấy phần, A Huân thật có phúc”
Hạ Tiểu Nhu không hề đỏ mặt, khen lại bà Lạc “Bác gái lại chẳng thay đổi tí nào, vẫn trẻ như xưa! Cháu còn phải học bác dài.”
Phụ nữ nào cũng thích khen đẹp, bà Lạc hớn hở trong lòng, càng nhìn càng thấy Hạ Tiểu Nhu vừa mắt. Cô lấy trong túi xách ra hai món quà tinh xảo cầu kỳ, là bộ ấm trà của Anh cho ông Lạc và tinh dầu thơm cho bà Lạc. Hai người vô cùng thích quà của Hạ Tiểu Nhu, khen mãi không dứt. Hạ Tiểu Nhu biết rõ ông bà Lạc chẳng thiếu thứ gì, có mua đồ đắt tiền đến đâu họ cũng không hài lòng. Thế nhưng những món đồ cổ như ấm trà này hay tinh dầu thơm ép thủ công chỉ bán ở chợ nông thôn nhỏ ở châu Âu mới là món khiến người ta phải dụng tâm suy nghĩ.
Hai nhà lâu ngày gặp lại, ăn cơm vô cùng vui vẻ. Ông Lạc giục “Tiểu Nhu đã về nước, các con cũng mau nghĩ đến chuyện kết hôn đi thôi!”
Tim Hạ Tiểu Nhu đập thình thịch, giây phút cô mong đợi bao nhiêu năm qua đã đến. Hai năm ở Thụy Sĩ, cô luôn mong nhớ Huân ca ca, tốt nghiệp xong liền bay thẳng về nước, không ở lại du lịch như các bạn học.
“Tiểu Nhu mới về nước, còn chưa kịp quen lại, chúng con chưa có kế hoạch”. Lạc Huân nhàn nhạt đáp.
“Trước sau gì cũng cưới, còn chần chừ gì nữa! Con cũng biết bà nội con dạo này không khỏe, chỉ muốn uống tách trà cháu dâu thôi”
“Con biết cân nhắc. Lát nữa bác trai bác gái và bố mẹ cứ về trước, con ở lại nói chuỵên với Tiểu Nhu một lúc. Hai bác yên tâm, cháu sẽ đưa Tiểu Nhu về tận nhà”
Bốn vị phụ huynh mừng thầm, sau khi ăn liền nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng tư cho bọn trẻ. Hạ Tiểu Nhu mừng trong bụng, không biết anh có bí mật gì giấu giếm cô, phải chăng là…một lời cầu hôn? Trước khi cô về anh có gửi mail bảo có chuyện quan trọng muốn nói với cô, xem thái độ úp úp mở mở kia, lẽ nào là một sự bất ngờ?
(1) Dựa trên ý tưởng của FUKUOKA THE LUIGANS SPA & RESORT thuộc tập đoàn Plan.Do.See