- Anh ta thật sự là phó tổng giám đốc của Lâm thị sao?- Phương Cát mở to mắt, không chớp cái nào nhìn về phía Hải Lam.
- Không dám tin nhưng quả thật là đúng như vậy.- Hải Lam ngao ngán.- Có hai đứa là hay chơi với nhau, vậy mà chuyện này chẳng có đứa nào biết là sao.
Trước giờ chỉ có nghe qua phó tổng của Lâm thị hai mươi tám tuổi, đẹp trai, tài hoa, phong độ, nhưng rất lạnh lùng và ít xuất hiện ở những nơi không cần thiết. Không ngờ đến chuyện đột nhiên thời gian gần đây ở Thánh Văn lại có một tên rất điển trai, cao lớn, dáng người chuẩn, gương mặt lạnh lùng thường xuyên xuất hiện ở trong trường, đặc biệt là màu tóc của hắn càng khiến cho nhiều người chú ý. Chắc cũng không ít người tò mò, thắc mắc xem hắn là ai mà có thể tự do, thoải mái ra vào trường như thế. Nhưng có lẽ là vì nhìn thái độ lạnh lùng, tự tin đến kiêu ngạo, trên người hắn tỏa ra một khí chất mà những người xung quanh cảm thấy khó gần và không dám tiếp cận.
- Phen này cậu chết chắc rồi tiểu Lam. Cậu không phải không biết tập đoàn Lâm thị quy mô ra sao mà, lại còn từ chối đại thiếu gia nhà người ta, chưa kể dám chê màu tóc, tính cách của anh ta nữa…- Phương Cát lắc đầu nhìn Hải Lam, ra chiều thương xót cho cô bạn.- Đau đớn nhất là Lâm thị lại là tập đoàn tài trợ cho trường chúng ta, cậu nói xem…
- Giờ tớ biết phải làm sao đây, tiểu Cát?- Hải Lam hai tay chống cằm, gương mặt đầy sầu não.- Sao đến cậu cũng không biết chuyện anh ta thế này chứ?
Phương Cát hơi khựng lại. Ừ thì anh ta trông được đấy, nhưng cô lỡ để ý người khác mất rồi nên đâu có nhiều thời gian để ý đến anh ta. Vả lại, người mà anh ta hay tìm gặp và xuất hiện trước mặt cũng đâu phải là cô. Phương Cát nhanh chóng lờ đi chuyện này và đưa ra lời tư vấn cho Hải Lam:
- Cố tránh tiếp xúc với anh ta. Nếu xui xẻo có gặp, thì hãy ôn hòa, dịu dàng hết sức, dùng lời ngon ngọt, tâng bốc cũng được.
Hải Lam nghe đến câu nào, chữ nào trong lời khuyên của Phương Cát cô cũng đều thở dài. Phương Cát lại đẩy ánh mắt thương cảm nhìn Hải Lam lần nữa:
- Cho dù cậu là người rất thẳng tính, không hay nói lời nịnh bợ thì cũng cố gắng mà vắt óc ra để nói cho anh ta vui lòng. Nhớ chưa?- Phương Cát đặt hai tay lên hai vai của Hải Lam động viên, bản thân cô cũng cảm thấy một chút có lỗi với cô bạn thân của mình.
Hải Lam mím chặt môi, đành gật đầu một cái.
.
Một bữa trưa an lành vì không phải giáp mặt kẻ đáng ghét kia. Hải Lam cùng Phương Cát ngồi ăn cơm vui vẻ trong canteen trường. Chiều nay vốn dĩ Hải Lam không có tiết học, nhưng vì còn vài việc với câu lạc bộ nên cô ở lại trường. Còn Phương Cát thì chiều nay có tiết thực tập. Sau bữa trưa, Phương Cát vội vàng tạm biệt Hải Lam để vào lớp học, còn Hải Lam gọi thêm một ly nước ép trái cây rồi thong thả đến phòng của câu lạc bộ.
۵ ۵ ۵
.
- Anh Nguyên Kỳ!- Cô cứ tưởng là trong phòng không có ai, không ngờ Nguyên Kỳ đã ở đó.- Thật sớm nha!
Nguyên Kỳ mỉm cười nhìn Hải Lam:
- Cũng là tranh thủ xem qua danh sách công việc.
Trần Nguyên Kỳ là sinh viên năm tư của trường, là một sinh viên ưu tú, đạt nhiều thành tích trong học tập và trong các hoạt động công tác của trường. Chưa kể vẻ ngoài của anh ta cũng rất đẹp trai, bảnh bao, dáng người cao gầy, cặp mắt kính kia vẫn không hề cho lấp được đôi mắt thông minh và sáng ngời của anh ấy. Tính tình ôn hòa, nhưng ăn nói khá sắc sảo, Nguyên Kỳ chính là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều các cô gái không chỉ ở riêng trường đại học này, mà còn các trường khác, thậm chí có cả những em học sinh cấp ba.
- Em đến để nhận công việc mới.- Hải Lam tươi cười.
- Uh, ý tưởng lần trước của em rất tốt, nên lần này cũng cố gắng nha.- Nguyên Kỳ đẩy nhẹ gọng kính, mỉm cười dịu dàng, rồi đưa cho cô xấp giấy. Anh giải thích thêm.- Sắp tới là kỷ niệm năm mươi lăm năm thành lập trường, chúng ta được giao nhiệm vụ lên ý tưởng và dự trù kinh phí cho hoạt động văn nghệ, em đem tài liệu này về tham khảo, rồi đầu tuần sau câu lạc bộ chúng ta bàn bạc để tổng hợp lại, đưa ra các tiết mục cụ thể.
- Dạ vâng.- Hải Lam trả lời, vừa liếc qua sơ xấp giấy đang cầm.
- Có gì thắc mắc cứ hỏi anh, từ đây đến ngày họp còn năm ngày. Em cứ từ từ suy nghĩ những ý tưởng thật hay.- Nguyên Kỳ động viên cô.
Hải Lam mỉm cười, cúi chào rồi quay lưng đi. Nguyên Kỳ định gọi cô lại, hỏi gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn theo dáng cô gái bước ra khỏi cửa.
.
Câu lạc bộ ý tưởng của trường có tất cả mười một người, do Nguyên Kỳ làm trưởng nhóm. Anh cũng là trưởng ban chấp hành hội sinh viên của trường. Vừa lo việc học, công tác của trường, anh lại vừa làm thêm công việc bán thời gian ở một vài công ty.
۵ ۵ ۵
.
Đang lững thững ôm xấp tài liệu ra khỏi trường thì đột nhiên có một sinh viên gọi tên cô, bảo là thầy Lý gọi cô lên văn phòng có chuyện cần.
- Oh, cám ơn em nhé!- Hải Lam lịch sự, một phần cũng cảm thương cho cậu sinh viên kia. Thầy Lý đáng sợ như thế, ai mà dám làm trái ý thầy hay không hoàn thành việc thầy giao, chắc chỉ có nước chuyển trường hoặc bị đàn áp cho tới khi ra trường.
- Dạ không có gì, chị nhanh lên nha. Em đi trước.- Cậu sinh viên ngoan ngoãn.
Hải Lam gật đầu, rồi cũng nhanh chóng đến văn phòng, lòng thầm lo âu không biết thầy lại sắp sửa trách mắng điều gì hay giao thêm cho việc gì mới.
Hải Lam nhè nhẹ bước tới bàn làm việc của thầy Lý, cô chưa kịp chào hỏi thì ông đã lên tiếng trước:
- Nhanh lên, chuyển cái này qua cho người bên tập đoàn Lâm thị.- Nói rồi đưa cho cô một bìa hồ sơ.
Hải Lam ngạc nhiên:
- Dạ? Em đi sao ạh? Cái này không thể gửi qua email, hay fax được sao ạh, như thế sẽ tiện hơn. Với lại em không có phương tiện đi lại, đi bằng xe bus, sẽ rất mất thời gian.
Thầy Lý đẩy gọng kính, giọng nói hơi đanh lại:
- Câu trả lời cuối cùng của em là…
- Dạ, em bây giờ đi ngay.
Hải Lam cầm lấy bìa hồ sơ và nhanh chóng rời khỏi phòng. Càng nghĩ càng thấy lạ, tại sao cô phải làm những việc này, hay là, cô đã nói gì, làm gì để thầy Lý phải ghét cô đến vậy. Chẳng có câu trả lời, nên cô cũng đành bắt mấy tuyến xe bus đi đến công ty Lâm thị. Cũng may là hôm nay không có học, về sớm nên xe bus cũng không đến nổi đông lắm.
.
Hơn ba mươi phút sau Hải Lam đã có mặt tại công ty này.
- Phiền chị đưa giúp em tài liệu này.- Hải Lam nhẹ nhàng nói, không quên tươi cười.
Chị nhân viên nhìn cô một lượt rồi nói:
- Em là sinh viên của trường đại học Thánh Văn?
Hải Lam gật đầu lễ phép, sau đó, chị nhân viên lại nói tiếp:
- Àh, vậy em trực tiếp đem tài liệu lên phòng phó tổng giám đốc nha.
- Dạ?- Hải Lam ngạc nhiên, không phải những công ty lớn như thế này thì việc ra vào trong công ty được kiểm soát chặt chẽ sao. Đằng này lại kêu cô đi lên phòng phó tổng.
- Em đi thang máy, lên lầu hai mươi hai, rồi rẽ phải.
Thấy Hải Lam còn ngơ ngác đứng đó, chị nhân viên lại hỏi:
- Em còn gì thắc mắc sao?
Định thần lại, Hải Lam lễ phép cảm ơn chị nhân viên, rồi vội vàng bước vào thang máy.
Đến nơi, cô hít một hơi dài, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
- Vào đi!- Một giọng nam còn trấm ấm vang lên.
Hải Lam rụt rè bước vào, đập vào mắt cô là cái đầu vàng chóe. Thì ra là hắn. Nhìn bộ dáng hắn ngồi làm việc, cũng quá khác so với bình thường. Cô rất khẽ bước tới gần:
- Thầy Lý bảo tôi đến để đưa tài liệu.
Ở trong không gian như thế này, cảm giác rất khác, nên cô có phần sợ hãi, rụt rè hơn khi ở ngoài. Hạo Thiên chỉ ngước nhìn cô một cái, lại cúi xuống làm việc tiếp, và bỏ lại cho cô một câu:
- Em cầm tài liệu lại kia ngồi đợi tôi một lát.
- Không… không cần, tôi chỉ là đem tài liệu đến rồi về ngay.
Thấy người kia không trả lời, lại tiếp tục vào công việc, Hải Lam cảm thấy có chút gì đó không dám cãi lại, lại nghĩ tới thầy Lý, cô vạn lần không dám làm trái ý. Vì vậy cô đành ngoan ngoãn lại bộ ghế ở phía bên kia để ngồi. Thời gian chờ đợi cũng chán, cô thật chẳng biết làm gì ngoài ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Phòng làm việc của hắn ta quả nhiên là rất lớn, lớn hơn cả phòng khách nhà cô, mọi thứ rất tiện nghi và đều được bố trí hợp lí, đẹp mắt. Còn tên kia vẫn ngồi đó làm việc, bộ dạng lúc làm việc đúng là khác xa so với lúc thường, nhìn hắn chăm chú vào các tài liệu, đôi lúc đăm chiêu, nhíu mày, quả thật rất là anh tuấn. Chỉ là thường ngày hắn ăn nói bá đạo như thế, nói chuyện không được quá ba câu, dù cho có anh tuấn cách mấy cô cũng thấy không vừa mắt. Nhưng bộ dáng lúc này lại khác, phải chi, cái đầu vàng kia biến thành màu đen, thì chắc chắn là khung cảnh này còn tuyệt mĩ hơn gấp bội lần.
۵ ۵ ۵
.
Đã hơn ba mươi phút trôi qua mà căn phòng dường như không có động tĩnh gì, hắn cũng không có động thái gì cho thấy là xong việc. Hải Lam định xin phép ra về, nhưng vừa lúc định mở miệng nói thì thấy hắn nhấc điện thoại, chủ động gọi cấp dưới để chỉ đạo công việc, tiếp sau đó là gọi cho đối tác hay ai đó cô cũng không rõ. Chờ một lúc anh dập máy, cô muốn mở miệng lần nữa nhưng lần này tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô lại đành nuốt lời vào trong và chờ đợi. Khoảng thời gian rảnh cô thật chán không biết làm gì. Cuối cùng mới nhớ ra, Hải Lam mở điện thoại ra đọc truyện. Hên là tối qua có bỏ thêm mấy truyện tiểu thuyết vào máy để khi rảnh rỗi có thể lấy ra đọc. Lúc này, đọc truyện là cách giết thời gian nhanh nhất, đợi khi nào hắn tiếp xong điện thoại thì lập tức xin phép đi về. Nghĩ vậy, Hải Lam rút điện thoại, chăm chú ngồi đọc.
۵ ۵ ۵
.
Cô gái này bình thường cũng nhanh nhẹn, bình tĩnh lắm, sao tự nhiên bước vào đây lại như một con thỏ nhút nhát, dễ bị bắt nạt đến như vậy. Hay là, vẻ ngoài bình ổn chỉ là cô cố gắng dựng lên để tự bảo vệ mình. Hạo Thiên đột nhiên nghĩ đến thái độ vừa nãy của Hải Lam khi bước vào phòng và đối diện với anh, miệng không khỏi nhếch lên nụ cười. Anh ngồi xuống ghế đối diện và nhìn Hải Lam bằng ánh mắt tò mò.
- Em nhắn tin cho ai mà say mê vậy?
Hải Lam giật mình.
- Àh không.- Cô vội gấp điện thoại lại.- Anh đã xong việc?
- Uh.- Hạo Thiên đáp gọn, rồi chợt nhìn sang Hải Lam nói.- Ngồi lâu như thế mà không biết tự rót nước uống sao, đồ ngốc?
- Sao anh bảo tôi ngốc, tại cứ tưởng phải đợi anh một lát rồi về nên tôi lại không muốn phiền phức để anh khỏi mắc công rửa thêm một cái ly.- Cô đáp trả.
- Em không cần lo tôi cực nhọc, việc này đã có nhân viên làm.- Hạo Thiên cười cười nhìn Hải Lam ái muội.
Đúng là đại công tử mà, Hải Lam không thèm tranh cãi với hắn.
- Anh xem nhanh qua tài liệu để tôi còn về.
Hạo Thiên cười gian trá:
- Em không được nói với nhà tài trợ như vậy đâu, lần sau phải nhỏ nhẹ và dịu giọng một chút.
Hải Lam trong lòng có chút tức giận, nhưng ngẫm lại hắn nói cũng không sai, cho nên cô… nhịn.
- Chúng ta đi ăn.- Hắn đột nhiên đứng lên và đề nghị.
- Không cần, tôi phải về, chiều nay không có tiết học mà đi lâu như vậy chưa báo, chắc chắn người nhà sẽ mong.- Hải Lam giải thích, hy vọng hắn có chút thương cảm mà để cô về.
- Vậy bây giờ em gọi về nhà báo không ăn cơm.- Hắn nói mà sắc mặt không thay đổi, biểu hiện dường như không có tí động lòng.
Hải Lam vẫn còn chưa kịp nói lời phản bác thì Hạo Thiên đã nói tiếp:
- Hay em muốn tôi gọi thay em.
- Không, không cần đâu. Tôi sẽ gọi.
Lại mắc bẫy rồi. Hải Lam đau khổ bước ra ngoài gọi điện về nhà. Cô chỉ nói đơn giản là đi ăn với bạn cho ba mẹ khỏi phải nghĩ ngợi lung tung.
.
Heiz, đây là lần thứ hai cô ngồi trên chiếc Ferrari màu vàng sang trọng này mà không có ý niệm gì về hưởng thụ. Hạo Thiên nhìn thấy cô gái hoạt bát ngày thường đang trầm lặng thì lên tiếng hỏi:
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh.- Cô trả lời mà mắt vẫn chỉ nhìn thẳng về phía trước.- Tôi ăn gì cũng vậy thôi.
Hải Lam chán nản, cô muốn nói trắng ra là đi với hắn ta, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, nhưng lại kiềm chế không nói.
Anh vẫn biết cô là một cô gái dịu dàng, nhưng sao bên anh, cô lại không thể dịu dàng với anh được chứ. Lần đầu tiên gặp cô cũng chính là ở trường đại học Thánh Văn, cô đang hồn nhiên chơi với mấy con chó con. Lúc ấy, anh cùng ba đi vào trường tập làm quen với công việc, lúc về, anh còn thấy cô chia phần ăn của mình cho mấy con chó đó. Nụ cười của cô khi thấy chó con ngoan ngoãn ăn đồ ăn cô cho nhìn rất thuần khiết. Lần thứ hai gặp cô là trong một buổi công tác từ thiện của trường, và Lâm thị cũng là đồng tài trợ. Tuy anh không phải là người chủ trì hôm đó nhưng anh cũng rất nổi bật do vẻ ngoài rất đẹp trai và phong độ. Rất nhiều nữ sinh vây quanh anh, cố gắng tiếp cận anh, hỏi thăm, lấy lòng, tán tỉnh anh. Anh cũng biết rằng có rất nhiều cô vì anh mà tham gia buổi từ thiện, chứ thật tâm cũng chẳng hề muốn đến đây làm công việc này. Trong khi cô thì khác, cô tận tâm với công việc, hết quét sân, chơi đùa với trẻ nhỏ, rồi còn phụ nhà bếp chia cơm, chia thức ăn. Cô không vây lấy anh, và bọn trẻ thì vây lấy cô, tíu tít không ngừng kể chuyện cho cô nghe. Cô thậm chí không giây phút nào để ý đến sự có mặt của anh, chỉ lo chăm chú vào câu chuyện của bọn trẻ. Nụ cười rạng rỡ của cô như ánh nắng sưởi ấm trái tim băng giá của anh. Sự vui vẻ, ân cần của cô như một làn gió thổi qua làm tâm hồn anh mát dịu và thuần khiết hơn hẳn. Đối với cô, anh tự nhiên có một cảm giác rất đặc biệt. Vì vậy, thỉnh thoảng, anh cũng lấy cớ ghé ngang trường để tìm cô, thậm chí đôi khi chỉ đứng từ xa mà quan sát cô. Khi cô học ở giảng đường, đôi mắt chăm chú của cô, đôi môi chúm chím nhìu lúc cong lên cũng làm anh bất giác xao xuyến. Sau khi nắm bắt được cảm xúc của mình, anh quyết định tiếp cận cô. Cô quả thật là rất đáng yêu, anh nhất định phải có được cô.
۵ ۵ ۵
.
Trong khi anh đang gọi món thì cô khẽ lay tay anh và nhắc nhở:
- Buổi tối ăn nhiều đồ chiên quá không tốt đâu.
Anh mỉm cười, khẽ gật đầu rồi quay sang bồi bàn đổi mấy món chiên thành các món xào, luộc.
- Không phải người trẻ hay thích ăn các món chiên sao?- Đợi bồi bàn rời khỏi, anh nhẹ nhàng hỏi cô.
- Cũng tùy người thôi.- Cô nhún vai.
- Quán này tuy bình dân một chút, nhưng khá nổi tiếng với các món chiên. Cứ tưởng em thích nên mới đưa em tới đây.
Ôi trời, quán như thế này mà anh ta bảo là bình dân sao. Chắc đại công tử như anh ta toàn đi ăn ở nhà hàng năm sao, ăn thức ăn Tây chứ gì. Hải Lam lại nói:
- Thích thì tôi cũng thích, nhưng ăn nhiều khó tiêu, buổi tối rất khó ngủ.- Cô thành thật.
- Được, vậy cũng tốt.- Anh khẽ mỉm cười.- Nói cho tôi biết em thích ăn gì, lần sau tôi sẽ đưa em đi.
- Không, không cần như vậy đâu.- Hải Lam vội xua tay.
Hạo Thiên nhìn dáng vẻ cô thì buồn cười. Cô gái này thật lạ, nếu như bình thường, các cô gái khác đã xúm xích đòi cái này cái kia rồi, cô thì lúc nào cũng từ chối, cũng né tránh, cũng giữ khoảng cách với anh. Nếu không mượn cớ công việc, rồi còn lấy thầy Lý ra dọa cô thì chắc chẳng bao giờ cô chịu đi với anh.
۵ ۵ ۵
.
- Lần này nhất định em để tôi đưa về.
Hạo Thiên vừa ăn xong đã nhanh chóng đề nghị, làm cho Hải Lam bị chặn đầu, không biết đường để từ chối.
- Vậy… anh có thể đưa tôi đến trạm xe bus.
- Mai tôi sẽ gọi điện thoại cho thầy Lý bàn chút công việc.
Khó khăn lắm cô mới nghĩ ra phương án để đối đáp anh, vậy mà giờ anh lại nhắc đến thầy Lý. Giờ sao đây? Để cái tên này đưa mình về chắc chắn ba mẹ sẽ hỏi này nọ. Chưa kể cái đầu hắn vàng chóe thế kia, tai một bên còn xỏ hột kim cương đen, ba mẹ cô không vác chổi đánh cô mới là lạ.
- Thôi được.- Hải Lam hạ giọng, cuối cùng cũng đành chấp nhận.- Nhưng anh có thể để tôi ở đầu đường được không?
Cô vừa nói xong thì hắn đã lôi cô vào xe, và nhanh chóng khởi động máy.
- Sợ người nhà nhìn thấy?- Anh nheo mắt nhìn cô một chốc, rồi nhanh chóng quay lại quan sát đường đi phía trước.
Hải Lam khẽ gật đầu.
- Ba mẹ em quản giáo em nghiêm lắm sao? Anh thắc mắc.
Cô lại gật đầu lần nữa.
- Ba mẹ tôi hơi nhạy cảm khi thấy tôi đi với người khác giới. Họ bảo họ có lý do chính đáng của mình và những quy tắc riêng để làm như vậy.
- Quy tắc riêng?- Anh ngạc nhiên.- Là gì?
Cô thở dài:
- Heiz, việc này anh không hiểu đâu, nói chung là về vấn đề bạn trai của tôi, ba mẹ thực sự nghiêm khắc.
- Nhìn em căng thẳng kìa.- Đột nhiên anh phá lên cười.- Xem ra ba mẹ em cũng thú vị lắm, tôi càng nóng lòng muốn gặp họ.
- Anh có điên mới đem bộ dạng này đi gặp họ.
Cô đột nhiên lớn tiếng, làm anh cũng khá ngạc nhiên:
- Có vấn đề gì sao?- Anh nhìn lại mình, và tự đánh giá trông vẫn rất ổn.
- Đầy vấn đề ấy chứ. Chỉ với riêng cái đầu vàng chóe của anh thôi, là đủ để ba mẹ tôi xách chổi tống anh ra đường rồi.
- Tôi đã nói đây là màu bạch kim mà.- Hạo Thiên đanh mắt lại.
Hải Lam hơi sợ, rút người về phía cửa sổ xe. Nhưng vài giây sau, cô lại hỏi:
- Tôi hỏi thật, anh mang cái đầu vàng, àh không đầu bạch kim ấy vào công ty làm mà không ai nói gì sao?
- Không!- Anh đáp gọn. Thật ra phải là không quan tâm.
Hải Lam hết sức ngạc nhiên:
- Ngay cả chủ tịch và phu nhân?
Anh cười nhạt:
- Tôi chịu về công ty giúp ông đã là chuyện quá tốt rồi, còn ý kiến về phong cách và cuộc sống của tôi nữa sao.
Nghe anh nói như vậy, Hải Lam cũng phần nào hiểu được gia đình họ có chút vấn đề. Đang miên man suy nghĩ thì Hạo Thiên lên tiếng làm cô hơi giật mình:
- Ba mẹ em thật sự không thích tôi để tóc này?
Hải Lam nhìn kỹ, thấy vẻ mặt anh khá nghiêm túc, nên cô cũng thành thật gật đầu:
- Ba mẹ tôi nói như thế nhìn giống dân ăn chơi, không đàng hoàng. Ba mẹ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận.
Trầm ngâm một lúc, anh lại hỏi tiếp:
- Còn em, tôi muốn biết em nghĩ thế nào?
Anh vừa dứt câu hỏi, thì chiếc xe cũng đã thắng lại ngay trước đầu đường nhà cô. Hải Lam ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Nếu như anh là nghệ sĩ, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận anh để kiểu tóc như thế. Còn không, kỳ thực nhìn rất giống mấy tên ăn chơi.
Cô với ba mẹ cô quả nhiên là có cùng suy nghĩ. Ba mẹ cô dạy con khéo thật. Anh bất giác đăm chiêu. Hải Lam thầm nghĩ chắc nãy giờ mình đã nói hơi nhiều:
- Tôi thật nhiều chuyện. Cám ơn anh đã đưa tôi về.
Hải Lam cúi chào rồi nhanh chóng bước xuống xe.
Xem thêm...