Vào thời điểm đó, nó có cấu hình tốt nhất.
Nghe nói gia đình cậu ấy khá là giàu có. Mà tôi chỉ là gia đình trung lưu, mua chiếc máy vi tính với giá này thì cha mẹ phải tích góp ba, bốn tháng tiền lương.
Có điều cậu ấy xem như là con cái nhà giàu nhất giấu họ giấu tên, tôi cũng không thể lấy không một thứ quý giá như thế của cậu ấy. Huống chi máy tính mất không phải trách nhiệm của cậu ấy.
Tôi khăng khăng. Cậu ấy nói được, nhưng anh giữ máy tính trước, tiền có thể trả lúc nào cũng được.
Tôi chỉ nhớ tôi gom tiền rất lâu, ngày tích góp đủ, tôi trả tiền cho cậu ấy, cậu ấy đã tỏ tình với tôi.
Máy tính được đổi mới và thay thế nhanh chóng, nhưng tôi luôn dùng nó trong ba năm cuối đại học và hai năm đầu đi làm.
Tạ Thần Mân từng đắc chí hỏi tôi, tại sao không đổi, có phải vì cậu ấy tặng nên tôi không nỡ vứt không.
Tôi nói, bởi vì quá đắt.
Sau khi giá trị của nó bị tôi ép không còn tí gì, cái máy vi tính kia đã phủ bụi trong ngăn kéo của tôi.
…
Tạ Thần Mân đã từ chối một buổi xã giao không đau không ngứa, nói là buổi tối muốn về nhà sớm.
Đồng nghiệp nữ xinh đẹp nói đùa, sao vậy, trong nhà có người nhờ anh à.
Cậu ấy cười không nói gì, chỉ vẫy vẫy chiếc nhẫn trên tay với cô ấy.
Tôi nhìn thấy nụ cười của cô gái hơi cứng, không ai nói với cô tại sao trên tay của quản lý Tạ có một chiếc nhẫn cưới.
Cậu ấy nói, người yêu tôi chờ tôi.
Nhưng ngoại trừ một con chó, không có ai ở nhà chờ cậu ấy, cậu ấy cũng không về nhà.
Cậu ấy đến quán bar.
Tôi nhìn thấy Tạ Thần Mân mặc áo sơ mi trắng ngồi một mình, đèn neon nhấp nháy kéo dài cái bóng của cậu ấy, làm thế nào cũng không thể tô màu lên màu đen của nó.
Tôi nhìn thấy rất nhiều người lui tới bên cạnh cậu ấy, mỗi người ở đây đều mang theo một lớp mặt nạ mỉm cười, giấu bên dưới lớp mặt nạ thường không phải một trái tim, mà là một mục đích trần trụi.
Tạ Thần Mân từng nói cậu ấy không thích nơi như thế này, bởi vì cậu ấy không thích người như vậy.
Tôi nhìn cậu ấy trò chuyện vui vẻ, gọi một ly Chivas Regal 12 năm cho mỗi giai nhân ngồi bên cạnh cậu ấy, sau đó đưa mắt nhìn theo các cô ấy tìm đủ lý do rời đi.
Cậu ấy thậm chí cho phép có người quàng vai bá cổ mình, hoặc là nói một vài từ kiều diễm mang tính dụ dỗ.
Tôi không biết cảm thụ như thế nào, tôi giống như một người dư thừa.
Tôi vốn là dư thừa.
Một nắm không khí có ý thức dư thừa trên thế giới.
Trước khi cô gái bám vào cánh tay của cậu ấy, cô kiêng dè nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu ấy một cái, có lẽ nghĩ đến hai người theo đuổi kiểu kích thích như thế nào, sự kiêng dè đã biến thành một nụ cười khẽ.
Tạ Thần Mân gọi xe đặc biệt, hỏi nơi ở của cô gái, rồi mặc cô ấy ôm lấy và cùng lên xe.
Hóa ra là thế này.
Cần gì, tôi không nên đa cảm nhiều hơn.
Người này tốt xấu gì cũng khiến tôi tin vào giấc mộng nắm tay cùng người là có thể nhìn nhau cả đời, tôi nên thỏa mãn, sao phải suy nghĩ hiện thực như thế nào.
Nhưng sao em không nói với anh chứ.
Anh sẽ không từ chối, giống như đồng ý với em liều lĩnh và dũng cảm bắt đầu mà không lo lắng hậu quả.
…
Bạn cùng phòng của cậu ấy nói với tôi, thời gian Tạ Thần Mân ở cùng tôi còn dài hơn cả họ. Đúng 23 giờ phi nước đại trở về trong tiếng mắng của cô quản lý ký túc, họ cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Họ trách tôi đã dạy hư anh Mân của họ, trách tôi phải đãi họ để đền bù.
Chuyện này có thể trách tôi ư, cũng không phải tôi bảo cậu ấy làm vậy.
Giảng viên lập trình vừa giao bài tập về nhà, cuộc sống về đêm sau bảy giờ của tôi gần như đều để cho giờ tự học buổi tối trước đã.
Có lúc tôi không có thời gian ăn cơm, sẽ gọi điện cho cậu ấy, sau khi chuyển tiền cho Tạ Thần Mân, tôi sẽ thu được một bữa ship đặc biệt mà không cần thêm phí chạy việc.
Anh giao hàng hình như không cần lên lớp tự học tối, sẽ không rời đi sau khi đưa cơm xong, mà ở lại bên cạnh tôi khen cái máy vi tính mới cậu ấy mua cho tôi trâu cỡ nào, hoặc là nhìn code trên màn hình, có lúc còn hiếu học hỏi mấy vấn đề.
Đơn giản là “Cái cục này là gì”, “Anh đang làm gì đấy”.
Tôi nghiêm túc trả lời cậu ấy, cậu ấy nghiêm túc chơi điện thoại.
Tôi nói, em có việc thì đi trước đi.
Cậu ấy đáp, em rất rảnh.
Tôi nói, anh chậm trễ em khai hắc.
[1] khai hắc là một thuật ngữ trong trò chơi, dùng để chỉ giao tiếp bằng giọng nói, hoặc mặt đối mặt khi chơi trò chơi.
Cậu ấy nói, không sao em dạy anh cùng nhau chơi.
Tôi bảo, biến đi.
Sau đó cậu ấy sẽ biến đi mua hai chai coca, trở về tiếp tục ngồi bên cạnh tôi.
Có lúc chúng tôi sẽ tán gẫu, nói về mọi thứ. Hoặc là cậu ấy kể cho tôi nghe chuyện của cậu ấy và mẹ, tôi mới biết thì ra cậu ấy là gia đình đơn thân.
Thỉnh thoảng cậu ấy dạy tôi chơi game điện thoại mấy lần, tôi cố tình kéo cậu ấy xuống một bậc, tình huống này không bao giờ xuất hiện nữa.
Cậu ấy nói tôi là đàn anh cứng nhắc nhất mà cậu ấy từng gặp, trong cuộc sống đại học ngoại trừ học là học.
…
Cho nên bài tập của tôi kéo dài muộn như thế cũng có lý lẽ.
Mỗi lần tôi gập máy tính lại, liếc nhìn thời gian 20 giờ 50 phút, xe đạp bên ngoài đã bị cướp sạch, bèn hỏi cậu ấy ở phía đông trường, em được không.
Cậu ấy nói, được, đợi em về ký túc rồi gửi tin nhắn cho đàn anh.
Tôi trở về, bấm mở giọng nói mang theo chấm đỏ, bình thường đều có thể nghe được tiếng thở hổn hển của cậu ấy trong âm thanh nền, hòa với tiếng chửi của cô quản lý.
Tôi không biết tại sao, tôi rất vui vẻ khi nghe cậu ấy bị mắng.
Luôn luôn bất giác cười lên.
Số ít con gái trong lớp tôi hỏi tôi, đàn em đẹp trai này sao lại si tình thế.
Tôi đáp có lẽ là tiền máy tính chưa trả vẫn đang nằm trong tay tôi.
…
Tôi cũng không biết từ khi nào tôi sinh ra cảm giác ỷ lại với việc giao đồ ăn gọi cái đến ngay của cậu ấy.
Có khi nếu cả ngày cậu ấy không gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ nhấn vào biểu tượng màu xanh lục kia nhìn một cái.
Rảnh rỗi cậu ấy sẽ quay video và ghi âm cho tôi. Cậu ấy nói chuyện rất hay, nghe vào sẽ bật cười không lý do, sau đó lại bấm mở nghe một lần cười một lần.
Bình thường cậu ấy đều quay hằng ngày trong ký túc, cậu ấy đi đến đâu cũng giống như đang ở nhà. Ba người bạn cùng phòng rất thân với cậu ấy đi trên đường gặp tôi sẽ chào, gọi một tiếng “Chào đàn anh”.
Về sau biến thành “Chào anh Lâm,” họ nói là vì Tạ Thần Mân cảnh cáo họ đàn anh của cậu ấy chỉ cậu ấy được gọi.
Họ lập một nhóm chat ba người ngoại trừ Tạ Thần Mân, rồi kéo tôi vào, sau đó mỗi ngày mách tập thể nói anh Mân bị thần kinh.
Tôi luôn không nhịn được cười – vốn là biểu cảm này luôn bị người bên cạnh trêu chọc rằng đã bị xóa hỏi gương mặt tôi rồi.
Có lẽ là tôi chưa gặp được một nhóm thú vị như vậy.
…
Cô gái nói, anh đẹp trai chơi không.
Cậu ấy cười, phía trước có người lái xe đấy.
Cô gái cũng người, anh đẹp trai đừng diễn nữa, anh đã giấu vợ ra ngoài ăn “phở” rồi, còn để ý cái này.
Cậu ấy xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay, để mặc cho cô gái ôm lên eo của cậu ấy, cậu ấy nói, cô có kinh nghiệm không.
Cô gái nói, có đầy.
Cậu ấy nói, không sợ nhiễm bệnh?
Cô gái sửng sốt, dường như lần đầu tiên nghe thấy có người nói ra thứ ngôn ngữ khôn tả khó hiểu một cách trắng trợn như thế, ngờ vực nói, hỏi cái này để làm gì, không lẽ anh có?
Cậu ấy lắc đầu, lạnh nhạt nói, tôi không có.
Cô gái nói, sao anh biết.
Cậu ấy đáp, tôi đã kiểm tra.
Cô gái phì cười, ánh đèn thành phố lòe loẹt sắp trở thành bóng mờ xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
Cô gái nói, anh không có việc gì thì kiểm tra cái này làm gì, nghe là biết có mờ ám.
Tạ Thần Mân chỉ cười một tiếng.
…
Bạn cùng phòng của cậu ấy nói, hôm qua cậu ấy đến quán bar, cả đêm không về, hỏi tôi có biết anh Mân đi đâu không.
Tôi vẫn đang trên lớp, nhưng trong lúc lơ đãng nhìn điện thoại một cái, rồi thấy tin nhắn này.
Tôi rất giật mình, lập tức trả lời họ.
Tôi nói, anh không rõ lắm, hôm qua vẫn ổn mà.
Tôi lướt lịch sử trò chuyện với cậu ấy, hôm qua kết thúc ở câu xưng hô – đàn anh.
Hết rồi.
Tôi không cảm thấy kinh ngạc, cậu ấy thường xuyên như vậy, tôi hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy luôn nói một vài việc nhỏ linh tinh, ví dụ như thời tiết hôm nay rất tốt.
Họ nói với tôi, hôm qua Tạ Thần Mân cãi nhau với người khác.
Tôi hỏi, tại sao?
Bạn cùng phòng của cậu ấy nói, hôm qua nghe buổi báo cáo giáo dục sức khỏe tâm lý sinh viên, giáo sư giảng chính đã nhắc đến đồng tính luyến ái.
Tôi chẳng biết tại sao mí mắt giật nhẹ một cái, rồi hỏi sau đó thì sao.
Giảng viên giữ thái độ trung lập, khuyên là nếu có sinh viên có khuynh hướng này thì phải bảo vệ tốt cho bản thân.
Lời nói của giảng viên xem như rất tiến bộ và khách quan, nhưng một đề tài nhạy cảm như thế, tất nhiên sẽ dẫn đến một vài cái nhìn bén nhọn.
Bạn cùng phòng cậu ấy nói, có mấy nam sinh ở phía dưới xì xào bàn tán, nói mấy lời như đồng tính luyến ái đều là biến thái, đàn ông với đàn ông gớm chết đi được, có lỗi với cha mẹ, để Tạ Thần Mân nghe được.
Trong lòng tôi là sáu dấu chấm.
(sáu dấu chấm chính là dấu chấm lửng “… …” chương này anh Sơ hay dùng)
Tôi là kiểu người rất trì trệ đối với ánh mắt và quan điểm của người khác, cho dù người khác chỉ vào mũi của tôi mắng tôi là đồ ngu, chỉ cần trong lòng tôi rõ ràng tôi là người như thế nào, đến cả một giây tôi cũng sẽ không để ý.
Bạn cùng phòng cậu ấy nói, cảm giác anh Mân hơi có khuynh hướng kia.
Tôi dở khóc dở cười, sao các cậu cảm giác được.
Họ nói, anh Mân đối xử với tôi tốt quá mức, chỉ có họ ở trong cùng một ký túc mới biết, mỗi ngày anh Mân treo bốn chữ “Đàn anh Lâm Sơ” ở bên miệng, thậm chí mua về một đống giáo trình Ngôn ngữ C, Java, Python đọc không hiểu. Nói với họ là sau này nhất định sẽ cưới một chị dâu biết lập trình cho họ, người biết mấy thứ này thực sự quá giỏi.
Họ còn nói đùa, vậy anh Mân phải độc thân cả đời rồi.
Vốn dĩ họ không cảm thấy có gì, nhưng sau khi mấy nam sinh cùng lớp xì xào bàn tán kia bị dăm ba câu bình thản của Tạ Thần Mân kháy đến mức nổi giận, đã nhắc đến tôi.
Họ nói, mày thôi đi Tạ Thần Mân, giả vờ là người qua đường khách quan gì chứ, mày vài cái tên ở học viện máy tính kia chơi đồng tính luyến ái bọn tao cũng không phải không biết. (đây là lời của đám người bị anh Mân cà khịa)
Sau đó Tạ Thần Mân nổi giận.
Họ nói không phải không nói nghĩa khí, nói xấu anh em gì đó, họ thực sự cảm thấy, Tạ Thần Mân có ý đó với tôi.
Tôi không biết cảm xúc trong lòng là gì, hơi giống bị nghẹn lại khi nuốt nhịp tim, một cục máu thịt đập nửa vời trong khoang cổ họng.
Không có kinh ngạc, lại rất căng thẳng không giải thích được.
Tôi nói, được rồi, anh đi tìm cậu ấy.
Tôi tìm một lý do chính đáng, gửi một tin nhắn.
Tạ Thần Mân, em đến tầng ba nhà ăn số bốn đi, anh trả tiền máy vi tính cho em.
Ba phút sau, cậu ấy nói, được.
Lúc tôi đến cậu ấy đang mua trà sữa, hai cốc lớn thêm đá.
Khoảng mười giờ sáng nhà ăn số bốn hầu như không có ai, chúng tôi đến chỗ nghỉ ngơi trong góc và ngồi xuống.
Trang trí nơi này là xa hoa nhất trong tất cả nhà ăn của trường, bình thường các cặp đôi trẻ hẹn hò ở đây cũng không mất mặt.
Cậu ấy đưa cho tôi một cốc trà sữa, ngồi ở phía đối diện, cắm ống hút vào, nói rằng trực tiếp chuyển khoản vào Wechat hay Alipay không được à.
Tôi nói, hôm qua em đến quán bar làm gì.
Trân châu trong trà sữa của cậu ấy kẹt trong ống hút.
Cậu ấy im lặng một lúc, tiếp tục uống hết một ngụm này, mới nói, đi chơi.
Tôi nói, em đã nói với anh em không thích những nơi như thế.
Cậu ấy nói, em chỉ đến xem và uống chút rượu, không bắt chuyện tán gẫu với người khác, lại nói quán bar cũng không cùng nghĩa với nơi phạm pháp, thanh niên đến đó thư giãn một tí lại không có chuyện gì, tư tưởng cán bộ kỳ cựu lạc hậu như anh nên đổi mới rồi.
Tôi hỏi, rốt cuộc là tại sao.
Cậu ấy nói, em nói em chỉ đến xem và uống chút rượu.
Đá và trân châu trong trà sữa bị tôi bóp di chuyển, tôi nói thẳng, có phải em có ý với anh không.
Tạ Thần Mân nói, đàn anh anh tự tuyến quá đấy.
Tôi nhìn cậu ấy cúi đầu hững hờ dùng ống hút khuấy trà sữa, nói, lúc em nói chuyện hãy nhìn người khác được không.
Cậu ấy nói, em đang nghe, em chỉ nghi ngờ cô ấy cho em ít trân châu.
Tôi ngắt lời cậu ấy, Tạ Thần Mân.
Cậu ấy nói, dạ.
Tôi không nói gì nữa, mà lấy một đống tiền mặt bây giờ rất hiếm thấy ra khỏi cặp, giao cho cậu ấy và nói, anh vẫn quen dùng tiền mặt để trả những khoản tiền lớn, rất xin lỗi, tư tưởng của anh nên đổi mới rồi.
Cậu ấy nhìn một đống tiền kia, dừng bàn tay đang lắc ống hút.
Tôi nói, số lẻ gửi vào Alipay cho em, được rồi, anh không còn chuyện gì nữa.
Tôi đứng lên, bỏ lại một câu, anh đi đây.
Cậu ấy gọi tôi một tiếng, giống như bình thường, một câu “Đàn anh ơi” gọi tôi quay đầu lại.
Tôi nói, thời tiết hôm nay rất đẹp, em còn có chuyện gì.
Tạ Thần Mân nói, em thực sự chỉ đến uống chút rượu, không làm gì khác.
Tôi bực mình ngồi xuống, hai tay đặt hai bên bàn, nói, em thực sự không biết anh đang hỏi em chuyện gì?
Tạ Thần Mân nói, em biết.
Không đợi tôi nói câu tiếp theo, cậu ấy đã thẳng thắn trước, nói, em mơ thấy em làm anh, đàn anh à, hơn nữa sau khi tỉnh dậy vẫn còn có cảm giác.
Sáu dấu chấm trong lòng tôi nhân hai.
Cậu ấy nói, em cảm thấy hơi khó mà tin nổi, bởi vì hồi cấp ba em còn quen bạn gái.
Tôi nói, vậy em có thể là bi.
(bi ở đây là bisexual, song tính luyến ái.)
Cậu ấy đáp, em không nói đùa, đàn anh à.
Hai chúng tôi đều im lặng, tôi cắm ống hút vào trà sữa của tôi, bắt đầu chậm rãi uống.
Cậu ấy phá vỡ im lặng đột ngột nói một câu, Lâm Sơ em thích anh, anh có muốn thử quen với em không.
Tôi không trả lời, mà uống trà sữa.
Một lúc lâu không nhận được đáp án xác thực, trái tim cậu ấy hình như nản từng chút một, cười một tiếng thở dài, nói, hầy, tại sao em phải nói ra.
Tôi cũng chợt nói, em không nói thì anh đồng ý thế nào.
Cậu ấy trợn to mắt, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nói, sau này có chuyện gì cứ nói thẳng với anh là được, đừng che che giấu giấu, anh từng chối em cái gì chưa.
Cậu ấy nói, từ chối máy vi tính của em.
Tôi nói, biến.
…
Ngày đó chúng tôi hôn môi ở tầng ba nhà ăn số bốn, tập trung đến mức làm đổ trà sữa ra bàn, bốc động lại ngây ngô thực hành thử lần đầu tiên vô số lần.
Ngày hôm sau cậu ấy nói với tôi, chúng ta làm đi đàn anh, em đến bệnh viện kiểm tra rồi, em không có bệnh lây qua đường tình dục, sẽ không lây cho anh.
Hơn nữa tự cho là rất lãng mạn mà nói thêm, vả lại sau này em chỉ lên giường với một mình anh, đi hiến máu ở bệnh viện chính quy, không xăm trổ, bảo vệ tốt cho bản thân.
Sáu chấm trong lòng tôi nhân ba.
Đây chẳng lẽ là tên ngốc.
Ngày hôm đó, cậu ấy nói chuyện quen tôi cho bạn cùng phòng, ba người cũng tỏ ý ủng hộ, ngoại trừ cảm thấy anh Mân giải quyết hơi nhanh.
Họ đã lên kế hoạch ngày hôm đó cùng nhau ra ngoài ăn xiên nướng.
Mỗi người đều gửi đàn anh cố lên, anh Lâm yêu thận cộng thêm một cái biểu tượng cảm xúc.
Tôi, sáu chấm nhân bốn.
Đây chẳng lẽ là một lũ ngốc.
Thực sự là vật họp theo loài.
…
Chúng tôi bắt đầu từ chín giờ tối trong ký túc xá của cậu ấy, giày vò hơn một tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên tôi đau kinh khủng, giữa chừng chảy ít nước mắt, cậu ấy chặn ở khóe mắt tôi và hôn nó.
Quả nhiên vẫn là tuổi trẻ không biết kiệt lực, chúng tôi làm ga giường và chăn của cậu ấy vừa nhăn vừa bẩn.
Cậu ấy dừng trong cơ thể tôi không đi, lúc nằm sấp thân dưới để nghỉ ngơi thì nói với tôi, đàn anh ơi, đừng thử nữa, chúng ta ở bên nhau đi, được không.
Tôi nói, anh lại chưa từng từ chối em cái gì.
Thêm một câu, ngoại trừ máy vi tính.