Vốn dĩ anh đã nghĩ phải đưa Lạc Chỉ Hoàn tới bệnh viện, nhưng lại e ngại thân phận của mình và danh dự của Lạc Chỉ Hoàn...
Nếu như để bệnh viện biết Bồ đại thiếu gia anh ôm một cô gái bị bỏ thuốc kích thích đến khám, thì nhất định sẽ thông báo cho phía truyền thông đến phỏng vấn anh...
Anh và Lạc Chỉ Hoàn sẽ không thể ngẩng mặt lên được, ai biết đám chó săn kia sẽ thêm mắm dặm muối, phóng đại mối quan hệ của họ như thế nào?
Nhìn Lạc Chỉ Hoàn đang không ngừng vặn vẹo khó chịu trên giường, Bồ Hướng Hoa cau mày lại.
Cơ thể cô đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ cao đến dọa người, anh cũng biết rõ nếu muốn hạ nhiệt giúp cô được dễ chịu thì chỉ có một biện pháp. Nhưng anh không muốn mang tiếng xấu là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Bồ Hướng Hoa xoay người bước vào phòng tắm, định lấy khăn lông thấm nước lạnh để hạ nhiệt giúp cô.
Lúc này, Lạc Chỉ Hoàn đang lăn qua lăn lại trên giường. Cô cảm thấy thật là khó chịu...
Nóng quá...
Sao lại nóng như vậy chứ?...
Sao cả người cô cứ nóng rần lên... toàn thân vô lực... tay chân như nhũn ra... đầu óc mơ màng...
Chỉ Hoàn cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô thật là cao, mỗi một tấc da thịt như muốn bốc cháy. Cô muốn cởi quần áo ra để bớt nóng, nhưng hai tay lại không thể nào cử động được.
Cô không thể mở to mắt ra nổi, chỉ có thể híp mắt lại xem xét bốn phía.
Đây là đâu?
Khung cảnh lạ lẫm khiến cô bối rối, nhưng cô lại không đủ sức để ngồi dậy, toàn thân mềm oặt.
Luồng nhiệt trong cơ thể bốc lên, khiến cô cảm thấy trống rỗng... nhưng cũng như muốn nói cho cô biết cô đang cần cái gì. Nếu không hạ hỏa, có lẽ cô sẽ bị chính nhiệt độ của cơ thể mình làm cho chết cháy mất!
Bất chợt, trên trán truyền đến cảm giác mát lạnh...
Là Bồ Hướng Hoa đang dùng khăn lông ướt lau mồ hôi cho cô. Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt đang chau mày kia, Chỉ Hoàn rất muốn hỏi anh rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại không có sức lực để có thể mở miệng nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ bị dục hỏa tra tấn của Lạc Chỉ Hoàn, đôi môi khẽ mở, hai mắt lim dim, đôi tay yếu ớt bất lực dao động trên thân thể đã gợi lên dục vọng tà ác trong cơ thể Bồ Hướng Hoa.
Anh không cầm lòng nổi mà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực của cô.
Lạc Chỉ Hoàn thì giống như lữ nhân đang tìm kiếm ốc đảo giữa sa mạc, áp mặt vào bàn tay mát lạnh của anh không ngừng cọ xát. Vừa tiếp xúc với bàn tay của anh, cảm giác khô nóng trong người cô đã vơi đi chút ít.
Bàn tay anh từ mặt cô dần dần dời xuống dưới, đi tới cổ cô.
Cả người Chỉ Hoàn dựa vào anh, hy vọng có thể lấy được nhiều hơn từ trên người anh...
Cô không biết bộ dạng phóng đãng của mình có biết bao quyến rũ, mà chỉ một lòng muốn dựa vào sự vuốt ve của anh để giải tỏa khô nóng trên người.
Cô bất chợt bật ra một tiếng rên khe khẽ, khiến anh như bị hạ ma chú, bị dục vọng khống chế từng chút một.
"Xin anh..." Chỉ Hoàn khổ sở khóc nấc lên.
Cô cũng không biết mình đang cầu khẩn điều gì, nhưng chỉ cần có biện pháp dập tắt ngọn lửa trong cơ thể, muốn cô làm gì cũng được...
Anh cởi quần áo trên người Chỉ Hoàn ra. Vốn dĩ chỉ định dùng khăn lông lau chùi giúp cô, nhưng khi nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô, toàn bộ lý trí của anh đã hóa thành hư ảo.
Thật không ngờ, bình thường nhìn cô gầy yếu mà lại có bộ ngực đẫy đà đến vậy! Anh cũng không phải là kẻ thích ngực to, nhưng món ăn hấp dẫn như vậy cứ hiện ra trước mắt, khiến cho chút kiềm chế cuối cùng của anh vỡ vụn.
Khí huyết hừng hực của tuổi trẻ xông lên tận ót, làm anh không kiềm chế nổi mình mà cúi xuống hôn lên đôi gò bồng đảo trắng nõn mê người.
Vừa được anh chạm vào, thân mình mảnh mai của Chỉ Hoàn lập tức ưỡn cong lên, cả người đổ dồn về phía anh.
Khoái cảm lạ lẫm khiến cô thở dài thỏa mãn, đồng thời trong cổ họng không ngừng bật ra tiếng rên như thể muốn cầu xin thêm sự vỗ về an ủi.
Mỗi khi anh tiếp xúc với thân thể cô là cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái, hơi nóng cũng dần hạ xuống. Cho nên Chỉ Hoàn dùng toàn bộ sức lực để vươn tay ra ôm lấy cổ anh, dán sát vào người anh không để cho anh rời đi.
Mặc dù Bồ Hướng Hoa biết rõ, bởi vì tác dụng của thuốc nên cô mới phóng đãng như vậy, nhưng sự chủ động ấy cũng đã nhanh chóng nhóm lên lửa dục của anh.
Anh nghiêm túc liếm mút từng tấc trên cơ thể trắng nõn của cô, giống như một kẻ tín đồ thành kính cúng bái nữ thần của mình. Điều này làm cho người chưa trải sự đời như Chỉ Hoàn phải run lên vì sung sướng.
Cô không thể gọi tên được cái cảm giác ấy, chỉ biết trên người như có thêm một khối băng. Khối băng di chuyển đến đâu, ngọn lửa nóng trong cơ thể cô cũng chậm rãi bị đẩy lùi đến đó.
Bồ Hướng Hoa hơi ngẩng đầu lên để quan sát biểu cảm của Chỉ Hoàn... Hai mắt cô khẽ mở, đôi gò má phấn hồng trông giống như hai quả đào mọng nước, đôi con ngươi nhuốm màu tình dục của cô khiến anh bất giác bị lạc trong đó.
Chỉ vừa mới đụng vào Lạc Chỉ Hoàn đã khiến cho sự tự chủ của anh cao chạy xa bay. Lý trí và năng lực phân tích của anh cũng giống như vậy, không nghe theo sự sai khiến, mà trực giác cũng chỉ mong muốn đoạt lấy cô.
Anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy đối với bất kỳ người con gái nào...
Mặc dù anh biết là do cô bị bỏ thuốc nên mới để mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng anh vẫn có ý nghĩ tà ác mong muốn Chỉ Hoàn là của một mình anh.
Môi anh lướt qua rốn, đi vào nơi u cốc phái nữ không có chút mảnh vải che chắn nào của cô.
Bởi vì thuốc kích dục, nên cơ thể cô vô cùng mẫn cảm, chỉ cần anh đưa một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào hạt nhỏ ngay giữa trung tâm cũng có thể khiến cho chất mật nóng rực trong người cô tuôn trào cuồn cuộn.
Thân thể nóng lên làm cho ngay cả nơi cấm địa mềm mại cũng hiện lên sắc màu kiều diễm.
Anh cúi người xuống, trực tiếp ngậm nơi đào nguyên thần bí kia vào trong miệng...
"Đừng... A... Đừng như vậy..." Chứng kiến hành động vô cùng xấu hổ của anh, Chỉ Hoàn cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi.
Khoái cảm tốt đẹp đến khó tin, cô không chịu đựng nổi...
"Tôi đang cứu em đó... Ngoan nào..." Bồ Hướng Hoa luồn một tay lên, nắm giữ một bên vú nõn nà mà vuốt ve, đồng thời, anh lại dùng đầu lưỡi ma sát qua lại hoa hạch nhỏ căng hồng dưới người Chỉ Hoàn, khiến cô như bị điện giật, run lên không ngừng.
"Ư..." Trong cổ cô không ngừng phát ra tiếng ngâm nga đứt quãng, hai tay ôm lấy anh cũng càng chặt hơn, như sợ anh chạy trốn mất.
Cảm quan kích thích trước mắt khiến luồng hỏa nhiệt trong cơ thể cô dịu đi không ít, cả người cũng không còn hồng rực nóng bỏng như lúc ban đầu. Trong một chốc, Chỉ Hoàn đã thực sự cho rằng thuốc kích dục trong cơ thể cô đã hết tác dụng rồi, đầu óc trống rỗng cũng đã dần dần khôi phục ý thức.
Sức lực dần hồi phục, cô ngượng ngùng nhớ đến hành vi không biết thẹn của mình ban nãy, vội vàng muốn đẩy Bồ Hướng Hoa ra.
"Cám ơn anh... Tôi đỡ hơn rồi..." Chỉ Hoàn khép chặt hai chân lại, kéo lấy mớ chăn đệm lộn xộn, đồng thời cũng cố gắng kéo dài khoảng cách với Bồ Hướng Hoa.
Lúc này, Bồ Hướng Hoa đã bày ra gương mặt lạnh, có chút không vui đối với thái độ trước sau khác biệt của cô.
Mấy phút trước, cô còn ôm lấy anh rên rỉ nghẹn ngào, mà lúc này đây đã dùng một cước đá văng anh đi.
Chết tiệt! Vậy còn dục vọng đang bừng bừng phấn chấn trong người anh thì phải làm sao, phải kiếm ai để giải tỏa đây?
"Lạc Chỉ Hoàn, em cũng quá ích kỷ rồi đấy!?" Anh ngồi dậy, trừng mắt nhìn Lạc Chỉ Khâu đang đỏ bừng mặt, cất giọng vô cùng lạnh nhạt hỏi.
"Thật xin lỗi... Đã chuốc thêm cho anh phiền toái rồi... Nhưng mà bây giờ tôi đã đỡ hơn rồi... Tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tục..." Lý trí tỉnh táo đã quay trở lại khiến Chỉ Hoàn không thể tiếp tục trầm mê. Cô hoàn toàn không thể tin được trước đó một lát thôi, mình còn phát ra những âm thanh hưởng thụ tình ái vô cùng dâm đãng...
"Em thật sự cho rằng chỉ cần đơn giản vuốt ve mấy cái là có thể giải được thuốc kích dục trong người em hay sao? Em ngây thơ quá rồi." Bồ Hướng Hoa không thèm để ý đến cô nữa, anh rút một điếu thuốc chậm rãi bước đến trước cửa sổ ngắm nhìn màn đêm.
"Nếu không thì thế nào?" Chỉ Hoàn kéo ga giường che kín thân thể trần truồng của mình, đưa mắt tìm kiếm quần áo.
"Em có tin chỉ ba phút sau, em sẽ phải cầu xin tôi cứu lấy em hay không?" Bồ Hướng Hoa nói thẳng.
Muốn loại bỏ hoàn toàn thuốc trong người cô, chỉ có cách duy nhất là làm tình. Hơn nữa, lúc này cô vẫn có thể bình tĩnh ngồi trên giường nói chuyện với anh, là bởi vì thuốc vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng.
"Làm sao có thể, anh đừng làm tôi sợ... Tôi cảm thấy bây giờ người tôi đã không còn nóng như trước nữa, thể lực cũng đã dần khôi phục, hẳn là sẽ không sao nữa rồi..." Chỉ Hoàn nghĩ thầm, nhất định là Bồ Hướng Hoa muốn lợi dụng cô nên mới nói như vậy. Mặc dù anh cũng được xem như là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng cứ như thế mà lừa gạt cô thì cũng thật là quá đáng nha!
"Không tin thì em cứ đi đi." Anh nhún vai, không thèm để ý.
Dù sao sống hay chết là mệnh của cô, anh không cần thiết phải lo cho cô.
Có cơ hội rời khỏi, Chỉ Hoàn lập tức mặc quần áo vào, rồi chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình.
Bồ Hướng Hoa lạnh lùng nhìn động tác vội vàng của cô, không muốn nghĩ đến việc sau khi cô ra khỏi đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Đúng vậy! Anh giận vì cô đề phòng anh!
Nhất định là cô đã coi anh là đồ tiểu nhân lợi dụng lúc cô khó khăn mà thực hiện hành vi dâm loạn! Thôi được! Cứ coi như là do anh nhất thời mềm lòng nên đã tự gây phiền toái cho chính mình đi!
"Tối nay, thật sự là cảm ơn anh..." Mặc dù cô vội vã muốn rời đi, nhưng trước khi đi cô vẫn muốn chân thành nói lời cảm tạ anh.
Nếu không được anh cứu giúp thì hiện giờ, rất có thể là cô đã bị bọn lưu manh kia chơi đùa như một con búp bê rách nát rồi...
Vừa nghĩ đến đó, từng tế bào thần kinh của Chỉ Hoàn đã run lên vì sợ hãi.
Bồ Hướng Hoa cũng không thèm đáp lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ Hoàn cúi đầu, không dám lên tiếng trước sự lạnh lùng của anh.
Cô khom người cúi chào anh, xoay người muốn rời đi...
Ngay khi cô vừa đặt tay lên tay cầm của cánh cửa thì bất chợt một luồng nhiệt lại bốc lên từ trong ngực cô... Cảm giác này, so với lúc trước còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần...
Lạc Chỉ Hoàn xụi lơ, hai chân như nhũn ra không thể chống đỡ được cơ thể nữa... Vì vậy, cô đã quỵ ngã ngay tại cửa ra vào...
Thật là khó chịu... Lại là cái cảm giác như vừa rồi... Hơn nữa dường như so với lần đầu tiên còn khó chịu hơn...
Cô đưa mắt về phía Bồ Hướng Hoa thì phát hiện ra anh cũng đang quan sát mình.
Ánh mắt kia tựa như đang cười nhạo cô không biết tốt xấu!
Cô cắn răng, muốn dùng chút tôn nghiêm cuối cùng để làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt cô... Thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô...
Không... Cô không thể cúi đầu... Cô muốn rời đi ngay bây giờ... Sau đó đến bệnh viện khám...
Nóng quá... Nóng chết mất...
Từng đốm, từng đốm lửa mạnh mẽ thiêu đốt da thịt cô... khiến cô không thể nào hít thở nổi.
"Cứu tôi... Xin anh hãy cứu tôi..." Cô cắn chặt răng, đắn đo hồi lâu mới dám mở miệng cầu xin anh.
Bồ Hướng Hoa trước đó vẫn còn đứng im như pho tượng nhìn cô, lúc này mới chậm chạp bước tới.
"Cô nhóc ngoan cố." Anh bước về phía Lạc Chỉ Hoàn, vòng tay ôm lấy cơ thể đã nóng đến mức sắp bị bỏng của cô.