• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(bốn một)

Ta phát hiện ta ăn không vô bánh kem người khác làm.

Đáp ứng xem mắt nàng, giúp nàng ăn thử, mỗi cuối tuần ta đều sẽ ăn ăn giúp nàng, nhưng càng ăn càng không có hương vị.

Ta thử các loại điểm tâm ngọt Lư Nặc làm, đều không có ăn ngon như Đàm Mặc làm.

Miệng ta bị dưỡng đến kén ăn.

Chỉ nuốt trôi bánh kem Đàm Mặc làm.

(bốn nhị)

Đàm Mặc mang thai. Ba tháng.

Vừa mới bắt đầu còn không biết là thời điểm có bảo bảo, Đàm Mặc còn thực buồn bực chuyện bụng lồi này.

Điền cuồng ở nhà chạy bộ, còn mua vòng lắc eo.

Còn bảo bảo sinh mệnh thực ngoan cường, Đàm Mặc điên cuồng giảm cân, còn thực khỏe mạnh.

Sau khi biết có bảo bảo, Đàm Mặc vẫn là bình thường giống nhau, chinh là không giảm mỡ bụng nữa.

Mà ta mỗi ngày không có việc gì đều dán bụng cùng bảo bảo chào hỏi.

Tuy rằng bảo bảo không nghe được âm thanh của ta.

(bốn tam)

Khi ta gọi điện nói cho ba ba cái hỉ sự này.

Ba ba cư nhiên hoài nghi chuyện này, hoài nghi liền thôi đi, cư nhiên còn gọi ta nói cho hắn chân tướng, có phải hay không không có, ngượng ngưng nói cho hắn.

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Khi ta cùng Lư Nặc nói chuyện hỉ sự.

"Nhanh như vậy a, chúc mừng chúc mừng, ngươi phải hảo hảo chú ý thân thể."

"Lại không phải ta mang thai, là Đàm Mặc hoài." (hoài = mang thai)

"Ta hiểu ta hiểu, bất quá ngươi không cần quá cậy mạnh, thuốc dưỡng thai phải nhớ ăn nhiều."

Ta tức giận đánh rớt di động.

(bốn bốn)

Ta phải đi nơi khác công tác, gắn liền với thời gian là một tuần.

Thật không nghĩ rời đi Mặc Mặc cùng bảo bảo.

Hơn nữa mấy ngày nay trong nhà đều là ta nấu cơm, ta đi rồi, ai nấu cơm cho Đàm Mặc ăn.

Nếu hắn lười nấu, không ăn cơm thì làm sao bây giờ?

Cơm hộp không vệ sinh, không thể ăn làm sao bây giờ?

Nếu hắn đi WC lỡ té ngã làm sao bây giờ?

Cuối cùng vẫn là Đàm Mặc đem ta tiễn đi, " Tống Thực, thân thể ta lại không phải Omega thân kiều thể nhược ( mình nghĩ câu này ý nghĩa là íu đúi á), ta trước kia triển khai cơ giáp so với mang thai hài tử còn vất vả hơn."

(bốn năm)

Lần này ta muốn ở trong rừng rậm kiểm ta những loại cây quý hiếm, tình huống cây sinh trưởng cùng thống kê số lượng.

Vì bảo hộ khu rừng này, bất luận thiết bị gì đều không được cho phép trang bị ở rừng rậm.

Vùng hoang vu dã ngoại không có tín hiệu.

Cuốn tuần ở núi sâu không thể cùng Đàm Mặc thư từ qua lại.

Ta thường xuyên đi sâu vào chỗ sâu bên trong rừng rậm, không thể trụ tại khu dã ngoại.

Còn khu bảo hộ thì cũng không có loại hình động vật nào.

Nghĩ như vậy, đêm đó ta liền gặp được một con báo tuyết.

Edit: nhớ like cho mình nha mn🤩🤩

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK