• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Lỡ đưa nhiều quá đi." Ngô Túy ngồi xổm trước cổng khu chung cư dốc ngược ví liền ra, năm tờ hồng, hai tờ 50 tệ, thêm tiền lẻ linh tinh cộng lại chỉ hơn 800 tệ.

Tối hôm qua mình mới là người vất vả nhất, Mục Thượng Hành đã không phải động tay động chân còn "ăn sạch" mình trên danh nghĩa, chưa kể bỗng dưng kiếm được 200 tệ.

Ngô Túy rất muốn quay lại đổi hai tờ hồng phơi phới kia thành một tờ 50 tệ trên tay.

Nhưng suy ngẫm hồi lâu, anh cảm thấy chỉ vì 150 tệ mà khiến Mục Thượng Hành chú ý tới quả thực không đáng lắm.

Không thể để bá tổng cảm thán, "Cậu trai, cậu thành công khiến tôi chú ý rồi."
Nếu vậy thì Ngô Túy có thể cười đến rụng răng tại chỗ luôn.

Anh loay hoay lục lọi tiếp, phát hiện trong ví có cả đống thẻ ngân hàng.

Bây giờ lão già Ngô Hồng Vĩ kia hẳn còn đang hoang mang hẳn chưa kịp làm gì.

Ngô Túy không chắc mình có kịp hớt tay trên rút hết tiền trong thẻ ra hay không, mặc dù ngân hàng có định mức rút tối đa nhưng cứ rút được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ngô Túy lập tức bắt xe tới ngân hàng, bốc số chờ ở đại sảnh.

Anh chọn một chỗ ngồi địa thế đắc đạo, rung đùi thoải mái ngắm mấy cô nhân viên xinh đẹp sau quầy giao dịch.

Một lúc sau bỗng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì.

Còn không chờ anh nhớ ra, một nhóm người đầu trùm mũ đen kín mít đột nhiên đẩy cửa ngân hàng ra.

Bảo vệ phản ứng đầu tiên nhưng chưa kịp áp sát đã bị kẻ cầm đầu bọn cướp móc súng lục ra, dùng báng súng gõ cho bất tỉnh.


"Tất cả hai tay ôm đầu! Ngồi hết xuống! Cướp đây!"
Tiếng hét vang khắp ngân hàng, Ngô Túy nhìn về phía bọn cướp liền nhớ ra.

Sở dĩ tiểu thuyết có cái tên《 Vợ Yêu Bỏ Chạy Đi Làm Ruộng 》 không chỉ vì có vợ yêu bỏ chạy, quan trọng chính là vợ yêu còn phải đi làm ruộng.

Nhưng ruộng này không phải ruộng thường mà là linh điền, các loại rau củ trồng xuống có thể thu hoạch trong một ngày, hơn nữa còn rất ngon miệng.

Ngô Túy Túy có được cơ duyên nhận vòng cũng là vì gặp vụ cướp ngân hàng, cô cứu một bà lão bị bắt làm con tin, bà lão hết sức cảm kích nên tặng cho cô chiếc vòng ngọc trên tay mình.

Chiếc vòng kia thật không đơn giản, sau khi nhỏ máu nhận chủ có thể nối liền với một dị giới, chưa kể còn có chức năng trữ vật, mặc dù không gian không lớn nhưng đối với Ngô Túy Túy mà nói đã là đủ rồi.

Bàn tay vàng của nữ chính tới còn nhanh hơn shipper của Thuận Phong*!
*SP Express: Tên một cty ship hàng nhanh bên Trung.
Nghĩ tới đây, Ngô Túy nhìn chằm chằm vào bọn cướp với ánh mắt hừng hực.

"Ngồi xuống!" Bọn chúng phát hiện ra một thanh niên còn rề rà, gằn giọng hung ác, "Mày muốn làm anh hùng cũng phải nghĩ cho kỹ vào! Xem mày còn cần cái mạng này không!"
Ngô Túy hai tay ôm đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, thể hiện cho lũ cướp thấy mình đang hết sức hoảng sợ.

"Nhanh! Bỏ hết tiền vào đây!"
Năm tên cướp phân công rất rõ ràng, hai tên trước quầy giao dịch giám sát nhân viên nhét tiền vào, ba tên còn lại dồn tất cả con tin vào một góc tường.

Ngô Túy ngồi xổm trong nhóm con tin, nhìn dòng chữ "Rời nhà không về" sáng lên trên giao diện, sau đó là "Gặp nạn tại ngân hàng" mở khóa.

Cơ hội luôn đi đôi với nguy hiểm, Ngô Túy nhìn chung quanh không ngừng tìm kiếm nhân vật bà cụ.

Túi đen đựng tiền của bọn cướp còn chưa đầy một nửa thì chuông báo nguy trong ngân hàng đã vang lên.

"Nhanh lên!" Chúng bắt đầu sốt ruột, chĩa súng vào nữ nhân viên đang run rẩy trong quầy, "Cho mày ba mươi giây!"
Trong tiếng khóc thút thít, Ngô Túy nghe được có người hừ lạnh khinh khỉnh gần mình.

"Kiếng chống đạn, chậm nhất là một phút nữa cảnh sát sẽ tới, muốn kéo dài hơn cũng không được."

Anh tò mò quay đầu, nhìn về phía tiếng nói, lũ cướp cũng nghe được, hung hăng kéo một bà cụ lên.

"Bà vừa nói đúng không?!" Một tên chĩa súng vào thái dương bà, mặt nạ màu đen kín mít cũng không che được sự hung thần ác sát của hắn.

"Tôi..." Bà cụ căng thẳng nuốt nước bọt, chớp chớp mắt, "Tôi chỉ có lòng nhắc nhở mấy anh."
"Có lòng à?" Hắn mở chốt an toàn của súng, nhìn bà đầy âm hiểm, "Vừa rồi là bà ấn báo động chứ gì?"
"Không phải không phải!" Bà cụ vừa thấy quan tài lập tức đổ lệ, lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải tôi! Tôi chỉ là một bà già! Sao mà biết chuông báo động ở đâu!"
Tay tên cướp đặt trên cò súng, nhìn bà chằm chằm như thể ngay giây tiếp theo sẽ cho bà lìa đời.

"Khoan!" Một tên đồng bọn ngăn hắn lại, "Có thể bà ta nói thật, đến lúc đó chúng ta còn cần giữ con tin để thoát, đừng giết lúc này."
"Không! Tôi không chạy nổi! Đừng bắt tôi làm con tin!" Bà cụ suýt nữa bị dọa ngất đi.

Ngô Túy vừa nghe liền biết cơ hội đã tới!
"Các người đừng có làm khó một cụ già!"
Ngô Túy mới nhón người dậy liền khựng lại, chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh đã nhanh chóng đứng lên, trừng mắt lườm bọn chúng, khí thế kinh người.

"Không phải mấy người cần con tin à? Để tôi làm!"
Ngô Túy sững sờ nhìn người phụ nữ kia, thầm nghĩ diễn biến không đúng lắm, sao lại có người tranh làm con tin? Chẳng lẽ cô kia cũng cầm kịch bản nữ chính à?
Ba tên cướp đánh mắt nhìn nhau, một tên móc ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn, trói hai tay con tin mới lại.

"Như vậy được chưa?" Người phụ nữ nhíu mày, để yên cho chúng trói, "Mau thả bà cụ ra."
"Hừ!" Một tên chuyển họng súng lên đầu cô, "Bà cô nghĩ bọn tao chưa xem phim bao giờ à? Chủ động làm con tin không phải cảnh sát cũng là cao thủ! Tao thấy hay là giải quyết bà cô trước luôn đi!"
Ối dồ ôi!
Ngô Túy kinh ngạc nhìn bọn chúng, cũng thông minh vậy mà sao không đi làm việc gì đàng hoàng?
Sắc mặt người phụ nữ xanh mét, trừng mắt nhìn mấy tên cướp khiến chúng vô thức cảm thấy sợ hãi.

"Ừm này..."
Tiếng gọi yếu ớt như mèo kêu làm bọn cướp sợ hết hồn, suýt nữa bóp cò súng.


Thấy sự chú ý của ba tên kia bị dời đi, Ngô Túy giả bộ khiếp đảm giơ tay lên, "Đại ca, có thể cho tôi...!Đi toilet không?"
"Đ* mẹ mày..." Hắn thẹn quá hoá giận, lập tức chĩa súng vào Ngô Túy, "Tao thấy mày chán sống lắm rồi!"
Ngô Túy cố gắng giả bộ bị dọa đến run lẩy bẩy, "vô tình" đánh rơi đống thẻ trong túi áo ngoài, chỗ thẻ rơi loạt xoạt xuống đất phải tới hai ba chục thẻ.

Ba tên cướp sững sờ, một tên như thể phát hiện cái gì, hắn nhặt một tấm thẻ màu đen dưới chân Ngô Túy lên.

"Sao vậy?" Hai tên đồng bọn mù tịt hỏi.

"Đây là thẻ kim cương của ngân hàng Âu Á." Tên kia ra vẻ hiểu biết lật xem tấm thẻ trong tay, "Phía trên có một viên kim cương thật 0.02 carat, nghe nói loại thẻ này chỉ cấp cho khách hàng có hơn ba trăm ngàn USD."
Bọn kia vừa nghe liền trợn tròn mắt.

"Đừng- Đừng tấn công tôi." Ngô Túy làm như sắp khóc tới nơi, "Tôi là thiếu gia Ngô gia, nhà tôi rất giàu, các anh đừng làm tôi bị thương! Muốn bao nhiêu tiền cũng được!"
"Không nhìn ra trong này có một con dê béo." Bọn chúng đẩy bà cụ và người phụ nữ kia ra, dùng súng chỉ Ngô Túy, "Đi ra!"
Ngô Túy mặt như đưa đám run lẩy bẩy không đi nổi, một tên thẳng tay lôi người đi, mắt đầy ghét bỏ.

"Đều là người, dựa vào cái gì lại có lũ vận khí tốt thế nhỉ, sinh ra đã là con nhà giàu, không cần làm việc còn muốn gì được nấy!"
Ngô Túy thành công chuyển sự chán ghét của bọn chúng lên mình, bấy giờ lại ôm đầu run rẩy không dám nói tiếng nào.

Bên ngoài cửa ngân hàng đã vang lên tiếng còi hú, xe cảnh sát đã bao vây quanh ngân hàng, chuyên gia đàm phán bắt đầu dùng loa khuyên bọn chúng đầu hàng.

Tình huống thường thấy trong phim lại xuất hiện, năm tên cướp bốn túi tiền cùng một con tin là Ngô Túy.

"Nói với bọn cớm là chúng ta cần xe, còn phải mang con dê béo này theo..." Lúc mấy tên cướp đang thương lượng với nhau, bà cụ và người phụ nữ vừa rồi bị đẩy vào chung một chỗ, Ngô Túy thấy bà đang lén lút cởi dây trói cho đối phương, có vẻ như hai người biết nhau.

"Tôi thật sự đau bụng quá..." Ngô Túy mặt đầy thống khổ ôm bụng khom người, "Cho tôi đi toilet một chút đi, tôi nhịn tới bây giờ rồi, các anh không thể dừng xe giữa đường, cũng không thể để tôi giải quyết trên xe chứ? "
Bọn chúng mất kiên nhẫn nhìn Ngô Túy, một tên xung phong nhận việc, "Để tao dẫn nó đi, tao sẽ canh chừng!"
"Nhớ cẩn thận." Kẻ cầm đầu cảnh giác nhìn Ngô Túy, "Tụi mày hai đứa đi theo nó, để túi tiền lại đây, đi nhanh!"
Hai tên cướp một trước một sau dẫn theo anh tới toilet, nhưng tên phía sau cũng không nghe lời để túi tiền lại, vẫn cầm theo như cũ.

Sau khi thỏa thuận xong đối sách, tên cầm đầu hét lên yêu cầu với cảnh sát.

Cảnh sát tỏ vẻ đồng ý, đề nghị bọn chúng thả một ít con tin ra trước để thể hiện thành ý.

"Không xong rồi không xong rồi!" Ngô Túy hốt hoảng chạy trở lại từ phía WC, làm bộ gấp sắp khóc tới nơi, "Hai người kia không biết sao lại đánh nhau, mấy anh vào xem đi!"
"Đánh nhau?" Tên cầm đầu nửa tin nửa ngờ, Ngô Túy tỏ ra thật sự vô tội, "Cái người cầm theo bao tiền hình như là lén giấu tiền trên người, bị người kia phát hiện nên cự cãi rồi đánh nhau!"

"Phế vật!" Hắn lập tức bực dọc không thôi, "Hai đứa mày coi chừng bọn nó, tao đi xem rồi về."
"Tao biết ngay thằng kia đéo tin được mà." Hai tên cướp còn lại thì thầm với nhau, Ngô Túy kinh hãi dè dặt tới gần chúng.

Ngay giây tiếp theo, anh liền rút ra súng giấu bên hông, nhanh chóng dùng báng súng đập vào huyệt thái dương của tên cướp gần mình nhất, ra tay tàn nhẫn đến mức mắt tên kia lập tức trợn trắng.

"Mày!" Tên còn lại chĩa súng về phía Ngô Túy, Ngô Túy khoác cánh tay tên vừa ngất đi chắn trước người mình như bia bắn thịt, tay còn lại cũng chĩa súng đáp trả.

"Hai đứa kia là bị mày..." Hắn phản ứng lại muốn hô gọi tên cầm đầu, nhưng miệng còn chưa mở đã bị người phụ nữ vừa rồi tấn công.

Cô xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào không biết, nhanh chóng gạt chân khiến hắn té ra đất, thuận tiện vặn cùi chỏ ép đối phương phải buông vũ khí, cánh tay hắn bị đè quặt sau lưng.

"Thằng chó mày lừa tao!" Tên cầm đầu gần như nháy mắt lao từ phía WC ra, nhưng tình huống ở đây đã hoàn toàn nghịch chuyển, người phụ nữ kia và Ngô Túy đều cầm súng nhắm vào hắn, một người mặt không cảm xúc, một người ngả ngớn cười, đều là đám người giả heo ăn hổ.

"Từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn chịu trói đi." Nét mặt cô nghiêm nghị, "Tôi đã làm cảnh sát hơn hai mươi năm, cho dù đã về hưu thì anh cũng không phải đối thủ của tôi."
Hơn hai mươi năm? Về hưu?
Ngô Túy tò mò liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi bốn mươi, đúng là chăm sóc bản thân rất tốt.

Bọn cướp xui xẻo bị cảnh sát áp giải ra ngoài, mối nguy đã biến mất.

Khi tất cả mọi người đang vui mừng hoan hô, vui đến chảy cả nước mắt, Ngô Túy đã chạy đến bên bà lão, nhanh nhẹn ân cần hỏi han.

Ánh mắt bà nhìn Ngô Túy như nhìn bảo bối, "Đúng là một đứa nhóc đẹp trai, vừa thông minh còn khỏe mạnh.

Con cứu bà, bà nhất định phải thưởng cho con!"
Ngô Túy kích động nhìn bà lấy một vòng ngọc ra, ánh mắt lập tức dán theo chiếc vòng, suýt nữa chảy nước miếng.

"Bà quý con lắm, nếu con không chê thì cái vòng này, bà sẽ tặng con!"
"Con cảm ơn bà!" Ngô Túy gấp không chờ được nhanh chóng đeo vòng ngọc lên.

Thân là đàn ông tuy đeo vòng có hơi nữ tính nhưng nghĩ đến vòng này liên thông dị giới, còn có thể cất đồ vào, có nữ tính thêm nữa cũng được!
———————
Tác giả có lời muốn nói:
(Lược 7749 dòng cảm ơn các nick gửi quà.)
Vô cùng cảm ơn mọi người ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK