Tống Ngộ bị ném ở ven đường, bên cạnh là chiếc va li màu trắng bạc, anh liếc nhìn siêu xe nghênh ngang rời đi mà nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đen như đáy nồi.Con nhỏ chết tiệt kia, không chỉ bẻ gãy cánh tay anh, còn ném anh ở nơi không bắt được xe, cho anh hít khói xe.Hơi nóng cuồn cuộn phả vào mặt, cánh tay không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn khiến lửa giận của Tống Ngộ xông thẳng lên não, nhưng vấn đề là anh còn không thể làm gì cô, mà bây giờ việc cấp bách là đến bệnh viện khám cánh tay xem sao đã.Tống Ngộ nhịn đau lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi điện chửi mắng Hứa Chiêm một trận, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi, khoản nợ này sau này lại tính với anh ta.
Anh hít sâu, từ trong danh bạ tìm số của Cố Thiệu Ninh rồi bấm gọi.Điện thoại gần như vừa gọi đi lập tức đã kết nối, ngay sau đó tiếng cười của Cố Thiệu Ninh thông qua điện thoại truyền đến: “Tống Tiểu Bát, xem như cậu đã về rồi, tôi vừa nãy còn nhắc đến cậu với Lão Tam Chu.
Buổi tối có thời gian không? Chúng ta tìm một chỗ tụ tập, coi như đãi tiệc chào mừng cậu.”Toàn thân Tống Ngộ toát từng tầng mồ hôi lạnh, giọng nói cũng bắt đầu run lên: “Bây giờ tôi bị thương nặng, nhanh tới đón tôi đi bệnh viện.”Cố Thiệu Ninh sững sờ, không thể tin nói: “Thật hay giả? Không phải cậu vừa mới xuống máy bay sao? Xảy ra tai nạn giao thông?”Tống Ngộ không muốn giải thích quá nhiều, chỉ từ trong hàm răng khạc ra mấy chữ: “Do người gây ra.”Mặc dù Cố Thiệu Ninh không hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng anh ta nghĩ Tống Ngộ vừa về nước sẽ không thể đùa kiểu này nên bèn vội hỏi rõ vị trí cụ thể của anh, còn bảo anh không cần lo lắng, anh ta lập tức sẽ đến.Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Ngộ cũng không để ý tới hình tượng, gập chân ngồi dưới đất, cánh tay trật khớp kia vô lực buông xuống bên người, một cử động nhỏ cũng không dám, bởi vì chỉ cần khẽ nhúc nhíc một cái sẽ đau đến không muốn sống.Giá trị tức giận của anh ngày càng tăng lên trong quá trình chờ đợi dài đằng đẵng.Ngay lúc Tống Ngộ cho rằng mình sắp chết rồi, thì nghe thấy âm tiếng xe cứu thương to rõ, trong đầu anh liền hiện lên một dấu chấm hỏi, cái gì vậy? Tại sao xe cứu thương lại tới đây?Một lát sau, xe cứu thương ngừng cách chỗ Tống Ngộ hai mét, hai cánh cửa xe phía sau mở ra, nhân viên y tế nhấc cáng cứu thương xuống, đi cùng còn có Cố Thiệu Ninh.Tạm thời kiềm nén niềm vui gặp lại anh em tốt chia xa nhiều năm, Cố Thiệu Ninh đi vòng quanh Tống Ngộ ba vòng, sửng sốt không thấy chỗ nào của anh bị thương.
Lúc nghe hơi thở của anh mong manh trong điện thoại, giống như một giây sau sẽ tắt thở, quả thực hù dọa anh ta, khoa cấp cứu bên kia anh ta cũng đã chào hỏi xong rồi.Lúc này Tống Ngộ cũng kịp hiểu đại khái là Cố Thiệu Ninh hiểu lầm, bực bội nói: “Đừng nhìn, tay tôi bị gãy.” Anh sử dụng cánh tay lành lặn kia chống đất đứng lên, không để ý người nhấc cáng cứu thương, mà đi thẳng lên xe cấp cứu.Cố Thiệu Ninh ngừng lại mấy giây, sau đó cầm chiếc va li dưới đất lên theo, cẩn thận quan sát cánh tay của anh, không nhịn được giật giật khóe miệng, nếu nói sớm là gãy tay thì anh ta sẽ không huy động nhân lực như vậy rồi.Hai mắt nhân viên y tế nhấc cáng cứu thương nhìn nhau, bọn họ vội vàng chạy tới, tưởng rằng sẽ cứu vớt một sinh mệnh sắp chết, kết quả là không cần cứu ai cả?Thấy Cố Thiệu Ninh nặn nặn cánh tay của mình, anh lập tức nhíu mày, đau đến co giật thái dương, nếu không có người ngoài, chỉ sợ đã kêu thành tiếng.
Bản thân Cố Thiệu Ninh là bác sĩ khoa chỉnh hình, trải qua kiểm tra sơ bộ, có thể kết luận xương cốt anh không gãy, có lẽ chỉ trật khớp thôi.“Cậu kiên nhẫn một chút, tôi giúp cậu nối xương.” Cố Thiếu Ninh dùng hai tay, chia ra đè lại hai đầu trên dưới chỗ trật khớp.“Không cần chụp X-quang sao?” Tống Ngộ bảo Cố Thiệu Ninh ngừng động tác nối xương, không phải không tin y thuật của bạn tốt, chỉ là con nhỏ chết tiệt kia xuống tay quá ác, anh lo lắng có vết thương khác.“Không cần, tôi xác định cậu không gãy xương.” Cố Thiệu Ninh chân thành nói: “Nếu cậu không yên tâm, lát nữa có thể làm kiểm tra ở bệnh viện.”Tống Ngộ không nói lời nào, Cố Thiệu Ninh hít một hơi, ngay lúc anh không hề đề phòng, “răng rắc” một cái đã giúp anh nối liền vị trí trật khớp.Một trận đau đớn ngắn ngủi trôi qua, Tống Ngộ thử nhấc cánh tay lên, lại đè cánh tay lại nặn nặn, quả nhiên là hoạt động bình thường lại rồi.Lúc xe cứu thương đến cửa chính bệnh viện, trong đại sảnh lập tức có bác sĩ tới giúp đỡ.Mắt thấy trận chiến lớn như thế, Tống Ngộ bỗng cảm thấy xấu hổ, đẩy kính mắt trên sống mũi, ra vẻ đứng đắn tằng hắng một cái.Cố Thiệu Ninh: “À, tôi quên nói bọn họ không cần đợi.
Bởi vì cậu nói bị thương nghiêm trọng, lúc tôi gần đi đã báo cáo là bị tai nạn giao thông, nên bác sĩ khoa cấp cứu mới lập tức chờ ở chỗ này, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất cứu mạng cậu.”Gương mặt Tống Ngộ không thay đổi.Bởi vì anh sợ có di chứng gì đó, Cố Thiệu Ninh vẫn dẫn anh đi chụp X-quang, sau khi xem qua báo cáo chẩn bệnh chính xác, xác định không có vết thương khác, Tống Ngộ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.Máy lạnh trong phòng khám chầm chậm đổi thành gió lạnh, thổi tan cái nóng gay gắt hơn một giờ của Tống Ngộ dưới trời nắng chang chang.
Cố Thiệu Ninh rót ly nước cho anh, thản nhiên dựa vào bên bàn làm việc hỏi: “Cậu đây rốt cuộc là làm sao vậy? Đúng rồi, Lão Hứa không phải đã nhận điện thoại sao? Tại sao chỉ một mình cậu ở ven đường vậy?”Tống Ngộ về nước trước một đêm, trong nhóm wechat “ Năm anh em thủ đô” còn thảo luận cử ai đi ra sân bay đón anh, bàn bạc tới bàn bạc lui, cuối cùng giao nhiệm vụ này cho Hứa Thiêm, ai bảo cậu ta là ông chủ hàng không Đông Châu, lần này Tống Ngộ ngồi máy bay của công ty hàng không của nhà cậu ta, thời gian chuyến bay cậu ta rõ ràng nhất, do đó cậu ta nhận điện thoại không có gì thích hợp bằng.Cố Thiệu Ninh không thể không hoài nghi Tống Ngộ đã bỏ lỡ Hứa Thiêm, cho nên đã lên một chiếc xe xấu, sau đó bị người ta cướp bóc đánh bị thương, nhưng va li của anh nguyên vẹn không hề tổn hại, dáng vẻ lại không giống như bị cướp sạch không còn gì.Không nhắc tới Hứa Thiêm còn tốt, nhắc đến anh ta lửa giận của Tống Ngộ vừa nén xuống lập tức bốc lên lần nữa, anh không trả lời vấn đề của Cố Thiệu Ninh, mà là gọi điện cho Hứa Thiêm.Bên kia vừa kết nối, Tống Ngộ lập tức dùng giọng điệu hưng sư vấn tội hỏi: “Con nhỏ chết tiệt kia tên gì?”Hứa Thiêm vẫn chưa biết hai người xảy ra chuyện gì, anh ta ngừng trong chốc lát mới hỏi: “Sao thế?”“Tôi hỏi cậu lần nữa, con nhỏ chết tiệt tới đón tôi ở sân bay kia tên gì?” Tống Ngộ đang ở ranh giới tức giận, bị người ta đánh cho một trận như thế, nếu anh không lấy lại danh dự, sau này còn lăn lộn kiểu gì? Để người ta biết còn không phải cười đến rụng răng.Hứa Thiêm do dự một lát, vẫn là nói cho anh: “Mạnh Tiệm Vãn.”“Bằng Giam Quản[1]?” Tống Ngộ gật đầu, a một tiếng: “Con nhỏ tính tình nóng nảy đó, nhìn có vẻ là không ai quản giáo, khó trách tên gọi như vậy.”[1] Bằng Giam Quản[Không Quản Giao] (甭监管- Béng jiānguǎn), Mạnh Tiệm Vãn (孟渐晚-Mèng jiàn wǎn): phát âm na ná nhau nên Tống Ngộ nghe nhầm tên nữ9Hứa Thiêm: “…”Nói chuyện xong với Tống Ngộ, cuối cùng Hứa Thiêm cũng hiểu rõ chuyện đã xảy ra, đang muốn khuyên anh đừng so đo với con gái, điện thoại lại lập tức reo lên, là một cuộc gọi khác tới.Hứa Thiêm vội vàng nói một tiếng với Tống Ngộ, rồi nhận cuộc gọi của Mạnh Tiệm Vãn.Hứa Thiêm nói: “Anh ta tên Tống Ngộ.”“Túng Dục[2]? Không trách được dáng vẻ đầu thai như quỷ háo sắc, đúng là lấy cái tên rất hay và chuẩn xác.” Giọng điệu Mạnh Tiệm Vãn chất chứa sự khinh thường, nghĩ đến tên đàn ông chó chết kia nhìn chằm chằm ngực cô, thậm chí còn muốn ra tay sờ, cô đã cảm thấy bẻ gãy cánh tay của anh cũng coi như nhẹ nhàng rồi.[2]: Tống Ngộ (Sòng yù-宋遇), Túng Dục(Zòng Yù-纵 欲): chị nu9 cũng giống vậy, nghe sai tên.Hứa Chiêm nâng trán, trong lòng tự nhủ hai người có cần thành một cặp tới khoa tai của bệnh viện kiểm tra một chút không?------ ngoài lề ------Lời tác giả: Đừng nghĩ bây giờ Tống tiểu Bát mỗi một câu “con nhóc chết tiệt kia", sau này là dụ dỗ tiểu tổ tông tâm can bảo bối Mạnh tỷ đấy!.
Danh Sách Chương: