Dịch: minyuee.
_
Ngày hôm sau, lời đe dọa của Đường Uông cuối cùng cũng có hiệu lực, những bài viết thóa mạ cậu trên forum đã biến mất gần hết.
Đường Uông biết một trong những quản lý của forum trường là bạn phòng bên của Tiết Hoằng Bác, forum loạn gà bay chó sủa thế này chắc chắn là gã ném đá giấu tay, ngấm ngầm giở trò sau lưng.
Cậu click vào bài ghim đầu trên trang chủ, chủ post tự xưng là người biết rõ mọi chuyện, lên tiếng giải thích rằng tin đồn giữa Đường Uông và Tiết đẹp trai chỉ là hiểu lầm, tiện thể còn khen Đường Uông thêm vài câu, nhưng vì có đính kèm lịch sử trò chuyện với Tiết đẹp trai nên trông cũng đáng tin cậy, có không ít người quay sang xin lỗi cậu, chỉ thi thoảng có vài thành phần tỏ vẻ không tán đồng việc Đường Uông đánh hot boy khoa trước mặt người ngoài.
Đường Uông chẳng buồn đếm xỉa đến những bình luận của bọn anh hùng bàn phím đó, cuối cùng cũng có thể ôm tâm trạng thoải mái đi ăn cơm.
Mất tích một tuần liền, Đường Uông vắng kha khá tiết, thế nên suốt cả ngày trừ những lúc lên lớp ra thì cậu cũng chỉ ngồi lì trong thư viện trường.
Tuy bạn cùng lớp có nhắn tin hỏi thăm tình hình, nhưng trước mặt thì vẫn chừng mực không hỏi han đến chuyện chia tay, chẳng những thế còn thân thiện cho Đường Uông mượn vở để chép bài.
Chép suốt một buổi chiều, phần cổ phải cúi xuống trong thời gian dài lên tiếng đình công, Đường Uông ngó xem đồng hồ, đứng lên thu dọn sách vở rồi xách balo rời khỏi thư viện.
Nhà của Đường Uông cũng ở ngay tại thành phố này, nhưng vì cách trường khá xa nên cậu mới chọn sống trong ký túc xá, hôm nay là ngày ba lớn của cậu trở về sau chuyến công tác, Đường Uông phải về nhà sớm để giúp ba nhỏ phụ việc vặt.
Trùng hợp là trạm xe buýt nằm sát bên phòng tập thể hình, Đường Uông vừa đứng chờ xe tới, sẵn tiện nhắn tin cho ba nhỏ của mình.
Cậu đang cúi đầu xem điện thoại thì chợt nghe có tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh, Đường Uông không để tâm lắm, vì những người tập thể hình xong rất hay đón xe ở chỗ này, nhưng cậu vẫn ước chừng được chiều cao của người nọ thông qua bóng mờ đổ xuống nền đất.
Đường Uông lặng lẽ dịch chân kéo dãn khoảng cách giữa cả hai.
Người có chiều cao không mấy khả quan sẽ luôn cảm thấy ngột ngạt khi đứng chung với những ai có vóc người cao lớn.
Tiếng bước chân xung quanh ngày càng dồn dập, không còn phân rõ được phương hướng nữa.
Đường Uông nhạy bén nghe thấy tiếng xe đến trạm, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
“Ối!” Đường Uông giật bắn người khi biết bốn người đàn ông cao to vạm vỡ đang đứng xung quanh mình, họ đều mặc đồ đen và đeo kính đen giống như nhau, trông không khác gì anh em song sinh.
Một người trong số họ làm động tác tay, ba người còn lại lần lượt đi đến rồi vòng qua người cậu.
Bấy giờ Đường Uông mới phát hiện chiếc xe thương vụ màu đen lẳng lặng đỗ bên vệ đường bị biển báo trạm dừng xe buýt chắn lấy.
Bốn người mặc đồ đen xếp thành hai hàng đứng trước cửa xe, người đứng gần nhất đặt tay lên tay nắm cửa, tùy thời mở ra bất cứ lúc nào.
Đường Uông dấy lên nghi hoặc, đối tượng thường xuyên đến những cửa hiệu gần trường Đại học đều là sinh viên, nhưng đi ra ngoài gióng trống khua chiêng thế kia chắc chắn không phải hạng xoàng xĩnh, cho nên, cái người tai to mặt lớn này đến đây để làm gì?
Đám sinh viên đang đợi xe ở chung quanh cũng có cùng suy nghĩ với cậu, cùng đồng loạt dán ánh mắt tò mò nhìn vào chiếc xe ô tô có giá thành đắt đỏ nọ.
Một lúc sau, trên đường lại xuất hiện hai người cao to mặc đồ đen nữa, kẻ đi kéo cửa, người thì đẩy một người đàn ông ngồi trên xe lăn cùng đi ra ngoài.
Người ấy có nét đẹp anh tuấn sắc sảo, chiếc xe lăn thấp hẹp càng làm bật lên dáng người săn chắc khoẻ mạnh, khiến cho người nhìn tự hỏi rằng có phải anh thật sự không thể đi đứng được hay không.
“Châu Giang Hành?” Đường Uông sững người giây lát, sau đó quay sang nhìn tòa kiến trúc mà bọn họ vừa mới đi ra, tầng thứ 4 cũng chính là phòng tập thể hình mà hai người gặp lại nhau.
Anh ấy… thật sự thường xuyên tới phòng tập thể hình à? Đường Uông không khỏi nhớ lại tin nhắn mà Châu Giang Hành trả lời mình vào hôm qua, chẳng lẽ anh thật sự muốn hẹn cậu đi tập chung?
“Trùng hợp thật.”
Trong lúc Đường Uông còn đang mải mê suy nghĩ, người đàn ông nọ đã được đẩy đến trước mặt cậu, ánh mắt đối phương chất chứa ý cười, giọng nói vẫn hiền hoà ấm áp, làm cho cậu có cảm giác tựa như quay về lần gặp mặt đầu tiên.
“Vâng…” Đường Uông đáp với giọng điệu cứng nhắc, trong lòng lại thầm kinh ngạc không thôi, rốt cuộc mình đã hẹn phải người có thân phận gì đây?
“Nghe huấn luyện viên nói sinh viên trường Nam Hoa rất thích đến phòng tập này, tôi tình cờ gặp cậu hai lần, cậu cũng là sinh viên trường này phải không?” Châu Giang Hành thấy Đường Uông nhìn mình si mê, nét cười trên mặt càng đậm hơn.
Hai tai Đường Uông vẫn còn hoạt động bình thường, trong tiềm thức không muốn cho đối phương biết thông tin của bản thân, nhưng nghĩ lại cùng tập chung một phòng tập thể hình, muốn nghe ngóng về cậu chẳng phải việc gì khó, thế là Đường Uông gật đầu thừa nhận.
“Đang chờ xe buýt à?”
“Ừm.” Đường Uông cố kiềm chế máu háo sắc của mình lại, liều mình muốn di dời tầm mắt đi, ngặt nỗi vừa nghe thấy chất giọng trầm ấm của anh thì lại không nhịn được, vẫn cứ ngoái lại nhìn.
“Cậu đi đâu, tôi tiện đường đưa đi một chuyến.” Châu Giang Hành vừa dứt lời, vệ sĩ cao to lực lưỡng lập tức đứng dạt sang bên, dành ra cho Đường Uông một con đường.
Tại thời điểm Đường Uông đang vắt óc tìm cách từ chối đối phương, chuyến xe bus cậu muốn đi lại đúng lúc ghé vào trạm.
“Xe của tôi tới rồi, cảm ơn anh.” Đường Uông sải bước chạy vù lên xe, cậu thầm thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng lưu luyến gương mặt của người ấy.
Nhìn từ góc độ này, Đường Uông bắt gặp Châu Giang Hành cũng đang nhìn mình.
Trên mặt anh vẫn là nụ cười nhẹ nhàng hệt ban nãy, nhưng không biết tại vì sao, Đường Uông lại cho rằng người ấy đang không vui, còn mơ hồ để lộ chút cảm xúc mất mát.
Xe nhanh chóng lăn bánh chuyển động, Đường Uông nhìn cảnh vật vút đi nhanh bên ngoài ô cửa sổ, cậu khẽ nhún vai, người ta là hạng người nào, sao có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc để cho cậu suy đoán được cơ chứ.
Châu Giang Hành ngồi tại nơi đó, anh đảo mắt nhìn tuyến đường trên biển báo xe chở Đường Uông rời đi, đến khi trông thấy trạm Champs Elysees thì chợt khựng lại giây lát.
“Đi rồi.” Châu Giang Hành dõi mắt theo hướng chiếc xe dần mất bóng, lẩm bẩm một câu chẳng biết là đang nói với ai.
Vệ sĩ nghe lệnh giúp Châu Giang Hành ngồi vào xe, không một ai dám dò hỏi hàm ý trong câu nói đó của ông chủ.
Đường Uông chờ qua mười mấy trạm, cuối cùng xe cũng chạy đến nơi mình cần đến, nhà của cậu là khu chung cư Champs Elysees cách nhà chờ xe khoảng hai, ba trăm mét, đi thẳng về phía trước thêm một, hai kilomet nữa chính là bệnh viện đứng đầu thành phố, nơi mà ba nhỏ của cậu hiện đang công tác.
Cậu giúp ba nhỏ đi chợ mua rau rồi xách đồ về nhà, vừa mở cửa ra, Đường Uông ngửi được mùi thơm của canh sườn vấn vít nơi đầu mũi.
“Đường Đường về rồi đấy à? Vào đây giúp ba lặt rau đi con.” Dụ Doãn đeo tạp dề caro, tay cầm nước tương, đứng trong bếp ló người ra nhìn cậu.
Dụ Doãn năm nay đã hơn bốn mươi nhưng vẫn giữ được vóc người cân đối, tóc ngắn gọn gàng còn rậm đen, chẳng nhìn ra được dấu vết tháng năm in hằn lên chú.
Trước mặt người ngoài, chú là bác sĩ Dụ mà ai ai cũng tin tưởng và nghe theo, nhưng khi ở nhà, Dụ Doãn luôn thường xuyên bộc lộ tính cách trẻ con của bản thân.
“Vâng.” Đường Uông tròng tạp dề vào người, cùng ba nhỏ tất bật trong bếp.
Tuy ba nhỏ của cậu là bác sĩ, ba cầm dao phẫu thuật quen cả tay, nhưng ngặt nỗi Dụ Doãn lại có tật sợ sâu, vào mùa này, sâu thường hay ẩn núp dưới tán rau cải, cho nên công việc lặt rau đương nhiên sẽ đến tay cậu và ba lớn làm.
Nhân lúc ba nhỏ không chú ý, Đường Uông nhặt sâu xanh trên lá cải đem đi diệt khẩu.
“Eo của con bị làm sao thế?”
Đường Uông đang chuẩn bị giết chết con sâu tiếp theo, nghe vậy thì chợt sẩy tay một cái, sâu xanh lập tức rơi xuống bó cải chưa lặt xong, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi.
“Lúc học Thể dục bị trật eo ạ!” Đường Uông ngồi trên ghế đẩu khom người lặt rau, phần eo chưa hồi phục khiến cậu khó chịu, nhưng Đường Uông không ngờ ba nhỏ của mình lại tinh mắt nhìn ra ngay.
“Con đi nước ngoài cả tuần nay, tiết Thể dục ở đâu ra hả?” Con người thường sống thả mình như Dụ Doãn trên phương diện nào đó lại cực kỳ nhạy bén.
Đường Uông sững sờ, bấy giờ mới phát hiện mình nói lỡ, bàn tay dính chút bùn đất khẽ dụi lên tạp dề.
“Chia tay bạn trai rồi à?” Dụ Doãn không nhìn Đường Uông nữa, tiếp tục chế biến món ăn trong nồi, “Đàn ông tốt đầy cả ra, chốc nữa bảo ba lớn giới thiệu cho con mấy sinh viên tâm đắc ấy, ba xem ảnh của mấy đứa trẻ đó rồi, tuy không đẹp trai bằng ba lớn con thời trẻ, nhưng cũng thuộc dạng có tiếng trong trường, đảm bảo vừa ý với đứa háo sắc như con.”
Thấy ba nhỏ không gặng hỏi thêm, Đường Uông lúc này mới thầm thở phào một hơi.
“Không cần, tạm thời con không muốn yêu đương.” Đường Uông cứ tưởng rằng bản thân cũng có thể tìm được một mối tình giống như ba lớn và ba nhỏ của mình vậy, nhưng sau khi trải qua chuyện của Tiết Hoằng Bác, cậu đã không còn ngây thơ như thế nữa.
“Nghe nói sắp có đoàn phim đến trường ba lớn để quay chụp, có cậu ảnh đế mà con thích nữa đấy, chốc nữa ba sẽ nói ba lớn dẫn con đi xem.” Đường Đường chưa bao giờ dẫn bạn trai về nhà ra mắt lần nào, nhưng Dụ Doãn cũng đã từng thấy ảnh của thằng nhóc kia, dù rằng buổi trà chiều ngày hôm ấy con vẫn tỏ vẻ mình vẫn ổn, song chú vẫn nhận ra được người hôn môi với cô gái khác chính là bạn trai của con mình.
Hai mắt Đường Uông sáng rực, cậu gật đầu lia lịa, đến khi sực nhớ đến chuyện nào đó thì lại kéo cao cổ áo của mình lên, phòng ngừa để lộ vết tích trên cơ thể.
Hai cha con vừa nấu cơm tối vừa tán gẫu với nhau, Đường Uông kể lại cho ba mình nghe về những gì cậu đã được tận mắt thấy, chính tai nghe khi đi du lịch ở nước ngoài.
“Khách sạn con thuê nằm ngay con phố nhiều hộp đêm đấy, con có vào đó không?” Bầu không khí hài hòa bất chợt bị giọng nói kiên nghị của Dụ Doãn làm phá vỡ.
“Không không không, hai người không cho con đi, con không bao giờ vào đó.” Hễ nhớ đến gương mặt của Châu Giang Hành là Đường Uông lại bắt đầu chột dạ không thôi, hai tay cậu siết chặt tạp dề, cố lấp liếm cho tới cùng.
“Ừm, ra ngoài có uống thì uống ít thôi, hộp đêm hỗn tạp lắm, sơ sẩy một cái là bị lôi vào khách sạn ngay.” Dụ Doãn đã răn dạy Đường Uông ngay từ khi còn nhỏ, nhưng lần này chú chỉ hỏi han như thường lệ, cũng không nghĩ đâu xa xôi, chẳng hề chú ý đến biểu hiện khác thường của con trai mình.
Tròng mắt Đường Uông khẽ xao động, cậu hồi tưởng lại lần đầu tiên mình đến hộp đêm.
Đêm đó lỡ uống quá chén nên cứ túm lấy Châu Giang Hành không rời, sau đó còn lôi kéo người ta đi thẳng vào phòng.
“Con trai thì cũng phải biết bảo vệ bản thân, có một số chuyện trước khi kết hôn không được làm đâu, nhớ đấy.”
Dụ Doãn nói cực kỳ nghiêm túc, Đường Uông không biết mình đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi.
Ba lớn và ba nhỏ của cậu không phải là người mang tư tưởng cổ hủ, bằng không năm đó đã chẳng kiên quyết ở bên nhau mặc cho kết hôn đồng giới còn chưa được hợp pháp hóa, mọi người quay lưng phản đối mối tình này.
Nhưng còn chuyện lên giường, từ nhỏ cậu đã được hai người dạy bảo rằng kết hôn xong mới được làm, Đường Uông không hiểu dụng ý của hai cha, vẫn luôn nhất mực nghe lời, thế nhưng giờ đây, cậu và Châu Giang Hành…
Đường Uông kéo quần áo của mình, quyết định về phòng đổi sang áo cổ lọ, may mà trong nhà luôn bật điều hòa, có mặc ấm một chút cũng sẽ không gây chú ý.
Việc đầu tiên sau khi Đường Uông về lại phòng chính là mở cửa sổ cho thoáng gió, cả tuần nay cậu và ba lớn đều không về, ba nhỏ thì lại tất bật nhiều việc, dù phòng ốc vẫn xem như sạch sẽ, nhưng trong không khí vẫn vương vất mùi ẩm mốc cần xua đi.
Cửa sổ phòng cậu nằm ngay đối diện đài phun nước giữa sân chung cư, đám trẻ con sống ở khu này rất thích đến đây chơi với ông bà trước giờ ăn cơm.
Chợt, Đường Uông bị một bóng lưng trẻ tuổi hấp dẫn lực chú ý, người ấy đứng bên đài phun nước, và cũng là tư thế quay lưng về phía cậu.
Người nọ vai rộng chân dài, tư thế đi đường có phần quái lạ, khá giống với đứa trẻ đang chập chững tập đi cách đó không xa.
Vóc dáng của anh khiến cho Đường Uông phải liếc mắt nhìn thêm vài lần, thầm tò mò rằng không biết mặt mũi của đối phương trông ra sao.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Đường Uông thu hồi tầm mắt, nhanh nhẹn thay quần áo, sau đó bước ra ngoài đón ba lớn về.
Ngay khoảnh khắc cậu vừa rời đi, người đàn ông đứng bên đài phun nước lập tức ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng cậu.
Nếu Đường Uông còn ở đó thì chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông nọ chính là quý ngài Châu Giang Hành đã mời cậu đi chung xe vào buổi chiều ngày hôm nay.
__
Dụ Doãn: Con trai ở bên ngoài phải biết tự bảo vệ mình.
Đường Uông: Châu Giang Hành, anh nghe thấy chưa!.
Danh Sách Chương: