• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thình lình xuất hiện câu "Tôi đã gặp cô." làm cho Thẩm Niệm cả kinh.
Kinh ngạc qua đi, cô rất nhanh phản ứng kịp người này cùng nguyên chủ ở chung một tầng, cũng có vài phần duyên, gặp nhau là chuyện bình thường.
Sau đó Thẩm Niệm tìm trong trí nhớ quan hệ với cô gái này.
Tên với nghề nghiệp không rõ lắm, mỗi lần gặp cô gái này đều là bộ dáng ăn mặc tỉ mỉ, đeo hàng hiệu dùng hàng hiệu, sinh hoạt trôi qua rất hoàn mỹ, có thể ở trong khu căn hộ đơn có điều kiện không bình thường.
Nguyên chủ từng bí mật suy đoán người này có thể là tình nhân được ai đó bao nuôi, nếu không tuổi còn trẻ làm thế nào mà chống đỡ nổi được phí tiêu dùng cao như vậy?
Thẩm Niệm mỉm cười nói: "Đều là hàng xóm, tôi cũng đã gặp cô."
Trả lời rất bình thường.
Cô gái kia dùng ánh mắt như đang nhìn một người lạ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhìn đến lông tơ Thẩm Niệm đều dựng đứng, hỏi: "Cô, có chị em song sinh không?"
"Không có."..

Đại khái là không có.
"Cô, trưởng thành?"
Thẩm Niệm: "?" Cô là mẹ tôi đấy à, tiểu tỷ tỷ? Ngữ khí vui mừng này là sao?
Cô gái cúi đầu nhìn đồng hồ khảm kim cương tinh tế, toàn bộ mặt đồng hổ khảm nạm kim cương thiếu chút nữa lóe mù mắt Thẩm Niệm, "Tôi còn có việc, hôm nào trò chuyện tiếp."
"Tốt, đi thong thả."
Đưa mắt nhìn cô gái rời khỏi, Thẩm Niệm đóng cửa, quay trở lại bàn ăn cơm.
Nhai cơm, cô cảm giác dường như mình đã bỏ qua chuyện gì đó, còn rất quan trọng.
Nguyên chủ sau khi về nước tìm được gian phòng đơn tại một nhà trọ nhỏ làm chỗ ở tạm thời, chọn nơi điều kiện không tốt để ở đương nhiên là có nguyên nhân: Khiến cho Cố Thừa Dịch mềm lòng.
Cố Thừa Dịch có được đế quốc kinh doanh, các loại phụ nữ vây quanh như tre già măng mọc nhưng vẫn không nghe thấy hắn có tin tức tình ái gì.


Nguyên chủ lại hỏi mấy bạn học hồi cấp 3, biết rõ Cố Thừa Dịch những năm này không có phụ nữ bên người, rất tự nhiên mà thay mình vào, cho rằng Cố Thừa Dịch đối với mình nhớ mãi không quên mới không tiếp nhận những phụ nữ khác.
Kế hoạch dự tính của nguyên chủ chính là liên hệ với Cố Thừa Dịch, sau đó nhân cơ hội để Cố Thừa Dịch đưa mình về nhà.
Cố tổng tài Cố lão đại làm thế nào sẽ để cho người phụ nữ mình thích tiếp tục ở lại nơi vừa rách nát vừa nhỏ lại không an toàn này? Dù không đem cô về nhà thì cũng sẽ mua biệt thự cao cấp ở bên ngoài cho cô ở.
* * *Đây chính là nguyên nhân nguyên chủ có chút tiền trong tay còn ở lại nhà trọ nhỏ kia.
Lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, tìm lại bạn trai cũ bị chính mình vứt bỏ chín năm trước.
Nữ phụ trong tiểu thuyết có tác dụng thúc đẩy tiến trình yêu đương của nam nữ chủ, nguyên chủ cứ đi theo kế hoạch này, khẳng định sớm thúc đẩy thành công.
Chìm đắm trong tiểu thuyết nhiều năm làm Thẩm Niệm quá hiểu kịch bản này rồi.
Để gia tăng tình tiết ngược, chuyện xưa an bài tình huống rất cố ý, dùng đoạn dài miêu tả góc độ của nữ chính, ví dụ như trên người Cố Thừa Dịch có mùi nước hoa, hơn nửa đêm trên giường nữ chính, Cố Thừa Dịch nhận được điện thoại của Thẩm Niệm liền rời đi..

Linh tinh một loạt hành vi cho thấy căn bản nam chính không yêu nữ chính.
Đợi đến khi nữ chủ chịu không được cuộc sống như vậy rời đi, cục thịt thiên tài mang Mommy cường điệu trở về, vẫn là một tràng sự việc nam chính truy thê, các loại ẩn tình, thâm tình cùng giải thích, tỷ như đã từng có ân cứu mạng.
Thẩm Niệm kéo lại suy nghĩ đang bay xa.
Cô đã hoàn mỹ đắc tội nhân vật nam chủ, để cho Cố Thừa Dịch kiên định tin rằng cô là thứ vừa thấy tiền là sáng mắt có thể vì tiền mà lật mặt, khả năng bị lôi vào vòng xoáy tình cảm của nam nữ chính không quá lớn.
* * *Tốt nhất là dùng dáng vẻ yêu tiền cùng tục khí của cô đến phụ trợ nữ chính thanh thuần không làm ra vẻ.
Tình một đêm với cấp bậc đại soái ca Cố Thừa Dịch rồi vung 100 tệ chuồn mất, quả thực con mẹ nó quá sướng!
Đáng tiếc, đã đắc tội rồi.
Thầm Niệm miệng nhồm nhoàm, hung hăng cắn miếng thịt kho tàu nồng đậm nhiều nước.
Vẫn là ngoan ngoãn tìm việc rồi thành thành thật thật tìm một nam nhân cùng cấp bậc, thật sự nuốt không nổi Cố Thừa Dịch ưa thích chơi trò ngược luyến tình thâm ngược thân ngược tâm.
Ngày hôm sau, Thẩm Niệm thay một thân áo sơ mi trắng bình thường cùng quần tây đi phỏng vấn.
Trong tủ quần áo có một bộ âu phục Chanel là của nguyên chủ mang từ nước ngoài về, Thẩm Niệm không dám mặc ra ngoài.
Thứ nhất là không có tài chính, thứ hai là không có chỗ dựa, sơ khảo ăn mặc tốt như vậy, vạn nhất gặp phải người phỏng vấn là thù phú*, cho dù biểu hiện tốt cũng dễ bị từ chối.

(*Thù phú: Người ghét sự giàu có)
Hơn nữa vòng sơ khảo mặc Chanel, vậy thì vòng thứ hai và ngày sau đi làm mặc cái gì? Chẳng lẽ mặc mãi cùng một bộ Chanel?
Thẩm Niệm không muốn phồng má giả làm người mập*, vì dùng hàng hiệu mà thắt lưng buộc bụng.
(*Phồng má giả làm người mập: Phép ẩn dụ, ý nói không có tiền nhưng thích ra vẻ giàu có)
Khi làm giám đốc cần thể diện thì không nói làm gì, nhưng là một viên chức nhỏ vừa mới vào công ty vẫn nên điệu thấp một chút.
Công ty khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh cách chung cư Thẩm Niệm đang thuê cũng coi như gần, ngồi tàu điện ngầm 20 phút là đến.
Thời điểm Thẩm Niệm đến đã có nhiều người cũng đang chờ phỏng vấn.
Với tư cách là người không có bối cảnh dựa vào chính mình leo đến chức giám đốc đã rất lão luyện, Thẩm Niệm thoải mái vượt qua sơ khảo, ngày hôm sau thi vòng hai.
Ngày thứ ba, cô rất nhanh được nhận vào cương vị.
Khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh cũng không phải công ty gì quá lớn, thuê một tầng office building, cộng thêm cả giám đốc nữa là có tổng cộng hơn 50 người, 90% là lập trình viên, tiền lương và điều kiện đãi ngộ đều giống nhau.
Nguyên nhân chủ yếu mà Thẩm Niệm nhận phỏng vấn là: Lập trình trò chơi!
Dưới tình huống 90% nhân viên trong công ty là lập trình viên trẻ, quan hệ giữa con người rất đơn giản, hơn nữa phụ thuộc rất nhiều vào năng lực và cơ hội, không phải nóng vội kinh doanh, lo lắng người này cùng cấp trên quan hệ tốt cướp đi cơ hội thăng chức.
Như Thẩm Niệm lúc đầu nhẫn nhịn vài năm vất vả tính toán leo đến vị trị giám đốc, kết quả thiếu chút nữa toi công bị Bạch Liên Hoa cướp đi vị trí.
Hi vọng tổng giám đốc sẽ không đem bạn gái ném tới đây.
Thẩm Niệm cười tủm tỉm, an phận thủ thường mà vượt qua buổi sáng đầu tiên của tân binh, nghe trộm được không ít tin bát quái từ các nhân viên cũ.
Ví dụ như hôm nay số người đến phòng nước tăng gấp bội, bình thường đám lập trình viên chẳng hề uống nước nay lại chạy tới chạy lui lấy nước, còn cố ý đi đường vòng.
Chính là để nhìn lén hai nữ nhân viên vừa nhậm chức hôm nay.
Nhậm chức cùng Thẩm Niệm còn có nữ tân binh khác tên Đinh Hạ Vân.
Là năm 4 đại học Giang Đông tới đây thực tập, bên trường học còn phải lên lớp nên một tuần cô ấy chỉ đến ba ngày, công việc chủ yếu vẫn rơi đến trên người Thẩm Niệm.

Hướng dẫn Thẩm Niệm là một nhân viên cũ tên Viên Kiệt, bởi vì mẹ ở quê bị bệnh không có người chăm sóc nên xin nghỉ về quê.
Hắn tương đối sốt ruột, buổi sáng mang Thẩm Niệm cùng Đinh Hạ Vân đi qua khu lập trình, làm quen với văn hóa công ty vân vân, giữa trưa ăn cơm xong, nghỉ ngơi chốc lát rồi yêu cầu hai người tới học.
Đinh Hạ Vân là thực tập sinh, buổi sáng Viên Kiệt giải thích trình tự văn hóa của công ty liền nhìn thấy Đinh Hạ Vân có điểm thất thần, cô ấy tới thực tập phần lớn là để nắm được hợp đồng ba bên*.
(*Hợp đồng ba bên: Là hợp đồng việc làm dành cho sinh viên đại học hoặc cao đẳng)
Bởi vậy trong quá trình giảng dạy vào buổi chiều, Viên Kiệt càng thiên hướng Thẩm Niệm một chút.
Một phần là vì thái độ học tập của Đinh Hạ Vân không đủ nghiêm túc, không tập trung chú ý, có nghe nhưng không hiểu.
Mặt khác Thẩm Niệm một điểm đều thông, về cơ bản Viên Kiệt chỉ cần nói qua một lần cô liền biết, tốc độ bắt đầu nhanh đến đáng sợ, hoàn toàn không giống tân binh mới làm việc.
Trên thực tế, đổi thành bất kì sinh viên nào chưa tốt nghiệp, khi mới tiếp xúc công việc đều là dạng này.
Viên Kiệt sốt ruột bàn giao công việc sớm rồi về nhà, có Thẩm Niệm nghiêm túc ở một bên so sánh, càng lộ ra là Đinh Hạ Vân học chậm, thái độ không tốt.
Đinh Hạ Vân không để ý.
Viên Kiệt dạy, cô nghe, Thẩm Niệm làm, cô nhìn, một chút cũng không nóng nảy.

Buổi chiều nhân thời gian rảnh để uống trà, cô liền mời Viên Kiệt cùng Thẩm Niệm mỗi người một ly cà phê.
Để bày tỏ sự cảm ơn, hai người vui vẻ kéo cô vào biển tri thức.
Thẳng đến tan tầm.
Viên Kiệt bỏ qua giờ nghỉ trưa, kéo hai người đi học sớm, lại vô cùng không tốt giữ hai cô gái ở lại công ty tăng ca vào ngày đầu tiên đi làm.
"Hôm nay đến đây là được, về suy nghĩ kĩ đi, trên đường nhớ cẩn thận." Dặn dò xong, Viên Kiệt nhanh chóng thu thập đồ trên bàn, đeo balo lên rồi rời đi.
Nhìn hắn sốt ruột như vậy, Đinh Hạ Vân thở dài, vỗ vỗ vai Thẩm Niệm: "Thẩm Tiểu Niệm, chị nhìn bộ dáng tiền bối gấp gáp chưa kìa, chị sẽ phải mệt nhọc nhiều đấy, tranh thủ tiếp nhận sớm đi."
Em gái nhỏ à, em bày ra bộ dạng lời nói thấm thía cho ai xem?
Thẩm Niệm cười như không cười nhìn cô: "Đừng lôi kéo chị, dù em gọi chị là chị thì chị cũng sẽ không buông tha em đâu."
Về phần buông tha cái gì, còn phải nói nữa sao? Đương nhiên là cùng vui vẻ rong chơi trong biển tri thức rồi.
Đinh Hạ Vân thiếu chút nữa oa một tiếng khóc lớn.
Cô tìm công ty nhỏ để ứng tuyển chẳng phải muốn dễ dàng lấy được hợp đồng ba bên sao, đến học tỷ còn được thông qua, vì sao đến cô thì lại không được?
"Thẩm tiểu thư, chị Thẩm Niệm, Niệm Niệm tỷ.." Đinh Hạ Vân kéo túi, hấp tấp theo sau lưng Thẩm Niệm xác nhận tan làm, vẻ mặt nịnh nọt, "Niệm Niệm tỷ, em mời chị ăn cơm."

Phân lượng của một bữa cơm liệu có khiến chị ấy có bỏ qua cho cô không đây?
Thẩm Niệm cười: "Ăn cơm thì được." Nhưng bỏ qua tất nhiên là không được.
Đinh Hạ Vân không nói nên lời, ngoan ngoãn đi theo sau Thẩm Niệm.
Mời người ta ăn cơm, để thể hiện thành ý của mình thì đương nhiên là để đối phương chọn địa điểm, cho nên ban đầu cô không không chú ý, đi lên tàu điện ngầm, cùng đi đường, chờ đến khi cô theo Thẩm Niệm vào siêu thị lớn, tới gian hàng đồ ăn mới phát giác có gì đó không đúng.
"Niệm Niệm tỷ, chúng ta không phải đi ăn cơm sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Niệm kỳ quái nhìn cô, "Không thì sao giờ em còn chưa về trường?"
Đinh Hạ Vân: "..."
Thân thiết hoài nghi cái đầu trên cơ thể 1m72 của chị là giả.
"Niệm Niệm tỷ, không phải đã nói là em mời chị ăn cơm ư?"
"Sao chị lại để một thực tập sinh mới như em mời cơm được?" Thẩm Niệm kinh ngạc nhướng mày.
Đinh Hạ Vân bị nghẹn ở ngực không phát ra được, chỉ kém nói một câu "Buổi chiều em còn mời chị uống cà phê đấy, tuy rằng chị lấy oán trả ơn kéo em đi học!"
"Như thế này đi, em mời chị uống cà phê, chị mời em ăn lẩu." Đinh Hạ Vân bị bắt học nên liên tục oán hận cả buổi chiều, Viên Kiệt và Thẩm Niệm đều thấy, nhưng Viên Kiệt không rảnh quản thì Thẩm Niệm cũng tỏ vẻ không thấy.
Tiểu cô nương không yêu học tập bị bắt học cả buổi trưa, oán hận hung ác, không phát ra thì sẽ nghẹn thành bệnh.
Thẩm Niệm cầm lên một hộp nấm kim châm, lại lấy thêm rau xà lách, "Mùa hè mà ở trong phòng điều hòa ăn lẩu, một chữ thôi.."
"Sướng!" Đinh Hạ Vân nhanh chóng tiếp lời.
Thẩm Niệm nhìn qua, nói tiếp: "Còn có.."
"Kem ly!" Hai mắt Đinh Hạ Vân phát sáng như nhìn thấy một soái ca cực phẩm.
Thẩm Niệm vươn tay phải: "Đồng chí!"
Đinh Hạ Vân cảm động đến nước mắt lưng tròng, hoàn toàn quên mất buổi chiều vừa bị bắt học cực khổ: "Em rốt cuộc cũng tìm thấy tổ chức của mình!"
Giám đốc Thẩm hơi mỉm cười, thu phục loại tiểu cô nương chưa trải sự đời này quả thực rất đơn giản.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK