Thân thể Lạc Ân tỏ ra một mùi hương ngọt ngào lại dễ chịu vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên cứ như một con cọp con đang vùng vẫy kêu cứu trong vô vọng.
"Tôi không ép buộc phụ nữ...nếu trong năm phút cô bước ra khỏi phòng này được tôi sẽ thả cô đi"
"Tên khốn.."
Cái miệng nhỏ nhắn còn biết chửi người như vậy hắn cũng kinh ngạc với cô, chịu đựng được tác dụng của loại thuốc này mà đầu óc còn tỉnh táo như vậy một người phụ nữ yếu đuối bình thường sẽ chẳng có thể làm được như cô ta.
Phó Thiên Hàm mạnh tay tháo bỏ lớp băng bịch mắt cô còn cởi dây trói ở tay và chân, làn da cô trắng còn mềm mịn như tơ vậy sức trói của dây cũng làm chân và tay cô đỏ lên cả.
Lạc Ân dùng hết sức lực của bản thân gượng dậy cứ như hàng ngàn dao găm trên người, một chút sức ít ỏi trong người cũng dần dần tiêu tan.
Hắn vẫn nhìn cô quan sát không rời mắt, trông bộ dạng này sao lại giống như Lạc Ân đang khiêu khích hắn vậy.
"Cô cố tình sao ?"
"A..."
Chưa kịp nói gì thì chân cô đã mềm nhũng ngã sập xuống sàn may mà hắn đỡ được người cô kịp thời.
Hơi ấm của cả hai dường như đang dần hoà huyện vào nhau, không khí trong căn phòng như nóng lên lớp áo mỏng cũng không làm họ giảm bớt đi.
Không gian xung quanh tựa như một bức tranh vẽ lên hai con người tuyệt sắc thiên tài vây quấn vào nhau.
"Hết năm phút rồi..."
Phó Thiên Hàm kéo cô nằm xuống giường một tay ôm lấy chiếc eo thon nhỏ đôi môi quấn lấy nhau một cách nồng nhiệt.
Ý thức của Lạc Ân hoàn toàn biến mất cơ thể nóng lên bất lực đành phải nhắm mắt cả nước mắt cũng tự động rơi xuống vừa đau lòng chua xót lại càng xinh đẹp đến mê hồn.
___________________________________________
Sáng hôm sau.
Phó Thiên Hàm tỉnh dậy đã không thấy người đâu nữa, nhìn sơ qua có lẻ Lạc Ân đã trốn thoát lúc hắn không để ý.
Vết máu đỏ tươi vẫn nguyên trên chiếc giường trắng đột nhiên khiến hắn có chút đau lòng nuối tiếc...
"Phó tổng..cô ta dường như trốn ra cửa sau còn làm ngất hai tên lính gác nữa"
"Mặc kệ cô ta...tôi có cảm giác sẽ sớm gặp lại cô ta thôi.
Từ Nhân cậu chuẩn bị chúng ta sẽ bay về trong hôm nay"
"Vâng em sẽ lập tức đi sắp xếp"
_____________________________________
Lạc Ân lấy được mật mã khoá từ hệ thống lập ra của lão già Lương Chân đó nhầm mục đích tìm ra số kim cương bị đánh cấp không ngờ một chút bất cẩn còn xuất hiện thêm Phó Thiên Hàm khiến cô không lần ra được.
Trên máy bay khuôn mặt cô gái bơ vờ nét mặt cũng không chút nét cười nhìn xa xâm ra cửa sổ máy bay đôi tay siết chặt không căm tâm.
Hình ảnh năm đó lại hiện ra trong đầu cô, mẹ cô đã chịu đựng những gì một ngày cô cũng không quên mối thù đó...
...
Thành phố Sa Hành, Đế Đô.
Trong lễ trưởng thành con gái út của tập đoàn K tất cả mọi người đều tung hô chúc mừng Lạc Mi và chủ tịch Lạc Hồng Quân, giống như một đại gia đình thật hạnh phúc vậy...Lạc Ân từ xa nhìn ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm những nụ cười lời nói yêu thương ghê sợ đó.
"Cuộc chơi bắt đầu thôi"
Lạc Ân mặc bộ váy xẻ tà hai dây màu lam vừa sang trọng quyến rủ không kém phần thanh cao yêu kiều xuất hiện giống hệt một thiên thần.
Cả nhà đều ngơ ra không ngờ đến cô đã trở về nước lại còn đến tận đây, Lạc Kình Huân đưa mắt qua mẹ mình là Mộ Yến Hoa tỏ rõ vẻ dè chừng đối với cô còn Lạc Mi chỉ biết tức tối vì mọi sự chú ý đều bị chị gái cùng cha khác mẹ kia cướp sạch đi.
"Em gái à..lâu quá không gặp cả dì và anh trai nữa à còn ba nữa này, sao thế ? Không vui khi còn về đây sao ?"
"Mày đến đây làm gì ?"
"Đòi nợ đấy..ba quên rồi sao ? Ba không chỉ nợ con mà con nợ mẹ của con rất nhiều"
Lạc Ân kề sát tai ông thì thầm nụ cười lạnh ngắt làm cho người khác nhìn vào cũng thấy lạnh xương sống còn Lạc Hồng Quân bị cô chọc tức đến nỗi tức giận bỏ vào trong.
Mọi người đều tiếp tục chung vui trong buổi tiệc chỉ là sự xuất hiện bất thình lình này khiến cả nhà Lạc Gia lặng thing dè chừng nhìn cô.
Mộ Yến Hoa giống như muốn nuốt sống cô vậy, bà ta đi đến miệng thì cười cười nhưng vội kéo mạnh tay cô ra sau.
"Bỏ cái tay dơ bẩn của bà ra đi"
"Con nhỏ chết tiệt mày biết Lạc Mi đã chuẩn bị cực khổ cho buổi tiệc này không...mau cút đi"
"Chuyện của con gái bà tôi không quan tâm vì với nó tôi cũng chưa tính tới...bà xem bộ dạng lo sợ rằng tôi sẽ cướp vị hôn phu của nó sao"
"Cái con nhỏ này..."
Mộ Yến Hoa đưa tay định đánh người nhưng cô lập tức chụp tay bà ta lại, khuôn mặt thay đổi đến kinh hãi.
Nụ cười dần phai đi đổi lại là ánh mắt sắc lạnh vô hồn siết chặt tay bà ta.
"Dì à..tôi không còn là đứa trẻ năm sáu tuổi nữa, mẹ tôi dì nhớ chứ hả...bà đã giết mẹ tôi"
"Câm..câm miệng, là mẹ mày đê tiện không biết liêm sĩ nên chết như vậy là quá nhẹ rồi..."
"Bốp.." Lạc Ân không ngần ngại thẳng tay tát thật mạnh vào mặt bà ta, Mộ Yến Hoa đau đến hét lên một cái ôm mặt ngơ ngát nhìn cô.
"Mày..dám đánh tao"
"Tôi còn có thể giết bà nữa kìa...những thứ mà bà và lũ khốn kiếp đó gây ra cho mẹ tôi, tôi sẽ trả lại không xót một thứ gì".
Danh Sách Chương: