Ngày hôm đó không phải chỉ có mỗi mình Giang Độ ngất xỉu, đứng gần 3 tiếng đồng hồ, nghe nói A12 có một bạn nam cũng ngã xuống, chuyện kiểu này trong miệng giáo viên chỉ nói lên rằng thể chất của trẻ em bây giờ rất kém vân vân.
Nhưng dám qua mặt thầy cô, huỷ đi bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn, tự ý quyết định, nhất thời đổi chữ, cũng chỉ có mình Nguỵ Thanh Việt.
Bên dưới không một ai không biết cậu ấy.
Còn việc cậu có bị giáo viên phê bình không thì không một ai biết, chỉ là theo như logic học sinh cấp 3, đối với học sinh ưu tú mà nói, phạm chút lỗi sai nhỏ nhặt này thầy cô căn bản sẽ không suy xét.
Còn chưa kể trong mắt học sinh trung học Mai Trung, Nguỵ Thanh Việt bỗng nhiên biến thành biểu tượng vô cùng cá tính, ở cái tuổi này ai cũng muốn để lộ ra vẻ độc nhất vô nhị của mình, mà có người còn làm ra việc không ai dám làm, vậy cậu ta chính là thần tượng rồi.
Chưa kể Nguỵ Thanh Việt còn tự có vầng sáng học bá nữa.
Dự báo thời tiết nói rằng tuần này tiết trời nắng ráo, đừng nói đến mưa, đến một áng mây cũng không có.
Ánh nắng rọi xuống đầu, ve sầu vẫn kêu, mọi người bị nắng chiếu đến mức chảy dầu trên mặt, tóc mái bết thành cụm, mỗi ngày đều phải gội đầu.
Sĩ quan huấn luyện rất nghiêm, thích tạo ra mấy màn tập kích, bất ngờ đá vào chân bạn từ phía sau, xem xem bạn có đứng thẳng hay không, thật không may thầy đá mười cái, có đến chín cái cùng nhũn ra theo thầy, hầu như đứng không vững.
Bị đá trước tiên là giật mình, sau đó quay sang mắng thầm sĩ quan.
Mặt của mỗi người đều đen đen đỏ đỏ, sân tập to như thế, nếu thấy lớp nào đã bắt đầu nghỉ dưới bóng cây, nhất định sẽ ghen tị đến đỏ mặt mất.
Giang Độ một mình mặc quân phục ngồi bên mép, bởi vì lý do sức khoẻ, cô không thể tham gia, nhưng kiên trì ở lại sân trường không tan học không về.
"Mẹ ơi, nóng chết mất, tớ thật sự sợ mình đột tử quá."
Vương Kinh Kinh lúc nghỉ ôm lấy Giang Độ ngồi cạnh, mông vừa chạm đất, bên kia Lâm Hải Dương cầm mấy chai nước chạy tới, đầu tiên đưa cho Giang Độ, rồi đưa cho Vương Kinh Kinh.
"Hào phóng thế cơ à." Vương Kinh Kinh vặn nắp chai, đổ thẳng vào miệng.
"Mượn hoa cúng Phật, chuyện nhỏ thôi mà." Lâm Hải Dương hất cằm, ý chỉ hai người nhìn sang phía nam, ở đó một bạn nữ với làn da bánh mật, miệng hơi nhô ra, nhưng đôi mắt rất đẹp đang phát nước cho mọi người.
Là Trương Hiểu Tường.
Vương Kinh Kinh nhớ lúc giới thiệu bản thân, khi vừa nghe đến cái tên này, mọi người đều cười, Trương Hiểu Tường dáng người không cao, răng đặc biệt rất trắng, cô nhìn mọi người cười ung dung cũng không tức giận, viết ba chữ rất đẹp bằng phấn lên bảng, nói với mọi người: "Tớ là Tường trong cây Tường Vi, mọi người đừng hiểu lầm."
Cô đứng nhất lớp A2, điểm đầu vào chỉ đứng sau Nguỵ Thanh Việt, cô viết như vậy cùng với nụ cười tự tin của mình, mọi người lập tức cảm thấy bản thân thật không có văn hoá.
Thầy Hứa đã sắp xếp cô làm lớp phó học tập.
Nhưng Trương Hiểu Tường lúc này lại có dáng vẻ uy nghiêm giống như lớp trưởng, chăm sóc các bạn học đâu vào đấy.
Vương Kinh Kinh tặc lưỡi hai tiếng: "Cô ấy tự bỏ tiền mua nước à?"
"Phải đó, Trương Hiểu Tường hào phóng, bạn cùng phòng chúng tớ quen cô ấy, điều kiện gia đình cô ấy cũng tốt, bố làm sếp, mẹ là giảng viên đại học, đều là nhân vật có máu mặt cả." Không có chuyện gì Lâm Hải Dương không biết, chuyện trong ổ chuột cậu cũng mò đến tận cửa nghe ngóng tình hình cho được, nói đến mấy chuyện hóng hớt mặt cậu vui rõ.
Vương Kinh Kinh vô cùng khinh thường giọng điệu kiểu này, lại bĩu môi: "Cậu đường đường là một thằng đàn ông, đã hóng hớt giỏi, lại còn nịnh hót, cậu nói xem con trai các cậu còn thích bàn tán điều kiện gia đình con gái nhà người ta sau lưng hả, liên quan gì tới cậu chứ, các cậu đều định bợ đít Trương Hiểu Tường nhà người ta phải không?"
"Ơ kìa, đang yên lành sao lại mắng người khác thế, điều kiện Trương Hiểu Tường tốt là thật, cậu ghen tị có phải không?"
Hai người bắt đầu cãi nhau, Vương Kinh Kinh mắng Lâm Hải Dương là ngậm máu phun người, cậu ta không tức, còn cười, Vương Kinh Kinh thấy máu chó cuồn cuộn, mắng cậu ta là kẻ hèn hạ.
Đối với những người bạn mới quen nhau được hai ngày mà nói, tình bạn của hai người thông qua cãi nhau mà phát triển vượt bậc.
Giang Độ vẫn luôn im lặng cười, cô chuyển vị trí, sợ khi Vương Kinh Kinh đuổi đánh Lâm Hải Dương sẽ vạ lây đến mình.
"Giang Độ, thấy thế nào rồi? Cậu vẫn ổn chứ?" Trương Hiểu Tường đi tới, giọng điệu quan tâm, đây là nhiệm vụ thầy Hứa giao cho cô.
Giang Độ không muốn được đối xử đặc biệt, vốn dĩ ngất xỉu trong buổi lễ đã đủ khó xử rồi, trong lớp đã có người lén gọi cô là Lâm Đại Ngọc, cách gọi này khiến người khác không vui lắm, như kiểu thể chất kém sẽ dễ dàng bị người khác gọi là Lâm Đại Ngọc, nếu vậy thì ba chữ Lâm Đại Ngọc cũng quá là rẻ mạt rồi.
*Lâm Đại Ngọc - "hòn ngọc đen" ý chỉ đá kẻ lông mày, thứ dễ tiêu tan, mau mờ nhạt.
Cô lấy tờ báo dưới mông mở ra, lót bên cạnh: "Trương Hiểu Tường, cậu muốn ngồi chút không? Tớ không sao."
Trương Hiểu Tường cười nhẹ, nhét cho cô chai nước khác: "Nếu như cậu không khoẻ, phải kịp thời nói đó, đừng ngại."
Cô gái có sự nhanh nhẹn thành thục, loại cảm giác này không dễ nắm bắt, bởi vì rất khó để có được sự quan tâm hài hoà như vậy với một học sinh cấp 3.
Lúc Giang Độ muốn nói gì đó, hơi thở ứ đọng, một bóng hình không quen thuộc đi về phía này, cậu nam sinh tháo mũ, cầm trên tay, từng bước đi tới.
Cậu đi thẳng về phía này, không xa là những đôi mắt nhìn xung quanh.
"Nước cậu mua à?" Nguỵ Thanh Việt nói cùng Trương Hiểu Tường, người cậu mờ nhạt, cái dáng vẻ hơi cau mày đó luôn khiến người khác cảm giác không dễ động vào, "Tớ lấy một chai nhé?"
Không phải đang cùng cô nói chuyện, Giang Độ thu mắt lại, run rẩy hạ xuống, cô bóp chặt chai nước trong tay, bất động, cứ như bị cái gì giữ lại, cứ thế nhìn thẳng xuống đất cát dưới chân.
Cô không biết tại sao tim đập rất nhanh, có chút hoảng loạn, nhưng tai lại đặc biệt nhanh nhạy, cô nghe thấy tiếng Nguỵ Thanh Việt nói kèm ý cười.
"Lấy đi, khách sáo với tớ làm gì, lấy thêm vài chai đi."
"Cảm ơn nhé." Nguỵ Thanh Việt ra dấu tay, ánh mắt chợt hạ xuống, liếc qua Giang Độ, rồi lại ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt háo hức của Vương Kinh Kinh, rất rõ ràng, cô bạn đang kích động ủ mưu làm sao để bắt chuyện với cậu.
Mê trai.
Nguỵ Thanh Việt thu lại ánh mắt một cách phản cảm, quay người rời đi.
"A, cậu với Nguỵ Thanh Việt quen nhau hả?" Vương Kinh Kinh hỏi Trương Hiểu Tường.
Trương Hiểu Tường mặt bình thản: "Quen chứ, lúc trước là bạn học cấp 2, lúc thì tớ đứng nhất, lúc thì cậu ấy đứng nhất, không may là thi cấp 3 lại không qua được cậu ấy."
Cảm giác vượt trội của nữ sinh khi thân là học bá, không chú ý để lộ, Vương Kinh Kinh nghe thấy chỉ có thể bất lực than thở, "Các cậu thật lợi hại quá!"
Không kịp tìm hiểu thêm về Nguỵ Thanh Việt, còi thổi một tiếng, Vương Kinh Kinh chỉ vỗ vỗ Giang Độ: "Phiền chết mất, lại bắt đầu rồi, tớ đi nhé!"
Giang Độ chỉ cảm thấy lồng ngực vẫn đang nhói lên khó chịu, đợi mọi người đi xa, cô cảm thấy trong lòng an toàn, lúc này mới lặng lẽ đưa tầm mắt ra xa, trong biển người ai cũng mặc quân phục xanh như nhau, tìm hình dáng cao cao ấy.
Cách xa như vậy, không một ai biết ánh mắt cô đang tìm kiếm ai.
Nhưng cô rất kém, cách xa như vậy lại thật sự không tìm thấy bóng dáng ấy nữa rồi, mấy bạn nam cao cao ở A1 không phải chỉ có mình Nguỵ Thanh Việt.
Không biết rõ là dạ dày, hay bụng không thoải mái, cảm thấy càng lúc càng rõ ràng, Giang Độ túm lấy mũ, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Gay go quá, sau khi bị kinh chu kì rất không đều, giờ mới ngày mười, bà dì của cô lại đến rồi.
Giang Độ chân tay luống cuống chạy từ nhà vệ sinh ra.
Một bóng người chặn đường cô.
"Chúng ta từng gặp nhau chưa?" Giọng Nguỵ Thanh Việt nghe rất rõ ràng, Giang Độ choáng váng.
Khuôn viên trường rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều ở sân tập quân sự, ánh nắng xuyên qua lá cây, để lại dấu vết trên mặt nam sinh, đến cả từng đường nét làn da của cậu cô cũng đều có thể thấy vô cùng rõ ràng.
Giang Độ cảm thấy miệng mình cứng đờ, máy móc gật đầu.
"Đừng có bép xép." Nguỵ Thanh Việt chỉ bốn chữ.
Lời này thật sự khó nghe, Giang Độ không kìm được nắm chặt ống quần, tỏ vẻ không hiểu nổi: "Cái gì?" Khuôn mặt vốn trắng gần như trong suốt thoáng chốc đỏ bừng.
Cô đúng thật không hiểu câu đe doạ này.
"Bạn học, chúng ta từng gặp nhau ở đồn cảnh sát trong kỳ nghỉ hè, nên xem như cậu chưa thấy gì, nếu cậu không ngốc thì hiểu những gì tôi nói." Nguỵ Thanh Việt vừa mở miệng đã có thái độ thù địch, tuyệt nhiên khác hoàn toàn với người đứng nhất mà Giang Độ biết, thậm chí cũng kém xa với cậu thiếu niên từng phát biểu trên sân khấu.
Cổ họng cô tắc nghẽn, cúi đầu bứt rứt nói: "Tớ không bép xép chuyện cậu, tớ còn không quen biết cậu."
Giang Độ cảm giác Nguỵ Thanh Việt có khả năng sẽ đánh mình.
Cô thật ra rất nhát gan, sợ gây hoạ, tất nhiên cũng sợ bị đánh.
Chuyện nghỉ hè ngoài ý muốn ấy bản thân cô cũng không biết lúc đó lấy đâu ra dũng khí.
"Không quen biết?" Nguỵ Thanh Việt cười một cách mờ nhạt, trong sự tự kiêu của cậu có mang theo một tia xấu xa, "Cậu biết tên tôi."
Giang Độ không cách nào phủ nhận, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Nguỵ Thanh Việt giống hạng nhất ở chỗ nào chứ, cái vẻ này của cậu rất giống trùm trường không chịu học tập chuyên đánh nhau bị mời phụ huynh.
Thực ra để xét tướng mạo của nam sinh, cậu có kiểu đẹp trai mới chớm, kèm chút mọt sách, nhưng cả người lại căng ra và sắc sảo trong từng cử chỉ.
Đôi mắt ấy, đôi mắt vô tình nhớ kĩ trong ngày hè ấy, giờ lại không đem theo thiện ý nhìn thẳng vào mình, Giang Độ nhất thời căng thẳng, liền muốn giả vờ buộc dây giày.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô ngồi xổm xuống, miệng mơ hồ nói: "Cậu yên tâm, tớ không thích kể chuyện của người khác."
Tim như co rút lại thành hạt hạnh nhân bé tẹo.
Bóng cậu đè lên giày cô, ngón tay Giang Độ có lúc dưới bóng cậu, lúc thì chạm tới ánh mặt trời, sáng một chút, tối một chút, lúc cô đột ngột đứng dậy, trước mắt mọi thứ nhất thời tối sầm lại.
Hầu như theo bản năng nắm lấy cánh tay Nguỵ Thanh Việt.
Cậu nam sinh theo phản xạ vịn vững cô lại, giọng điệu lạnh lùng: "Làm sao, cậu như này là muốn làm gì? Tôi còn chưa động tới cậu."
Giang Độ tốn mất vài giây tầm nhìn mới từng chút rõ ràng trở lại.
Sắc mặt cô không tốt, thị lực yếu, có chút thẫn thờ nhìn Nguỵ Thanh Việt, đối phương lông mày nhíu lại: "Cậu có bệnh?"
Nghe kiểu gì cũng thấy giống đang mắng người khác.
Giang Độ rất muốn giải thích bản thân đang không thoải mái, cô lại tới kỳ rồi, nhưng mà cái này tuyệt đối không thể nói ra được, nhưng bây giờ vấn đề không phải nên nói hay không, mà là đột nhiên một luồng khí từ trong dạ dày trào lên, xộc thẳng lên cổ họng.
Giây tiếp theo cô đã nôn lên người Nguỵ Thanh Việt.
Đầu Giang Độ nổ ầm một tiếng, lúc này cô cảm giác Nguỵ Thanh Việt nhất định muốn đánh người rồi.
Quả nhiên sắc mặt Nguỵ Thanh Việt trở nên khó coi, cậu mặt lạnh, trực tiếp cởi áo khoác ngoài, lộ ra áo ngắn tay trắng bên trong.
"Bạn học, phiền cậu giặt sạch rồi trả tôi."
Nam sinh đút mạnh cái áo chua vào người Giang Độ, Giang Độ gần như sắp khóc, cô đến mắt Nguỵ Thanh Việt cũng không dám nhìn, xấu hổ vô cùng, não bộ đều dựa tất cả vào quán tính chỉ huy miệng:
"Thật xin lỗi, tớ không cố ý..."
"Xin lỗi vô dụng, cậu nhớ kĩ giặt sạch áo tôi." Nguỵ Thanh Việt không có hứng thú với những lời nói rỗng tuếch như vậy, cậu nhìn cô hai cái, chỉ tay, "Phòng y tế ở kia."
Hoàn toàn không có ý muốn đưa cô qua đó, nam sinh nói xong đi thẳng ra sân tập ngoài khuôn viên trường.
Ve sầu vang lên từng hồi, mọi người ồn ào đến điếc cả tai, Giang Độ ôm chiếc áo bị làm bẩn của nam sinh, sững người trong giây lát..
Danh Sách Chương: