Vừa dứt lời, bên cạnh Cố Trì giật giật bả vai, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai cô gái
sắc mặt của Từ Tử Nhiên có chút mắt tự nhiên: "Đúng.
.
Thật xin lỗi vì đã quấy rầy cậu ngủ.
"
Sau đó lập tức xoay người, không muốn nhìn lại phía sau sợ Cố Trì sẽ nỗi giận.
Lúc trước khi tan học ồn ào làm ảnh hưởng đến cậu ta ngủ, có một cô gái trực tiếp bị Cố Trì làm cho tức khóc và một tuần sau không có tới lớp.
Tô Vãn Khanh đặt bút trên tay xuống, chuẩn bị đứng dậy để xem lịch học và đi lấy nước.
" Im lặng hoặc đừng ngồi" Một giọng nói lười biếng xen lẫn chút tức giận vang lên.
Tô Vãn Khanh ngước mắt lên nhìn Cố Trì, thật sự lần đầu tiên gắp qua một người vô lý như vậy.
Cô không nghĩ nhiều tránh ồn ào: "Xin lỗi, lần sau sẽ chú ý"
Nữ sinh thanh âm trong trẻo dễ nghe bất ngờ xin lỗi ngược lại khiến Cố Trì không kịp phản ứng.
Hắn nhìn Tô Vãn Khanh rời đi, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Thời điểm Tô Vãn Khanh lấy nước ở cuối hành lang, đã bị rất nhiều người nhìn, nhưng cô đã quen với việc bị nhìn và bàn tán từ nhỏ rồi.
Sau khi lấy nước, cô xoay người vừa vặn gặp Ôn Thời Triệt.
" Thật là trùng hợp ah"
Ôn Thời Triệt so với Tô vãn Khanh lớn hơn hai tuổi, nhưng hai người đứng chung là cứ rùm beng lên.
Tô Vãn Khanh nhìn chằm chằm Ôn Thời Triệt:" Anh cũng ở đây lấy nước à?"
" Đúng vậy"
"Lấy bằng miệng" Tô Vãn Khanh nhìn anh trên tay không cầm bất cứ thứ gì.
Ôn Thời Triệt hơi ngượng ngùng gãi đầu rồi kéo Tô Vãn Khanh vào một góc trước mắt mọi người:" Hôm này em như nào?"
" Có thể làm gì, trừ người cùng bàn kì quái ra mọi thứ đều ổn"
Tô Vãn Khanh cũng nới thật: "Anh ta có chút hung dữ, trong giờ không nghe, cũng không biết làm sao vào được lớp 1
Có chút hung dữ, giờ học không nghe, Ôn Thời Triệt trong đầu hiện lên một người:
"Có phải người ngồi cùng với em cậu ấy khá đẹp trai, ngủ trong lớp ai cũng sợ.
"
Tô Vãn khanh suy nghĩ một chút:" Ngủ là thật, nhưng có sợ hay không em cũng không có biết, em phải vào lớp đây, đi trước.
"
Cô nới xong liền dời đi.
Ôn Thời Triệt và các nam sinh cùng về lớp vừa vặn đi qua lớp 1 nên anh đã cố tình nhìn vào một chút.
Hắn không nhìn lầm, cô em họ của mình ngồi cùng bàn với Cố Trì.
Hắn thiếu chút nữa mắng một câu thô tục, suýt nữa quên mắt phải nói với Tô Vãn Khanh nên cẩn thận Cố Trì một chút.
Tô Vãn Khanh vừa bước đến chỗ ngồi xuống, cô đặt cốc nước lên bàn, thấy Cố Trì vẫn đang ngủ cũng không có quấy rầy, mở sách bắt đầu tiết học thứ hai.
Giáo viên tiếng anh Trần Phân Phân là một giáo viên ngoài 40 tuổi nhìn nghiêm túc và rất hung dữ, tự nhiên cũng không đem Cố Trì vào trong mắt, cô ấy gọi một tiếng: "Cố Trì"
Lúc này, Cố Trì vẫn đang ngủ gục đầu xuống, Tô Vãn Khanh cúi đầu làm xong bài ngẩng đầu mới phát hiện ra lão sư đang yên lặng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía này.
Trần Phân Phân nhìn Tô Vãn Khanh: " Em là học sinh mới đến đi, em kêu bạn cùng bàn dậy để trả lời câu hỏi.
"
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tô Vãn Khanh, tính khí Cố Trì ở trường học nổi danh, không ai dám đánh thức, ngay cả bị đánh thức hậu quả đầu rất thảm.
Mỗi người đều có biểu cảm gì đó, người thì lo lắng, người thì đang xem cuộc vui.
"Lão Tạ ngươi nói coi cô em trước mặt có thể gọi được Trì ca sao, Trì ca bị đánh thức khẳng định nổi giận a, cô gái đó lại sắp gặp nạn.
"
Người ngồi ở hàng sau nhìn hơi lo lắng, tính tình của Cố Trì không phải là không biết.
Tạ Tử Dật không nói, khối Rubik trong tay anh dừng lại.
Tô Vãn Khanh đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay của Cố Trì, thanh âm đều đều: "Lão sư kêu anh"
Cố Trì hiển nhiên bị đánh thức, hắn giật giật, ngẩng đầu, tóc trên chán nhìn có chút lộn xộn, trong mắt còn hiện lên tia máu, có chút không vui nhìn nữ sinh bên cạnh:" Vừa rồi cô gọi tôi?"
Tô Vãn Khanh chỉ lên bục giảng: "Lão sư bảo anh trả lời câu hỏi".
Danh Sách Chương: