Nhìn thoáng qua cao thủ vừa đến, thần sắc Nhạc Ngân Thiên bình tĩnh như nước, đánh giá. Hắn một thân áo bào hắc y, mái tóc đen dài được cố định bằng kim quan, làn da màu đồng khỏe khoắn, ngũ quan tinh xảo như thủy tinh sứ, hàng mi dài hạ thấp, ánh mắt sắc bén như ẩn giấu loan đao. Với những đường nét này, đây đích thị là một tuyệt đại mĩ nam, nam tử hoàn hảo như vậy, sợ là khắp đại lục ít ai sánh bằng.
Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, Nhạc Ngân Thiên sẽ không kiệm lời, hảo hảo mở miệng mà tán thưởng hắn. Nhưng là trong trường hợp này... Hắn lại cố ý gây khó dễ cho nàng. Nam nhân này, nếu có cơ hội, Nhạc Ngân Thiên nhất định sẽ tìm cách giết chết hắn, bắt hắn phải trả giá thật nhiều vì đã dám tổn thương người bên cạnh nàng.
Bộ dáng bất động của Nhạc Ngân Thiên làm cho Công Lâm kinh hoảng, hắn nghĩ, ''Quận chúa nhất định đã bị dọa cho sợ hãi rồi''. Giống như người mẹ bảo vệ con, lúc này, Công Lâm không coi trọng lễ tiết, cấp bậc nữa, hắn kéo Nhạc Ngân Thiên ra sau lưng mình, một bộ dạng che chở khiến cho hắc y nhân bật cười.
Thấy nụ cười như mất lý trí của hắn, Công Lâm hướng các binh lính gần đó phất tay áo, ý bảo đồng loạt xông lên, rồi hắn quay sang Nhạc Ngân Thiên nói nhỏ, ''Quận chúa, người một mạch chạy về vương phủ đi. Ở đây giao cho chúng nô tài.''
Không ngờ, Nhạc Ngân Thiên chỉ lạnh nhạt đáp, ''Ta không có khái niệm một mạng đổi mười mạng, người chạy nên là ngươi mới đúng.''
Công Lâm bị lời nói của Nhạc Ngân Thiên làm cho chấn động, đồng thời, hắn cũng thêm hiểu vì sao Thái hậu sủng ái nàng. Bình thường, có nữ nhi nào ngay vào thời khắc bị đuổi giết mà lại có một thân trấn tĩnh như vậy, ánh mắt kiên định của Nhạc Ngân Thiên đồng thời nhắc nhở Công Lâm, nàng xứng đáng! Cho nên, hắn phải dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ nàng. Hôm nay, vì Quận chúa, có chết cũng cam lòng.
Là người trong cung, ai cũng rèn giũa ra bản tính tuyệt tình, Công Lâm cũng không ngoại lệ, vậy mà giờ khắc này, Nhạc Ngân Thiên lại nhìn thấy hắn đang khóc, ''Quận chúa, người nên chạy đi, nếu người ở lại nơi này, tất cả chúng ta đều sẽ mất mạng.''
Nói xong, Công Lâm đã giao tay Nhạc Ngân Thiên cho một binh lính gần đó. Nhưng hắn không ngờ là nàng giật tay ra khỏi, tức giận gắt, ''Tránh ra!'' Cái loại người ngu ngốc này, không hiểu trong đầu hắn chứa loại bã gì, nếu tên kia không mang mạn che mặt, cố ý để cho tất cả bọn nàng nhìn được dung mạo của hắn, vậy thì hắn sẽ để cho một người có cơ hội thoát thân sao?
''Tiểu hài tử, hảo khí phách.'' Quả nhiên, hắn là cao thủ trong cao thủ, tinh anh trong những tinh anh, lúc này, toàn bộ binh lính đi theo bên nàng đã bị hắn giết chết, không sót lại một người.
Lại nhìn bọn hắn chỉ một chiêu đã bị kết liễu, đáy mắt Nhạc Ngân Thiên lóe lên tia băng diễm, nàng hướng hắc y nhân, lạnh lùng nói, ''Bớt nói sàm ngôn*, lên đi.'' Hiện tại, giao chiến với hắn là sự lựa chọn duy nhất của nàng. Nếu không có cơ hội trốn tránh, chi bằng hãy trực tiếp đối diện với nó, biết đâu nàng sẽ tìm được cách thoát thân.
Hắc y nhân nổi lên sát ý, trào phúng nhìn Nhạc Ngân Thiên, lạnh lẽo khinh thường, ''Tiểu hài tử, chỉ dựa vào ngươi?''
''Chỉ dựa vào ta, một mình ngươi đã địch không nổi.'' Dứt lời, bóng dáng nho nhỏ đã hướng phía hắc y nhân lao tới, một màn này khiến cho Công Lâm sững sờ. Quận chúa, bọn nô tài còn không tổn thương được hắn, người là đang tìm đường chết sao?
Qua một hồi, giao thủ với hắc y nhân trên mười chiêu, Nhạc Ngân Thiên đã phần nào hiểu rõ được thực lực của hắn. Tên này... Nàng đánh không lại. Kiếp trước có thể nói Nhạc Ngân Thiên là truyền kỳ đệ nhất sát thủ, nhưng sang đến kiếp này, lâu lắm chưa động chân động tay, lại cộng thêm việc sống trong một thế giới có đầy rẫy cao thủ như thế, công phu kiếp trước của nàng, bất quá, chỉ xếp vào hàng tôm tép.
''Ngươi có võ công?'' Hắc y nhân đỡ được một chiêu của Nhạc Ngân Thiên, mâu quang lóe lên tia kinh ngạc. Theo như thuộc hạ của hắn điều tra, Tịnh Yên Quận chúa của Long Triều quốc chân yếu tay mềm, hoàn toàn không có bất cứ nguy hại gì. Hơn nữa, điều làm hắn kinh ngạc là, tiểu hài tử này không chỉ có võ, mà còn sử dụng những chiêu thức uy lực hết sức khác lạ. Đây là công phu cổ quái gì, sống trên đời mười tám năm, lần đầu tiên hắn được thử nghiệm loại võ thuật này.
''Liên quan đến ngươi?'' Nhạc Ngân Thiên bắt gặp được tia kinh diễm trong đáy mắt hắc y nhân, tay nàng lại nhanh chóng ra một quyền nữa hướng về phía yết hầu của hắn. Nàng đặt hết hy vọng vào quyền đánh này, nếu thành công, hắn ngay lập tức sẽ xuống âm phủ uống trà đàm đạo với Diêm Vương.
*Nói sàm ngôn: Nói hưu nói vượn.