Nếu đã quyết định sống thật tốt ở chỗ này, Lâm Uyển Uyển căn cứ vào trí nhớ của thân thể này cùng với những điều nửa tháng trải qua, một lần nữa chải chuốt lại quan hệ của gia đình này, còn có đặc điểm tính cách của từng người, thuận tiện cho tính toán sau này của cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nhà chồng của cô, cha chồng Khương Lai Phúc vừa mới năm mươi tuổi, là đương gia của nhà này, trước kia làm sổ sách ở trong cửa hàng trấn trên vài năm, coi như cũng có vài phần kiến thức.
Sinh được bốn nam hai nữ, tên cũng lấy tên khác những người trong thôn, nhà này cũng xây theo kiểu nhà của trấn trên làm tam quan sân đình, ba gian chính phòng, phía đông tây là sương phòng cộng thêm mấy gian thiên phòng, chỉ là dù sao cũng là ở trong thôn không thể so sánh với trấn trên được, nhưng so với người trong thôn thì vẫn là tốt hơn nhiều.
Sau khi nghỉ không làm tiên sinh sổ sách trên trấn, Khương Lai Phúc dùng hết tiền dành dụm được để mua đất, đồng thời cho mấy đứa con đi học đường, bản thân hắn không thể lên làm quan gia, vậy thì đặt hy vọng vào mấy đứa nhi tử có thể làm quan, như vậy hắn cũng có thể làm lão thái gia.
Lâm Uyển Uyển nhìn ra được, người cha chồng cũng không phải tốt lành gì, trong trí nhớ nguyên chủ người cha chồng này là một người ba phải, một khi có chuyện, liền giao cho tức phụ hắn Lưu Thị làm càn.
Lưu thị cũng chính là mẹ chồng cô kém bố chồng là Khương Lai Phúc bảy tuổi, chồng già vợ trẻ, rất được coi trọng, ngày xưa bà cũng là người đảm việc nhà.
Bất quá lại là một người cực kỳ không dễ ở chung, tính tình khó ở, động một chút liền mắng chửi người khác, nhưng lại đối đãi với hai nữ nhi lại thật sự rất yêu thương, còn trong mấy đứa con trai người làm cho nàng để ý coi trọng nhất cũng chính là đứa con út tú tài kia.
Xưa nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều rất là vi diệu, con dâu trong cái nhà này ở trong mắt Lưu thị vĩnh viễn là người ngoài, mỗi ngày chỉ muốn làm sao nắm được con dâu trong lòng bàn tay, thảm nhất thì chắc chắn là không ai qua được nguyên chủ.
Lão đại Khương Gia Tông chưa tới ba mươi, là lý chính trẻ tuổi nhất của Đào Lâm thôn, là người cần cù có năng lực, làm việc công chính, tức phụ hắn Tiếu thị cũng là một người thành thật, có hai trai một gái, đứa lớn Khương Liên Cận mười hai tuổi, đứa bé Khương Liên Đường tám tuổi, đều ở học đường học đường, gặp người rất lễ phép, con gái thứ hai Khương Chi Nhã mười tuổi, người giống như tên đều rất văn nhã, hàng ngày làm chút công việc thêu thùa may vá cùng việc nhà.
Con gái lớn Khương Tuệ Quyên, là gả lên trấn trên, có hai trai một gái, là con thứ trong gia đình, nghe nói có một người cha làm quản sự ở nhà địa chủ trong trấn.
Lão nhị Khương Gia Huy, lão nhị tức phụ là Phương thị, đều là người ham ăn lười làm, theo lời mẹ chồng Lưu thị nói là "quỷ đói đầu thai" cũng không quá đáng, ngày thường luôn thích đi đông đi tây, nói chuyện bát quái, lại rất tham lam tằn tiện, vừa đẹp là một cặp phu thê khó ưa, con trai bọn họ gọi là Khương Liên Hằng, là một tên vô dụng đúng nghĩa, làm ra những chuyện trộm gà trộm chó không ít.
Ngược lại nữ nhi thứ hai của bọn họ là Khương Chi Mân tính tình hoàn toàn bất đồng, cũng xem như là một đóa hoa không không dính bùn trong nhị phòng, dung mạo tú lệ, may vá thêu thùa cũng tốt, thường ở trước mặt hai vị trưởng lão đi qua đi lại, ngày thường im hơi lặng tiếng làm việc, cảm giác tồn tại rất thấp.
Lão tam Khương Gia Minh, cũng chính là chồng Lâm Uyển Uyển, trước kia được học qua mấy năm học đường, tuy là một người chất phác thành thật, nhưng cũng biết phân rõ tốt xấu, làm tròn bổn phận.
Có một đôi song sinh nhi tử, năm tuổi.
Đứa lớn gọi là Khương Liên Giác, đứa nhỏ gọi là Khương Liên Khuyết.
Lão tứ Khương Gia Diệu, mười sáu tuổi đỗ tú tài, được kỳ vọng rất lớn, ngày thường đều ở trong phòng đọc sách.
Tiểu khuê nữ Khương Tuệ Mẫn, lớn lên bình thường, nhưng tính tình lại không bình thường, được nuôi dạy như thiên kim tiểu thư, hết ăn lại nằm, mang gen di truyền đích thị của Lưu thị, là một người khiến cho người ta phi thường đau đầu, vả lại đầu óc còn đơn giản dễ dàng bị lợi dụng.
Lâm Uyển Uyển thầm nghĩ, việc cô xuyên đến đây vẫn là nhờ phúc của cô em chồng này.
Một bát canh trứng gà dẫn đến cuộc chiến sinh tử, nguyên chủ thật vất vả mới hướng lão gia tử lấy được hai quả trứng gà, vốn là để bồi bổ cho Khương Liên Giác đang bị bệnh, nào ngờ người em chồng này ngửi thấy mùi, ngay cả một miếng cũng không cho đứa nhỏ ăn, trực tiếp ở cửa tam phòng động thủ đoạt lấy, nguyên chủ tuy rằng đã quen làm với công việc đồng áng, nhưng khí lực so ra vẫn kém cô em chồng thường xuyên được ăn ngon này.
Lúc này một đẩy hai đẩy qua lại, lại vì bảo vệ đồ ăn cho con trai, nàng đầu đập mạnh vào góc tường trước cửa, máu chảy khiến cho nàng ngã xuống đất vừa vặn bị cái cào do ai ném ở một bên trực tiếp đâm thủng một bên bắp chân, tạo thành bộ dáng hiện tại của Lâm Uyển Uyển, nguyên chủ tuy rằng báo thù nàng ta, bất quá người chịu tội chính là cô đây, ít nhiều cũng phải cho nàng ta chịu một chút trừng phạt.
Gia đình này nhân số đông, cũng khá là phức tạp nhưng ở thời đại bây giờ như vậy lại là điều bình thường.
Đại phòng và nhị phòng cách đây hai năm đã phân gia, trong nhà còn lại bốn mẫu ruộng thượng đẳng, sáu mẫu ruộng trung bình, hai mẫu hạ đẳng điền, tổng cộng mười hai mẫu, không có đất hoang.
Toàn bộ công việc gần như đều dựa vào lão gia tử cùng với lão tam Khương Gia Minh làm, về phần công việc trong nhà toàn bộ đều dựa vào nguyên chủ, việc cho gà cùng hai con lợn ăn đều đặt ở trên người hai tiểu hải tử nhà lão tam.
Lúc ấy phân gia, Tam phòng cũng dự định phân ra ở riêng, lại bị đủ các nguyên do không cho phân ra, cả nhà tam phòng đều là người siêng năng, chịu khó, mặc kệ hai phòng kia phân đi ra ngoài, miễn cưỡng công việc trong nhà cũng làm tiếp được.
Sau khi đại phòng phân gia ở bên cạnh nhà cũ dựng một cái nhà mới, không bao lâu liền chuyển ở vào, còn lại nhị phòng thì vẫn ở lại nhà cũ, lúc đầu còn tốt, từ sau khi đại phòng chuyển đi, nhị phòng là dựa vào nhà chính, giống như chưa từng phân gia, lại bắt đầu cùng nhau ăn ở.
Đương nhiên phòng ở đông sương phòng kia đã được chia làm hai phòng, không có biện pháp nói lí.
Về phần giải quyết như thế nào, Lâm Uyển Uyển không rõ ràng lắm, ký ức nguyên chủ để lại cho cô không nhiều lắm, chỉ biết là cuối cùng vẫn là ở cùng nhau, nhị phòng xem như phân ra ngoài, ở phương diện ruộng đất làm giấy tờ, quyền sở hữu đưa cho nhị phòng, quyền sử dụng thì lại do nhà cũ sửa dụng, công việc trong ruộng do lão gia tử cùng nhị phòng, tam phòng làm, lương thực trồng ra xong trừ đi nộp thuế một phần còn lại toàn bộ để vào chung, công việc trong nhà hai phòng luân phiên làm, sự việc giải quyết nói là như vậy, thực tế thì sao mà chứng thực đây, lại là khổ tam phòng một nhà, Chuyện gì chỉ cần đến tay nhị phòng liền không thoải mái, mọi việc đẩy hết cho tam phòng, Lâm Uyển Uyển đối với nhị phòng có chút cạn lời.
Vào đoạn thời gian này nguyên chủ ngã xuống nhị phòng không thể thoái thác công việc, vì vậy vị nhị tẩu này mỗi ngày đều sẽ tới cửa đến lải nhải, vẫn là do vị tướng công kia của nàng nổi giận mới tìm lại được một chút yên tĩnh, chẳng qua là nàng ta ở bên ngoài chỉ cây dâu mà mắng cây hòe không ít, ba con đàn bà thành một cái chợ, thật đúng là không ngoa, chẳng qua Lâm Uyển Uyển cũng không để tâm, phí lời, nếu đem loại sự tình này để ở trong lòng, cuộc sống của cô đừng nghĩ trôi qua yên ổn.
Lâm Uyển Uyển trong lòng thầm tính toán, cô không thể chấp nhận được cuộc sống như thế này, cô có hai ý tưởng, một là mang theo hai đứa nhỏ rời đi, hai là tiếp tục cùng nhau chung sống, như vậy bắt buộc phải phân gia, điểm này còn phụ thuộc vào xem vị tướng công kia của cô thế nào, dù sao thì ở thời đại này, phụ nữ dù bị bỏ rơi hay chủ động hòa ly cũng đều rất khó sống, chưa kể đến chuyện hai đứa nhỏ, có giành được quyền nuôi chúng hay không còn là cả một vấn đề, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ cô sẽ không lựa chọn bước này.
Dựa theo tình huống trước mắt, nhiệm vụ đầu tiên của cô là dưỡng khỏi chân đã rồi tính sau, người xưa nói thương gân động cốt một trăm ngày, huống chi cô bị thương không phải là nặng bình thường, cũng may ở thời đại này tuy rằng lạc hậu, nhưng chủ yếu cũng là ở phương diện ăn mặc vật chất, về mặt y thuật coi như còn có thể chấp nhận, tuy rằng không thể so được với hiện đại, nhưng thắng ở chỗ là dược liệu chất lượng tốt..
Danh Sách Chương: