Dương Gia Nghi định tiếp tục trêu hệ thống thì giường nằm bị người đập mạnh.
Cô mở mắt thấy thiếu nữ mới vào khi nãy, giờ lại đứng cạnh giường mình.
"Chuyện gì vậy?" Dương Gia Nghi cau mày.
Thiếu nữ vênh mặt: "Tôi muốn đổi giường với cô."
Dương Gia Nghi cực tuyệt: "Xin lỗi, tôi không đổi."
Thiếu nữ móc ra trong túi tờ hai đồng: "Đổi với tôi, tờ tiền này sẽ là của cô."
Dương Gia Nghi lắc đầu: "Cảm ơn nhưng tôi không cần."
Thiếu nữ tức giận, hai má phình ra, đang muốn nói gì thì nghe một trong hai thiếu niên đi cùng gọi: "Hồng Loan, đừng gây sự, về đây anh đổi với em."
Người còn lại cũng nói: "Tôi đổi với cô cũng được."
Thái Hồng Loan phụng phịu: "Em chỉ muốn nằm giường dưới thôi."
Thái Hồng Cảnh dỗ dành: "Đây, giường của anh là giường dưới, anh đổi với em." Rồi nhìn Dương Gia Nghi với ánh mắt xin lỗi.
Dương Gia Nghi xua tay biểu thị bản thân không để bụng.
Mâu thuẫn chưa kịp bùng phát đã bị dập tắt nên sau khi tàu chạy thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Dương Gia Nghi tiếp tục nhắm mắt lại.
Làm nhiệm vụ 1 trước vậy.
Cô ráng nhớ lại cảnh tượng mình lên ga tàu, sau đó đọc cho bé Ba viết.
"Trời trong mây trắng, toa tàu như một con rết to lớn xuất hiện ở chân trời..."
Đây không phải là lần đầu Dương Gia Nghi viết những đoạn văn như thế này.
Lúc cô còn ngồi ghế nhà trường thì không thiếu làm nên nó chẳng quá khó khăn.
Dương Gia Nghi nghĩ vậy.
Chẳng mấy chốc mà cô đã viết đủ 500 chữ.
Hệ thống hỏi: "Đủ số chữ rồi, cô nộp liền không?"
"Đợi chị soát lỗi chính tả đã."
"Cô yên tâm, đoạn văn được viết bởi hệ thống sẽ không bao giờ sai chính tả, trừ khi lập trình bị lỗi."
"Ừm, nhưng cũng phải kiểm tra sơ qua một chút."
Dương Gia Nghi đọc kỹ đoạn văn đang hiện lên trong não mình, chỉnh sửa lại vài chỗ không thích hợp.
Sau khi đọc đi đọc lai mấy lần, Dương Gia Nghi cảm thấy đã hoàn thiện.
"Được rồi, nộp đi bé Ba."
"...!Okey."
Hệ thống ấn nút nộp, nhiệm vụ 1 lập tức trở nên tối om.
Tít tít tít.
"Sao vậy?" Dương Gia Nghi hỏi bé Ba, cũng may là chỉ có mình cô nghe được âm thanh này, nếu không thì không biết giải thích như thế nào.
Hệ thống trả lời: "Đây là chuông thông báo."
[Ký chủ Dương Gia Nghi vừa hoàn thành nhiệm vụ 1, số điểm của nhiệm vụ là 1, hiện Dương Gia Nghi có 1 điểm, lên cấp 1, hệ thống 3333 có 1 điểm, lên cấp 1.]
Dương Gia Nghi không thể tin tưởng được: "Sao chỉ có một điểm vậy?"
"Ở đây có phần đánh giá, cô có muốn nghe không?"
Dương Gia Nghi âm thầm gật đầu: "Đương nhiên là muốn rồi."
"Đánh giá sơ bộ: từ ngữ sơ sài, câu văn cẩu thả, miêu tả không đúng trọng tâm, đoạn văn bình thường không đặc sắc."
Phụt!
Dương Gia Nghi nghe thấy tiếng mũi tên cắm vào tim mình.
Cô che ngực lại, trong lòng bi thương muốn chết.
"A...!tại sao bé Ba nỡ lòng nào chê văn chị viết một cách thậm tệ như vậy chứ!"
Hệ thống lập tức trả lời: "Xin lỗi ký chủ, đây là lời bình của hệ thống Tổng chứ không phải của 3333."
"Hệ thống Tổng?"
"Hệ thống Tổng là hệ thống chủ được dùng để quản lí những hệ thống khác."
Cảm nhận được ký của của mình hơi ủ rũ, 3333 liền nói sang chuyện khác: "Ký chủ, cô lên cấp 1 được tặng một gói quà, cô có muốn mở ngay hay không?"
Bản thân đang là kẻ nghèo rớt mồng tơi nên Dương Gia Nghi rất mong chờ vào gói quà, cô gật đầu.
Trong não cô xuất hiện cảnh người máy mở quà y như cũ.
[Chúc mừng ký chủ Dương Gia Nghi mở được một cái bánh bao không nhân.]
Dương Gia Nghi:...
Mặt cô không có biểu tình mà hỏi hệ thống: "Bé Ba, phần quà của chị là...?"
Hệ thống nói tiếp: "Là một cái bánh bao không nhân."
Nói đến đây, biết phần quà này quá keo kiệt nên hệ thống an ủi: "Ký chủ đừng buồn, tranh thủ lên được cấp 2 chúng ta sẽ được một gói quà khác."
"Sau đó mở ra tiếp tục là một cái bánh bao không nhân?"
Hệ thống:...
"Có còn hơn không mà."
Dương Gia Nghi thở dài: "Lần sau tôi sẽ gọi cậu là hệ thống keo kiệt, ai đời lại để bánh bao không nhân làm phần thưởng chứ."
Nếu như hệ thống có thân thể, chắc chắn nó sẽ gãi đầu: "...!Cài đặt danh sách quà tặng là việc của hệ thống Tổng..."
Được rồi, xem như lần này cô xui xẻo vậy.
Hy vọng lần sau sẽ tốt hơn.
"Mấy giờ rồi bé Ba?"
"Thưa ký chủ, đã mười một giờ rồi."
Đã trễ thế rồi à.
Dương Gia Nghi xoa xoa bụng, hèn gì cô cảm thấy đói lả.
Cô mở mắt ra, trong phòng chỉ còn Đặng Gia Bảo đang ngồi trên giường.
Chắc là họ thay nhau đi ăn để trông chừng hành lý.
Dương Gia Nghi xách theo bọc quần áo nhỏ của mình bước ra khỏi toa tàu, tiến về chỗ bán thức ăn.
Năm 1967, ra đường cần thư giới thiệu, mua đồ ăn cần phiếu định mức.
Lúc đọc tiểu thuyết Dương Gia Nghi đã hiểu quy tắc này, nhưng khi cô hỏi giá bánh bao thì trợn tròn mắt.
"Cô nói bao nhiêu ạ?"
Người bán hàng thấy Dương Gia Nghi nhỏ nhỏ, gầy gầy, lại ăn mặc quần áo cũ mèm nên chẳng mấy thiết tha..
Danh Sách Chương: