• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Huyền kèm theo nghi ngờ, tâm thần tập trung vào một gốc Linh Huỳnh Thảo bên cạnh.

Thanh tiến độ cũng đã đầy hơn một nửa, một thông báo tương tự hiện lên trong đầu hắn.

Linh Huỳnh Thảo bên cạnh đang phát triển khá tốt, nhưng cũng cảm thấy rằng rễ của hàng xóm quá dài và lớn, chiếm không gian sinh trưởng của nó.

"Không có cách nào khác, linh điền chỉ có như vậy, chỉ đành miễn cưỡng các ngươi, cắm rễ thêm thân.

"Lục Huyền cảm thán nói.

Cho dù đó là thanh tiến độ tăng trưởng hay trạng thái thời gian thực, nó đều giúp ích rất nhiều cho hắn, để hắn nắm bắt nhu cầu tăng trưởng của linh thực, từ đó điều chỉnh tỉ mỉ và làm cho nó trưởng thành nhanh hơn và tốt hơn.

Nhìn thanh tiến độ sắp chạm đến đỉnh, hắn hận không thể lập tức thi triển Linh Vũ Thuật, thúc đẩy Linh Huỳnh Thảo.

Nhưng hắn cũng hiểu một đạo lý, chín quá hóa nẫu, độ ẩm thích hợp mới có ích cho linh thực, nếu mà thường xuyên dưỡng ẩm, thì chẳng khác nào đốt cháy giai đoạn.


Cho dù thành thục, phẩm chất không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc khen thưởng từ ánh sáng màu trắng.

Nghĩ như vậy, vốn dĩ trong lòng Lục Huyền muốn thúc Linh Huỳnh Thảo để thu được ánh sáng cũng lập tức tiêu tan.

Đang định trở vào nhà, hắn nghĩ tới cái gì, xoay người đi về phía tây viện.

Bây giờ có thể biết được trạng thái tức thời của linh thực, liệu chân tướng Linh Huỳnh Thảo bị đường dây mảnh ăn mòn cũng sắp lộ ra.

Hắn nín thở ngưng thần, tâm thần tập trung trên bụi Linh Huỳnh Thảo bị sợi nhỏ màu đen gắt gao quấn quanh.

Thanh tiến độ không khác mấy so với hai cây trước đó, cũng sắp đầy.

Một thông tin tràn vào trong đầu Lục Huyền.

"Linh Huỳnh Thảo bị Hắc Nha ấu trùng ăn mòn, tình trạng rất nguy kịch, nếu không kịp thời xử lý, sinh mệnh trong thân sẽ bị Hắc Nha ấu trùng hấp thu hoàn toàn, trở thành cỏ khô.

""Hắc Nha ấu trùng! "Lục Huyền tự lẩm bẩm, trái tim treo lơ lửng hơi buông xuống một nửa.

Biết được lai lịch của sợi nhỏ màu đen thì sẽ dễ dàng đi nhiều! Ít nhất cũng không cần phải giống như một con gà mất đầu, không có hướng giải quyết.

Nghe đến cái tên này, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, vội vàng trở lại trong phòng, tìm được một quyển sách dày cộp.

Nó ghi lại hàng trăm loài yêu trùng phổ biến có thể gây hại cho linh dược trong quá trình gieo trồng, cũng như những gợi ý điều trị mà tác giả của cuốn sách đề xuất.

Lục Huyền lật qua từng trang một và nhanh chóng tìm thấy thông tin chi tiết về Hắc Nha Trùng.

"Hắc Nha Trùng, con trưởng thành to bằng ngón tay út, đến rồi đi như gió, thích nuốt chửng cành lá linh thực.

""Khi đẻ trứng sẽ ở trên linh thực, sau khi trứng nở, ấu trùng lớn lên bằng cách hấp thụ sinh cơ của linh thực, nếu sức sống linh thực cạn kiệt sẽ tự động rời đi và tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.


""Phương pháp giải quyết, trùng trưởng thành cần tu sĩ Luyện Khí tầng ba trở lên thi triển pháp thuật công phạt, mới có thể an toàn xử lý xong.

""Bởi vì mục tiêu ấu trùng quá nhỏ, lại dính vào linh thực nên lúc xử lý rất dễ ảnh hưởng tổn thương tới linh thực, vì vậy cần có thành tựu khá sâu về một chút pháp thuật đặc biệt, vận dụng tinh tế mới có thể giải quyết được.

"Lục Huyền khép sách lại, nhắm mắt và trầm tư.

"Để tránh tổn hại đến linh thực bị ấu trùng xâm nhập, như vậy khi sử dụng pháp thuật phải thỏa mãn hai điều kiện: Một là có đủ sát thương, hai là kiểm soát phạm vi sát thương.

"Do xuất thân thấp và tu vi chỉ là Luyện Khí tầng hai, nên hiện nay hắn mới nắm giữ có hai pháp thuật cấp thấp.

Cái đầu là Linh Vũ Thuật, chủ yếu dùng để bồi dưỡng linh thực; cái thứ hai là Hỏa Cầu Thuật, cũng là dùng để tự vệ.

Hơn nữa hai pháp thuật này nhìn qua cũng không giống như pháp thuật thỏa mãn chỉ định để thanh lý Hắc Nha ấu trùng.

Linh Vũ Thuật sơ kỳ chỉ có tác dụng tưới ẩm linh thực, Lục Huyền tính toán nếu như mình thật sự làm phép thì chẳng những Hắc Nha ấu trùng không bị hư hao chút nào, mà ngược lại sẽ hưng phấn hơn! Còn về phần Hỏa Cầu Thuật, mặc dù lực sát thương đủ lớn, nhưng nếu sử dụng hỏa cầu xuống thì kết quả chính là Linh Huỳnh Thảo và Hắc Nha ấu trùng đồng quy vu tận.

"Xem ra vẫn phải đi phường thị cầu cứu, hao tài tiêu tai! Cũng may có thể hốt thuốc đúng bệnh, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đấy.

"Lục Huyền sờ cái túi khô đét hơi lộ bên hông ra, yếu ớt cảm thán!.

"Lục tiểu huynh đệ có ở nhà không?"Sau tiếng gõ cửa, một giọng nói vang dội từ bên ngoài viện truyền đến.


Ngay sau đó, một sợi dây cỏ màu đen xám từ góc sân bay tới, nhẹ nhàng gõ vào đầu gối Lục Huyền.

Chính là Thảo Khôi Lỗi đang đứng ở trong sân, đã cảm nhận được có người sắp xâm nhập phạm vi linh điền nên hướng về phía Lục Huyền cảnh báo.

"Người ta cũng đứng ở ngoài cửa một lúc rồi, còn lên tiếng ân cần hỏi thăm, giờ ngươi mới cảnh báo, nếu thật có gì đó ác ý thì nhà có trộm sợ ngươi cũng không kịp phản ứng.

"Lục Huyền nhìn dây cỏ màu xám tro thu hồi lại, không nhịn được đỡ trán.

Giọng nói kia nghe quen quen, đó là một trong số ít tu sĩ mà Lục Huyền xuyên qua đến gặp được.

"Ta tới đây, Trương đại ca!"Hắn đáp lại, đi ra cửa viện mở cửa.

Một tu sĩ thân hình đồ sộ, mặt mày thật thà bước vào.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK