• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Cảnh Mân là một tên công tử há mồm có cơm đưa tới, căn bản không biết đi mua đồ ăn cần phải tự đem giỏ.

Lúc trả tiền hắn cùng người bán thịt mắt to trừng mắt nhỏ.
Người bán thịt có chút do dự định đem giỏ nhà mình cho hắn mượn nhưng lại sợ về vợ mắng.

Vì thế người bán thịt liền xiên một lỗ trên miếng thịt dê lấy rơm rạ xâu vào đưa cho hắn xách về.

Nhưng mà khối thịt này nặng quá chưa đi được lâu đã đứt dây --Lâm Cảnh Mân theo bản năng đỡ lấy đi tiếp.
Vì thế....
" Aaaaa ngươi mau đem nó đi ra!!! Ghê quá!"
Tâm tình ngắm dung nhan của bản thân bị phá nát, cạn lời cầm cái bồn gỗ đỡ lấy miếng thịt:" Sao ngươi mua miếng to vậy.....AAA? Ngươi muốn làm gì?" Cậu kéo cổ áo Lâm Cảnh Mân.
" Rửa tay chứ còn làm gì?" Lâm Cảnh Mân trả lời hợp tình hợp lí, hắn hiện tại cảm thấy cả người toàn là mùi thịt tanh hôi, trên tay thì dính dớp đến khó chịu vì thế duỗi tay tới lu nước.

Thẩm Dứu bắt lấy cổ tay hắn:" Ngươi định cứ vậy mà cho vào? Như thế thì cả lu nước sẽ không dùng được nữa, thế thì hôm nay chúng ta dùng cái gì?"
Lâm Cảnh Mân nhìn y, mấy vấn đề này quý nhân như hắn cần suy xét sao?
" Ngồi xổm xuống, vươn tay ra đây." Thẩm Dứu lấy gáo múc nước chỉ huy Lâm Cảnh Mân rửa tay:" Ngươi định để tay như vậy mà ăn cơm?"
Lâm Cảnh Mân ngửi ngửi, mùi thịt khô xào nấm hương bay bay trong không khí làm hắn đói cồn cào.

Vì thế đành nghe Thẩm Dứu ngồi xuống rửa tay, trong lòng ủy khuất: Tên Thẩm Dứu này thật quá đáng! Không dậy đúng giờ nấu cơm cho hắn! Còn bắt hắn đi mua thịt! Ngay cả một lu nước cũng không muốn cho hắn dùng!
Còn đứng một bên vừa múc nước cho hắn còn càm ràm hắn mua nhiều thịt! Trời ạ! Đây có còn là Thẩm Dứu ngoan ngoãn xinh đẹp đáng yêu sao?
Giúp Lâm Cảnh Mân rửa tay xong Thẩm Dứu lại múc hai gáo nước rửa thịt, hoàn toàn không nhìn thấy tiểu thiếu gia giận dỗi.

Như vậy cũng tốt.

Thẩm Dứu nghĩ thầm, cứ như vậy vài lần nhất định đem mấy cái kỉ niệm khó khăn gì đó với tiểu thiếu gia không xảy ra, rõ ràng ca ca đây không thích hợp bị nuôi trong hậu viện đâu em giai.
Thẩm Dứu một bên rửa thịt một bên hỏi hệ thống:" Nếu không làm ruộng thì còn có cách nào lấy tích phân không? Ta tính cả thôn này cũng không có nhiều đất như vậy!"
Quản lí viên 01: 【 Ngài cũng có thể dệt vải, dệt mười cuộn tính một phân.


Dọn gạch, dọn 5000 khối tính một tích phân....】
" Ta không dệt vải!" Thẩm Dứu băm thịt dê duang duang.

" Nấu cơm có tính không? Hầu hạ vị đại thiếu gia kia có tính không?"
【 Nấu cơm? ít quá tích lũy không nhiều.】
Thẩm Dứu thất vọng:" A? Ta còn định làm lại nghề cũ."
Cha mẹ Thẩm Dứu mất sớm, cậu sống cùng bà ở nông thôn, sau này bà cũng không còn.

Thẩm Dứu tốt nghiệp cấp hai sau vì không đủ tiền để học tiếp nên đã học làm bếp, tích góp được chút tiền liền đi học ở trường dạy nấu nướng.

Nếu không phải debut làm idol chắc giờ cậu đã thành một đầu bếp rồi.

Quản lí viên 01 mềm lòng: 【 Vậy ngài làm đầu bếp cũng được, có thể tính theo tiền lời hoặc thời gian làm việc.

Như một tháng hoặc kiếm một lượng bạc tính một tích phân.】
Thẩm Dứu sửng sốt, cậu nhạy bén nhận ra:".....Cho nên quy định không phải quy định chết, ngươi có rất nhiều cách giải quyết?"
Quản lí viên 01 trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngang ngược: 【 Ngài không cần dò xét ta, ta sẽ không bị mua chuộc đâu! 】
*****
Hai chữ khiếp sợ hôm nay Lâm Cảnh Mân nói tới sợ.

Hắn chỉ vào hai chén cơm trên bàn, mặt không tưởng tượng:" Ngươi định cho ta ăn cái này?"
Tuy rằng nơi đây nông thôn, điều kiện không nhiều nhưng ngày trước Thẩm Dứu ngày nào cũng tìm mọi cách tìm đồ ăn cho hắn, còn có chút thịt!
Thẩm Dứu không để ý đến hắn, một muỗng thịt khô một muỗng cơm nhét vào miệng, mỗi hạt cơm đều có mùi thịt khô béo mà không ngán hòa cùng mùi nấm hương thơm nức, ăn xong cả miệng còn lưu hương! Tuy rằng gạo lức có hơi khó nhưng là đồ tốt cho sức khỏe!
Cơn đói lúc sáng đã được xoa dịu, Thẩm Dứu thỏa mãn thở ra.

Lâm Cảnh Mân cau mày nhìn hắn trong chốc lát, mũi ngửi ngửi rồi mới không tình nguyện ăn một miếng, sau đó chúi đầu ăn vồ vập.
Sao ngon vậy! Chẳng lẽ mấy hôm trước đều làm cho có lệ để hôm nay mới trổ tài! Lâm Cảnh Mân trợn tròn mắt không tin sự thật này!

Nhưng mà......
" Bên trong ngươi trộn gạo lức....." Lâm Cảnh Mân ăn hai miếng lại oán giận:" Ngày trước ngươi tự mình ăn gạo lức, cho ta ăn gạo trắng...."
Thẩm Dứu:"........" Ngươi còn nói nó như là đạo lý hợp tình hợp lý?
" Trộn gạo lức tốt cho sức khỏe." Thẩm Dứu thở dài:" Ngươi không muốn ăn thì thôi, tối ăn nhiều thịt dê một chút."
Lâm Cảnh Mân không có chút kinh nghiệm sinh hoạt nào, thịt dê mua quá nhiều hai người bọn họ ăn không hết, thời buổi này không có tủ lạnh rất khó để bảo quản.

Cũng không biết thịt dê bao nhiêu tiền.....Thẩm Dứu tính toán ở trong lòng, định đưa cho hàng xóm một ít cũng tiện dò la một ít tin tức.

Nghe y nói vậy, Lâm Cảnh Mân lập tức ăn chậm lại mắt trông mong nhìn về phía phòng bếp.
Thẩm Dứu:"...."
Umm..

tra công này, ngươi đừng để lộ ra bộ dáng không thông minh thế chứ?
Cũng không phải do Lâm Cảnh Mân bị ngu mà là do Thẩm Dứu nấu cơm quá ngon.

Chỉ là một bát thịt khô ăn kèm cơm mà có thể chinh phục công tử thế gia hàng đầu, vậy thì thịt dê có thể nấu ra món ngon cỡ hương thơm phiêu mười dặm, trẻ con nhà hàng xóm thèm tới phát khóc!
Nồi liêu phát ra âm thanh trầm đục, Thẩm Dứu cắt một cây củ cải thành khối cho vào trong nồi.

Cậu dùng dao, dùng bếp thuần thục.

Thẩm Dứu hồi nhỏ sống ở nông thôn, nhà y cũng dùng loại bếp như này.

Y nhiệt tình nấu cơm, cảm giác có đồ ăn xung quanh thì sẽ quên đi cảm giác đói bụng ngày trước.

Y sợ nghèo, y cũng thích tiền, y muốn kiếm thật nhiều tiền.
Vất vả mới debut cứ nghĩ trời thương mình ưu ái công việc kiếm được nhiều tiền cho y, ai dè lại bị xuyên tới cái nơi quỷ quái này.


Chắc là mệnh của y rồi.

Thẩm Dứu nghĩ Lâm Cảnh Mân sinh ra đã có được vai chính là thiên chi kiêu tử chắc không bao giờ phải trải qua số khố giống y.

Bốn năm cân thịt dê hầm với củ cải bày ra.

Thịt dê sắc đỏ nhưng lại thơm mềm, ngấm đầy nước sốt.

Ăn vào không thấy vị tanh hôi mà chỉ thấy mùi thơm ngào ngạt vào đến miệng là tan.

Lâm Cảnh Mân dường như muốn nuốt cả lưỡi, mấy cái lễ nghi trên bàn ăn giờ cũng vất hết:" Đây là cách làm gì thế? Ta lần đầu tiên được nếm đó!"
Đây là do một ông lão đi du lịch khắp nơi tổng hợp lại các công thức rồi lại nghĩ ra công thức của bản thân.

Tiếc là không có ớt, không thì sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là ăn mà muốn liếm sạch bát.
Đồ ăn mình nấu được người khác yêu thích đầu bếp Thẩm Dứu thỏa mãn, khiêm tốn:" Đây là thịt dê nấu hồng.

Nguyên liệu không đủ hương vị coi như miễn cưỡng được."
Lâm Cảnh Mân âm thầm kinh hãi, này mà còn miễn cưỡng? Người này có lẽ giấu tay nghề! Hắn nghĩ thầm sau trở về phải bắt đầu bếp nhà mình tới bái sư.
Hắn lại nhìn thoáng qua Thẩm Dứu.

Hay là.....!Để hắn bên cạnh mình, cũng không tồi?
Hai người ngươi một muỗng ta một muỗng, không bao lâu nồi thịt dê còn non nửa.

Cơm canh đã no nê, Lâm Cảnh Mân nằm liệt ra ghế không thèm để ý tới hình tượng sờ bụng, Thẩm Dứu nhìn hắn giống một cậu em cùng nhóm debut với cậu, vậy nên y liền đá hắn đi rửa bát.
Thật ra Thẩm Dứu vẫn không biết nên đối xử với Lâm Cảnh Mân ra sao.

Tuyến thời gian hiện tại có lẽ là đoạn mở đầu của câu chuyện, tất cả đều chưa phát sinh.

Trừ bỏ thân phận tra công có lẽ Lâm Cảnh Mân....!cũng chỉ là một đứa trẻ vừa mới tốt nghiệp cấp ba.

Tuổi còn chưa bằng tuổi của Thẩm Dứu ở xã hội hiện thực, khó trách ý thức, trách nghiệm hay tâm tư đều mơ hồ...!Thẩm Dứu âm thầm lắc đầu.
Đây cũng không phải lý do mà hắn có thể làm tra công.


Hơn nữa Thẩm Dứu cũng không thích trẻ trâu.

Còn mang thai nữa, cả đời này cũng không thể đâu.

Mau tiễn hắn đi thôi.

Thẩm Dứu còn đang nghĩ tống hắn đi kiểu gì thì ông trời đã giúp.
Ngoài viện nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập:" Dứu ca nhi! Dứu ca nhi mau mở cửa!"
Thẩm Dứu sửng sốt một chút, bên ngoài trời đã tối như vậy rồi ai tới vậy? Cậu đi ra khỏi phòng, tường viện không cao đứng trên bậc thang trước phòng cũng có thể nhìn thấy bên ngoài.

Ngoài cửa có không ít người giơ đuốc, cầm đèn lồng, còn có cả có người cưỡi ngựa, xe ngựa, trông rất có thanh thế.

Âm thanh của người gõ cửa lại vang lên:" Dứu ca nhi, tiểu tử ở tạm nhà ngươi......!à quý nhân kia, người nhà quý nhân tìm hắn."
Cái sân nho nhỏ tren lấn đầy người là người.

Từ lớn như quan phụ mẫu đến nhỏ như trưởng thôn cũng ở đây, Thẩm Dứu là chủ nhà tự dưng thấy bản thân dư thừa.

Một gã sai vặt bộ dáng thanh niên quỳ gối trước mặt Lâm Cảnh Mân, nước mắt nước mũi tèm lem:" Thiếu gia, chúng nô tài đã tìm ngài rất lâu."
Quản gia mập cũng lau nước mắt:" Phu nhân mấy ngày nay lo lắng cho ngài tới bệnh."
Lâm Cảnh Mân khẩn trương:" Cái gì? Mẫu thân ta mắc bệnh?"
Chiêu Thành Hầu phủ tiểu công tử đi du ngoạn bị ám sát, đối với cái nơi nhỏ bé này là việc không hề nhỏ, quan huyện tự mình chỉ huy tìm người mấy ngày nay, hiện giờ thấy người bình an vô sự hận không tôn hắn lên làm Phật, để tránh sự tình tái sinh:" Tiểu công tử đừng vội, xe ngựa ở bên ngoài lập tức khởi hành.

Phu nhân nhìn thấy ngài bình yên vô sự bệnh cũng sẽ tốt lên."
Lâm Cảnh Mân bước ra đi hai bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì dừng chân lại nhìn về phía Thẩm Dứu.

Đây là lần đầu hắn như vậy làm những người khác cũng nhìn theo phía này.

Thẩm Dứu:"......."
Má ơiiiii, theo cốt truyện thì đến chiếm đoạt dân nam làm thiếp à???!!!
Thẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK