Cô ra khỏi buồng, đương nhiên là cả Dương Mật và Tiêu Nhiên đều đã đi làm rồi. Dương Mật để lại một mẩu giấy cho cô trên bàn cơm, chặn trên mẩu giấy là một chiếc chìa khóa, “Tự lực cánh sinh nhé! Tối em lại về với bà chị.”
Phù Hiểu cười khẽ, cầm lấy chìa khóa đút vào ví. Sau khi rửa mặt, cô thay một chiếc váy thu bằng chất liệu dạ có màu xanh bộ đội, bên trong thì mặc quần legging dài màu đen. Cô đội một chiếc mũ nồi màu xanh bộ đội, môi tô phớt lớp son màu hồng nhạt. Cô thầm nhủ: trông được ghê đó chứ, tâm trạng cô cũng đang rất tốt.
Phù Hiểu luôn không quá chú trọng việc ăn mặc, nhưng những lúc tâm trạng tốt thì cô sẽ ăn diện ình, hưởng thụ thời gian thư giãn cá nhân.
Đi xuống lầu, hít thở bầu không khí khô ráo đặc trưng của Bắc Kinh, không hiểu sao cô bỗng có một loại cảm giác như hoài niệm. Cô đưa tay che trán, híp mắt nhìn lên bầu trời sáng lạn, trong lòng bỗng hiện lên một tia buồn thương nhàn nhạt. Một lát sau, cô ra sức lắc lắc đầu, bước những bước dài ra khỏi khu nhà.
Chọn một tiệm vằn thắn trông có vẻ đã rất lâu năm để ăn bữa sáng cộng bữa trưa, sau đó, Phù Hiểu hòa vào dòng người, cô đi bộ thêm khoảng hơn mười phút, cuối cùng dừng lại trước tấm biển của trạm dừng xe bus.
Đông người thật… Cô nhìm đám đông ồn ào, hối hả, hầu hết họ mang theo vẻ mặt không chút biểu cảm, có người mất kiên nhẫn chờ xe bus, có người mải nghịch di động đến quên hết xung quanh, khó lắm mới thấy một nhóm bạn cùng đứng đợi xe thì cả nhóm ai ai cũng ngó nghiêng xem xe tới chưa. Cuộc sống chốn đô thị luôn lạnh lùng, đô thị nào cũng vậy. Mải ghiên cứu biểu cảm và cử chỉ của một nhóm người đi trên đường nên Phù Hiểu chìm dần trong những suy tư riêng của mình mà không hay biết.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai cô chợt vang lên hai tiếng còi xe, cô bỗng giật mình tỉnh lại. Theo bản năng, cô nhìn về phía có âm thanh phát ra, trước mặt cô là một chiếc xe thể thao bóng lóa cả mắt đang từ từ hạ kính xuống, “Đi đâu thế?” Đường Học Chính tháo kính râm ra, hỏi.
Ở một nơi đông người tụ tập như trạm dừng xe bus đột nhiên đậu một chiếc Hummer[1] khỏe khoắn thì sao có thể không gây sự chú ý của người khác? Phù Hiểu nhìn xung quanh, sau khi xác định anh thật đang nói chuyện với cô, mới không thể không cười đáp: “Đi thăm quan.” Anh nhận ra cô bằng cách nào? Thậm chí cô đã thay cả kính mắt. Phù Hiểu ủ ê.
Cô bé trong trang phục học sinh đứng sau cô mắt sắc thấy được gương mặt của anh chàng đẹp trai trong xe, trong chớp mắt, cô bé bắt đầu mơ mộng, hưng phấn rì rầm với đứa bạn bên cạnh.
“Lên xe đi, anh đưa em.” Đường Học Chính đề nghị.
“Không cần đâu, em đi xe bus được rồi.” Phù Hiểu nhanh nhảu từ chối.
“Anh không cho rằng vào tầm giờ này chen lên xe bus ở Bắc Kinh là một ý kiến hay, lên xe đi, dù sao anh cũng xong việc rồi.”
Cảm nhận một cách sâu sắc rằng: càng lúc càng có nhiều người nhìn mình, Phù Hiểu không biết phải chối khéo anh như thế nào.
“Mau lên, anh cản đường xe bus rồi.” Tuy nói thì nói vậy nhưng Đường Học Chính cũng không có ý lái xe đi.
… Ông anh này có lẽ không biết sự khác nhau giữa từ chối thật và từ chối giả vờ. Phù Hiểu không muốn đôi co với anh trước mắt bao nhiêu người, đành phải mở cửa xe, lên xe.
“Cẩn thận kẻo cụng đầu.”
“Cám ơn.”
Cửa vừa đóng lại, chiếc xe màu xanh bộ đội lập tức gầm rú lướt đi.
“Đáng ghét, vì sao không phải là tôi chứ!” Một cô gái trẻ đang vội đi gặp khách hàng không khỏi thốt ra lời trong đáy lòng.
Trong xe đang phát một bản nhạc du dương, hai người im lặng trong chốc lát, Phù Hiểu ho khẽ một tiếng, mở lời: “Thật khéo.”
“Anh có chút việc ở gần đây.” Đường Học Chính giải thích một cách đơn giản.
“À.” Phù Hiểu gật gật đầu, không biết nên nói gì tiếp.
“Em muốn đi đâu nào?”
“Địa điểm tham quan gần đây nhất ở đâu?”
Đường Học Chính nghiêng đầu thoáng nhìn cô, “Anh nói rồi, anh có rảnh.”
Có rảnh cũng không liên quan gì đến cô nha. “Em không có kế hoạch gì cả, định đi chơi dọc theo tuyến xe bus.”
“Thật không đó?” Đường Học Chính nhíu mày.
“…” Phù Hiểu quệt quệt trán một cách bất đắc dĩ, “Em muốn đi Địa Đàn[2].”
Đường Học Chính cười khẽ hai tiếng, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì vòng xe.
Phù Hiểu mấp máy môi mấy lần định nói gì đó lại thôi.
“Rất ít người khi đến Bắc Kinh chọn điểm tới đầu tiên là Địa Đàn.”
“À thì em chỉ nghĩ là chỗ ấy có thể vắng người hơn chỗ khác mà thôi.”
Hai người lại im lặng một hồi, “Hôm nay em thật xinh đẹp.” Giọng nói trầm ấm của Đường Học Chính vang lên trong không gian chật hẹp, Phù Hiểu cảm thấy trái tim mình như chiếc chuông lớn đang rung lên.
“Cám ơn.” Cô đành cười một cách lịch sự.
“Suýt nữa là anh không nhận ra em rồi.”
Điều đó đúng là điều mà cô lấy làm lạ.
“Anh còn cho là em không thích ăn diện.”
“Không có người phụ nữ nào là không thích đẹp.” Cảnh đẹp ý vui thật tốt biết bao.
“Phải không?” Đường Học Chính cười mỉm.
“Em chỉ góp ý thôi nhé, Đường thiếu vẫn nên ít đi khen người phụ nữ khác mà ca ngợi bạn gái nhiều hơn của mình thì có lẽ tốt hơn đấy.”
“Đường Học Chính.” Anh sửa lại, sau đó anh tỏ ra hào hứng, hỏi: “Tại sao? Khi thấy một cô gái xinh đẹp, khen ngợi cô ấy một cách thật thà là sai ư?”
“Cũng như cảm giác của anh khi bạn gái anh khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt anh thôi.”
“À, có sao?”
Phù Hiểu bật cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đùa thôi mà, kỳ thật anh rất ít khen phụ nữ xinh đẹp.” Ngắm khóe môi cô cong lên nụ cười, trong mắt Đường Học Chính thoáng hiện ra một tia sáng không tên.
Phù Hiểu ho khẽ một tiếng, quả nhiên cô vẫn không hợp nói chuyện với một người giỏi giao tiếp cỡ vậy.
Đến cửa Tây của Địa Đàn[3], Phù Hiểu ngước nhìn lên chiếc cổng chào bắt mắt, cô tháo dây an toàn ra, “Rất cám ơn anh.” Cô nhìn anh vẻ cảm kích.
“Ở đây đợi anh một lát, anh đi đậu xe.” Đường Học Chính đặt tay lên tay lái nói.
“Hả?” Phù Hiểu tròn mắt.
“Cũng lâu anh chưa vào Địa Đàn rồi, vừa khéo nay rảnh rỗi.”
Vẻ mặt của Phù Hiểu trông rất ngốc, cô gật đầu một cách bị động và xuống xe.
“Đứng vào chỗ râm ý, tuy bây giờ là mùa thu nhưng mặt trời vẫn rất gắt.” Đường Học Chính dặn dò một câu rồi cua xe rời đi.
Hai hàng mày của Phù Hiểu nhíu chặt, cô cứ đứng ở đó mà phân vân: đợi hay không đợi.
“Đi thôi.” Bên người vang lên giọng nam trầm thay cô ra quyết định.
“À, được.” Chút không tình nguyện giấu trong lời nói khẽ khàng.
Đến gần cổng chào lớn, Phù Hiểu ngẩng đầu trông lên.
“Có muốn chụp ảnh không?” Đường Học Chính hỏi.
Phù Hiểu lắc đầu, “Chỗ này trông mới quá.” Không có cảm giác mà cô muốn.
Đường Học Chính chớp cặp mi dài, anh nhìn cô một cái, “Vậy đi nào. Anh nghĩ anh có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em đó. Hồi anh còn nhỏ, Địa Đàn như vườn hoa nhà anh á.”
Hai người bước trên con đường dài thẳng tắp đi về phía trước. Đường Học Chính giới thiệu với cô về vị trí các điểm thăm quan trong khuôn viên Địa Đàn, thỉnh thoảng anh lại rỉ tai cô vài mẩu tin vỉa hè, ví dụ như: từng có bãi phân trâu mấy trăm năm tuổi được tìm thấy ở Tể Sinh Đình[4]. Ban đầu Phù Hiểu còn thấy anh phiền nhiễu, nhưng đến cuối cùng, cô lại nghe rất hăng say.
Hai người bước đến gần Phương Trạch Đàn[5], bầu không khí thoáng đãng như ùa đến, Phù Hiểu ngoái đầu nhìn bốn phía, quanh khu này dường như không xây thêm kiến trúc nào khác. Cô lại ngẩng đầu trông lên tế đàn, vẻ mặt cô thoáng trở nên đăm chiêu.
“Đây là chiếc lư hoàng đế dùng để tế.”
“Ừ, em biết…” Phù Hiểu gật đầu, cô vừa dạo quanh Địa Đàn vừa ngẫm nghĩ. Có lúc cô bỗng đưa tay sờ sờ chiếc ghế đá, hay đôi khi cô đếm bước chân để tính xem chiều dài của một tảng đá nào đó là bao nhiêu, trông cô cực kỳ thích thú.
Đường Học Chính khoanh tay trước ngực, không phát biểu ý kiến gì về hành vi hơi kỳ quặc của cô.
Phù Hiểu đi vòng quanh tế đàn một vòng sau đó cô bước chậm lên thềm đá, cô lẩm bẩm một mình, “Nhịp điệu khi bước trên kiểu bậc thang này quả nhiên rất tuyệt.” Cô bước lên nơi trung tâm của tế đàn, híp mắt lại rồi nhìn ra bốn hướng, cô như phần nào hiểu được tâm trạng của một hoàng đế: đứng nơi cao nhất, vạn người ngước nhìn.
“Giỏi quá…” Không ai biết Phù Hiểu khen người nào, cô đứng thẳng người ở nơi đó mà hồn cô thì không biết đã bay đến chốn nào rồi.
Đường Học Chính nhướng mày vẻ hứng thú. Anh cũng đi lên tế đàn, đứng cạnh cô, che nắng cho cô. Anh đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt cô, khi này cô đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi mà Phù Hiểu vẫn chưa hồi hồn, anh thử gọi cô, “Phù Hiểu, chúng ta đi chỗ khác xem nha?”
“Ừm.” Phù Hiểu cứ như đang bị ma nhập vậy, cô gật đầu lấy lệ rồi theo anh đi xuống, cô suýt giẫm hụt bậc thang.
“Cẩn thận.” Đường Học Chính đỡ cô, sau đó dắt tay cô một cách tự nhiên, “Đừng để ngã chứ.”
Tuy bị giật mình nhưng vì không muốn làm đứt mạch liên tưởng nên Phù Hiểu chỉ chau mày, cố nối lại dòng suy nghĩ vừa rồi. Cô hoàn toàn không phát hiện ra bàn tay mình hiện đang đặt ở chỗ nào.
Cứ như thế, Đường Học Chính kéo Phù Hiểu đi đến Hoàng Chi Thất[6], “Ở trong này chắc chắn sẽ có thứ khiến em thấy hứng thú.”
Phù Hiểu ngẩng đầu một cách bị động, “Hoàng Chi Thất? A, nơi thờ cúng các vị thần, trong này còn có cổ vật[7] nè.” Hứng thú của cô được khơi dậy, cô bước nhanh vào trong mà không hề nhận ra rằng: có một anh chàng cũng bị cô lôi vào theo.
Thú vị quá! Ở sau lưng cô, Đường Học chính phô hàm răng trắng.
Đến tận khi họ vòng ra khỏi Trai Cung[8], Phù Hiểu mới chấm dứt trạng thái thất thần của cô. Cô nhìn trời, nhìn đất, sau đó ánh mắt cô rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ. Cô không rõ sao lại xuất hiện tình huống kỳ quái này. Cuối cùng, cô nhìn sang Đường Học Chính với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Đường Học Chính nhún nhún vai vẻ vô tội, “Có lẽ là em sợ anh rời xa.”
Nghe vậy Phù Hiểu lập tức rụt tay lại như thể bị điện giật, “Xin, xin lỗi.” Cô lắp bắp xin lỗi, đúng là lúc mơ mơ màng màng màng thì không thể nói chính xác mình đã gây ra chuyện gì.
Đường Học Chính xém nhịn cười đến nội thương, “Không vấn đề gì.” Anh lấy ngón cái búng búng ngón trỏ, “Dù sao anh cũng đâu có chịu thiệt.”
Phù Hiểu chợt đỏ bừng mặt.
*****************************************
[1] Hummer: (tiếng Trung: 悍马) dòng xe của GM, ban đầu chuyên dùng cho quân đội Mỹ và quân đội một số nước, ngày nay được sản xuất cả với mục đích dân dụng, là một dòng xe thể thao được dân chơi xe ưa thích. Mình ko kiếm được hình Hummer màu xanh bộ đôi, hix T_T
[2] 地坛: Địa Đàn, khu tế đàn lớn nhất của Trung Quốc, xây dựng vào năm Gia Tĩnh thứ chin triều Mình (1530), là nơi tế thần của hai triều đại nhà Minh và nhà Thanh. Khi triều đại nhà Thanh chấm dứt 1912 việc hiến tế ở Địa Đàn mới dừng lại, Địa Đàn từng được mở cửa như một điểm thăm quan năm 1926, thành kho dân cư tạm trú năm 1938, sau khi Trung Quốc giải phóng Địa Đàn tiếp tục trở thành một điểm thăm quan du lịch nổi tiếng (Địa trong Địa Đàn có nghĩa là đất trong trời đất ý, ngoài Địa Đàn ở Bắc Kinh còn có Thiên Đàn). Địa Đàn còn có tên gọi khác là Phương Trạch Đàn do trung tâm của Địa Đàn, nơi diễn ra lễ tế thần là tế đàn có tên Phương Trạch Đàn. Địa Đàn chiếm diện tích lớn (khoảng 430.000 m3). Địa Đàn gồm Cổng Tây Địa Đàn, Phương Trạch Đàn, Trai Cung, Hoàng Chi Thất, vv. Mọi người có thể xem chi tiết hơn về Địa Đàn ở đây.
[3] 地坛西门: Địa Đàn Tây Môn, cổng vào Địa Đàn.
[4] 宰牲亭: Tể Sinh Đình, nơi chứa các con vật sống như trâu, cừu, hươu, vv – những con vật mà khi diễn ra lễ tế hoàng đế sẽ giết để tế thần. Chả trách mà ở đó tìm được phân trâu mấy trăm tuổi mọi người nhể .
[5] 方泽坛: Phương Trạch Đàn, trung tâm của Địa Đàn, là tế đàn nơi diễn ra lễ tế thần linh. Phương Trạch Đàn gồm hai tầng, mỗi tầng 8 bậc thang, bề mặt của Đàn được lót bằng những phiến đá trắng vuông, tổng cộng là 1572 phiến đá. Mọi người có thể xem thêm về Phương Trạch Đàn ở đây .
[6] Chiếc lư hương bằng đá, đặt ở trung tâm tế đàn.
[7] 皇祗室: Hoàng Chi Thất, nằm trong quần thể kiến trúc Địa Đàn, là nơi thờ cúng các vị thần và một số khai quốc hoàng đế, ngoài bài vị của các vị thần, trong Hoàng Chi Thất có cả bài vị của 6 vị vua đầu tiên triều Thanh: Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Thái Tông Hoàng Thái Cực, Thế Tổ Thuận Trị, Thánh Tổ Khang Hi, Thế Tông Ung Chính và Cao Tông Càn Long.
[8] Những món đồ cổ có giá trị về mặt nghệ thuật, văn hóa và lịch sử.
[9] 斋宫: Trai Cung, một khu của Địa Đàn, nơi các vị hoàng đế ở để trai giới bản thân trước khi tham gia lễ tế, thời gian ở Trai Cung các vị hoàng đế ăn chay và không gần phụ nữ. Thuận Tri, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh đều từng ở tại Trai Cung của Địa Đàn. Trai Cung của Địa Đàn từng được trùng kiến lại năm Ung Chính thứ tám (1730).