“Ai?” Giữa khe núi âm u, một tiếng nói yêu dị như có như không vọng lại, không xuất phát từ đâu, cũng không chủ đích đến đâu.
“Hoa Linh Thượng tiên của Thanh Thanh phái.” Ta giơ lên Mặc kiếm chứng minh thân phận, lưỡi kiếm đen tuyền giữa sương trắng nổi bật, thân kiếm phát lam quang như có linh tính.
“Ô~~ Hoa Linh tỷ tỷ, lâu lắm mới ghé thăm nha.” Tiếng nói tỏ rõ vui mừng, một luồng sáng lóe lên, không gian giữa hai vách núi liền tách đôi, bên trong kết giới, là chốn bồng lai khác hoàn toàn với cảnh âm u bên ngoài.
Hồ tộc tạo dựng lãnh địa cư trú ở Bàn Sơn cũng đã vài ngàn năm, Cửu vĩ hồ vương Bạch Tầm xa lánh thế sự, hoàn toàn không giao thiệp với bất kì ai. Tuy là họ Bạch, nhưng hồ li ở đây đều là hồ ly đỏ, duy nhất có một cửu vĩ bạch hồ được sinh ra hơn một ngàn hai trăm năm trước, nhưng mà sau đại chiến thần long cách đây hai trăm năm, từ lâu đã mai danh ẩn tích.
Hơn một trăm năm trước ta nhờ có kỳ duyên, cứu được con trai của Hồ Vương- Bạch Phong một mạng. Dây dưa với bọn họ từ đó đến nay, quả thực cũng không phải một sớm một chiều.
Gì? Vì sao một Thượng tiên như ta lại giao hảo với Hồ yêu? Vậy tại sao lại không thể? Yêu quái thì sao? So với đám thần tiên suốt ngày giả dạng thanh cao trên trời, những hồ yêu phóng khoáng này lại càng thú vị hơn gấp trăm lần!
Hiển nhiên tiên khí của ta ở nơi này rất thu hút sự chú ý, đối với những tiểu hồ ly mới được điểm hóa lại càng thu hút hơn. Mỗi nơi ta đi qua, đều có một hồ ly nhỏ ló mắt nhìn trộm, những viên ngọc trân châu ướt át tò mò ngắm nghía ta… Quả thật… Đáng yêu muốn chết!!!
Lóc cóc bò lên được đến đỉnh núi, là chỗ ở của Hồ vương, cảnh sắc vẫn chẳng khác trước đây, có chăng là thêm một đống chi chít mạng nhện thôi.
Tuy nhiên, ta tới đây cũng không phải gặp bà già đó. Men theo đường nhỏ bên hông, đi thẳng tới rừng trúc sau núi, né trái né phải đám mạng nhện tùm lum khắp nơi, tới khi bóng dáng nhà trúc hiện ra, ta liền cất tiếng gọi vui vẻ “A Phong, ta lại đến tìm nương tử của ngươi nè~~~”
“Là Hoa cô cô sao?”
Từ trong nhà vọng ra tiếng nữ tử thanh thúy, tiếp theo đó, một bóng dáng xanh lá hành liền bước ra, ba ngàn tóc đen dài chấm đất, bản thân hoàn toàn không dùng phục sức quý giá gì, nhưng lại toát ra vẻ mị hoặc khó nói thành lời.
“Tiểu Thử ah, mẫu thân ngươi đâu? Cô cô cần gặp nha.”
“Phụ mẫu hiện tại đã đi ngao du tứ hải rồi.”
Bạch Thử là nhi nữ của Bạch Phong và Bạch Vũ Vũ, đạo hạnh còn chưa quá một trăm năm, tuy nhiên, cũng là một cửu vĩ đầy mình bản lĩnh. Ít nhất thì so về độ yêu nghiệt, đến Hồ Vương năm xưa cũng thua nàng một chút. Ta nhìn đứa nhỏ này lớn lên, bản thân lâu lâu cũng bị nàng dụ hoặc!
Nàng bĩu môi, “Hoa cô cô lâu lắm mới tới, lại chỉ muốn tìm mẫu thân ta, có việc gì sao?”
Ta có chút chột dạ, vài chục năm nay bởi vì sớm tối quấn quít với đồ nhi, quả thật ta cũng không có ghé qua Bàn Sơn mấy lần… ách… đúng là Vô sự không đăng Tam bảo điện mà… haha…
“Dạo gần đây hơi bận... hơi bận một chút...ha ha... Vũ Vũ không có ở đây à…”
“Theo phụ thân ta đi Hỏa quốc thăm cố nhân rồi. Hoa cô cô muốn gì thì mau nói đi, Thử nhi liền tìm cách giúp người.” Bạch Thử xoay lưng, ta cũng vội vã theo nàng vào trong nhà trúc. Lúc đi qua cửa, không cẩn thận còn vướng vào một cái mạng nhện.
“Cũng không có gì… Chỉ là muốn nhờ nàng làm chút việc.” Ta tùy tiện phủi đám mạng nhện trên đầu, Bạch Thử lại nhanh tay bắt lấy một sinh vật vừa bị văng ra trên tay ta, ánh mắt nhìn ta trách cứ.
“Tìm đồ đệ sao?” Nàng nhẹ nhàng đặt con nhện nhỏ vào một cái mạng khác trên bậu của sổ.
“Phải… Ách…”
“Muốn biết làm sao ta biết chứ gì? Ta còn sớm biết Hoa cô cô sẽ đến gặp ta cơ.” Bạch Thử nhìn ta cười cười, đuôi mắt hồ ly cong cong đắc ý.
“Cũng phải…” Ta làm sao lại quên nàng là nữ nhi của Bạch Vũ Vũ nha? Ở Vô Thường cung chẳng phải cũng có vài cái mạng nhện đấy thôi.
“Vậy, khỏi cần dài dòng nữa, Bảo Linh hiện đang ở đâu?”
“Ổ rết.”
“!!!”
“Tiểu Sa Sa nói, có thấy một cô nương cao lớn cầm kiếm bước vào ổ rết, sau đó không có thấy ra nữa.” Nói rồi nàng con gật đầu với con nhện nhỏ hồi nãy suýt bị ta hất văng.
“Thật?”
“Cô cô, nếu đã không tin ta làm sao còn đến tìm?”
“Được rồi được rồi…”
Ổ rết? Đừng nói đồ nhi vì cái tối hậu thư kia mà lại đến chặt chân rết tinh nha?
Nhưng mà…
“Đến giờ còn chưa ra?”
“Chưa ra.” Bạch Thử lắc đầu.
“Sao lại chưa ra?”
“Không biết.” Bạch Thử lại lắc đầu.
“Sao lại không biết?”
“Thì là không biết.” Bạch Thử nhấp một ngụm trà.
“Ngươi nói đến hôm nay là bao nhiêu ngày rồi?”
“Ba ngày.” Bạch Thử đùa nghịch với nhện nhỏ.
“Một cô nương ở trong ổ rết ba ngày có thể làm gì?”
“Có lẽ đã bị ăn đến móng tay cũng không còn.” Bạch Thử nhìn ta cười đầy thâm ý.