Từ Nhược Lân thấy nàng ôm chặt lấy thân cây không buông. Nét mặt phù dung, bởi vì lo lắng hoảng loạn mà sắc mặt trắng bệch, trên chiếc mũi đẹp thanh tú cũng tấm mồ hôi, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi đen dài run lên nhè nhẹ. Bộ dáng này của nàng nhìn vừa buồn cười, lại vừa đáng yêu. Trong lòng vốn tức giận vì mấy ngày nay nàng nhiều lần đối với chính mình làm như không thấy cũng giảm đi vài phần, liền buông tay đang tóm chặt cánh tay nàng ra, không nhanh không chậm nói: “Rất lâu rồi không thân mật với nàng, trách không được lại nhớ đến như vậy. Nếu nàng không buông tay, ta dứt khoát sẽ thân thiết với nàng ngay tại đây.”
Sơ Niệm giống như bị sâu cắn một ngụm, người run lên, mở choàng mắt ra, nàng trợn mắt nhìn hắn, đè thấp giọng trách mắng: “Ngươi còn không biết xấu hổ? Ngươi đi nhanh, đừng tiếp tục dây dưa ta!”
Từ Nhược Lân cười với nàng, chẳng chút để ý đến lời nàng nói, nhưng lại từ từ đến gần nàng. Mắt thấy khuôn mặt kia sắp áp tới trên đầu, Sơ Niệm luống cuống vội vàng buông tay, xoay người chạy ngược trở về. Đáng tiếc, mới vừa dịch người, cái eo liền bị túm chặt, cả người bị y khiêng lên trên vai. Nàng còn ra sức vặn vẹo, cái mông liền đau đớn, bị hắn vỗ nguyên bàn tay một tiếng bốp, y thấp giọng quát: “Nghe lời một chút, còn lộn xộn nữa, ta lại đánh tiếp!”
Sơ Niệm vừa thẹn vừa tức, nàng biết có liều mạng cũng không địch nổi sức của y, lại biết rõ tính tình của y, còn vùng vẫy nữa, chẳng những không có tác dụng gì, chỉ sợ lại tự rước lấy nhục. Nàng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt, cảm giác bị y khiêng đi chưa được mấy bước, lưng đã chạm xuống nền. Mở to mắt ra nhìn, thấy mình đã bị đưa xuống một cái xuồng nhỏ neo ở bờ hồ.
Đây là xuồng mà hạ nhân trong vườn thường chèo để làm sạch mặt nước hoặc đi ngắt củ sen, chiều dài chưa đến một trượng, chiều rộng chỉ có ba thước. Chiếc xuồng dường như vừa mới được cọ rửa qua, có mùi tanh thoang thoảng của nước hồ, lại còn sạch sẽ. Nhưng mà giờ phút này Sơ Niệm cũng chẳng tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện đó. Thấy nam nhân đối diện nhanh chóng tháo dây thừng vứt đi, nhấc cây sào trúc dễ dàng đẩy xuồng nhỏ cách xa khỏi bờ, nàng lo lắng vạn phần, chống vào mạn xuồng đứng lên, xông lên giẫm vào chân hắn kêu gào: “Ngươi mau dừng lại! Dừng lại! Ta muốn quay về!”
Thân xuồng vốn nhỏ, lắc lư lắc lư ở trên mặt nước, gặp nàng làm như vậy, chòng chành càng dữ dội hơn. Chân nàng đứng không vững, lảo đảo một cái sắp thấy sẽ rơi ra ngoài, Từ Nhược Lân đã nhanh hơn một bước, kịp thời đỡ lấy nàng, y thấp giọng quát: “Nàng ngoan ngoãn ngồi yên đó!”
Sơ Niệm nghe giọng y nghiêm khắc, không ghìm được giương mắt nhìn y một chút, thấy y nhíu chặt đôi mày rậm nhìn chằm chằm chính mình. Lại quay sang nhìn phía bờ hồ, thấy đã muốn cách xa mấy trượng. Nàng biết tính khí của nam nhân này, nếu y muốn làm gì, tuyệt đối sẽ không vì nàng quấy phá mà từ bỏ. Còn nếu cứ vậy mà thuận theo y, thì trong lòng nàng vạn phần không muốn. Nàng còn đang giằng co, ánh mắt Từ Nhược Lân dần dịu lại, y nhìn nàng nói nhẹ nhàng: “Kiều Kiều, xin nàng đừng náo loạn. Chúng ta tìm một chỗ nào đó, ta có chuyện muốn hỏi nàng.”
Sơ Niệm cắn môi dưới, vẫn bất động trừng mắt với y như vậy, nhưng dù sao cũng không náo loạn như vừa rồi. Từ Nhược Lân tận tay ấn nàng ngồi xuống dưới, xong mới quay lại đuôi xuồng tiếp tục chèo chống. Chiếc xuồng nhỏ trên mặt nước như có bàn tay nâng đỡ rẽ nước lướt nhanh về phía trước, nhanh chóng tiến vào đầm sen, len lỏi qua những tầng tầng lớp lớp cành, lá, củ sen.
Sơ Niệm ngồi ở đầu xuồng, thoáng cúi người xuống dưới, cả người sẽ bị lá sen ở hai bên che lấp cả đỉnh đầu. Trong không khí tràn ngập mùi hương hòa lẫn vào nhau của nước ao và hoa sen. Bên cạnh không ngừng có hoa sen lá sen nhô ra phất qua người nàng, âm thanh sột sột soạt soạt khi chúng va vào thân xuồng không ngừng vang lên. Thỉnh thoảng lại nhìn thấy rất nhiều chuồn chuồn bay lượn trên đỉnh đầu, ếch nhái bị kinh động nhảy búng lên. Giờ phút này nếu đối diện không có cái người khiến nàng vừa sợ vừa hận, thì khung cảnh như vậy, thật sự tươi đẹp mới mẻ, chỉ là quá kín kẽ bí gió, mặt hồ lại bốc lên hơi nóng, chẳng mấy chốc liền đổ mồ hôi, áo cũng dán chặt vào lưng.
Nảng xoay xoay mặt, vẫn không thèm nhìn tới người nam nhân đối diện, bỗng nhiên trên đầu râm mát, quay đầu nhìn lại, thì ra y vừa ngắt một tán lá sen to xanh biếc đem tới đây, chăm sóc che cho mình, trong mắt đầy ý cười nói: “Nắng gắt, lấy cái này che cho mát.”
Sơ Niệm không thèm nhìn. Từ Nhược Lân cũng không để ý, chỉ xem như dỗ hài từ mà đem tán lá cài lên vai nàng, rồi tự mình lại quay về đuôi xuồng chống xuồng. Đi thêm một lúc nữa, Sơ Niệm thấy đã bị y đưa đi rất xa, mà y vẫn chưa có ý muốn dừng lại, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, thấy y đứng ở đuôi xuồng phơi mình dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đôi mắt lấp lánh phát sáng, giờ phút này đang nhìn chằm chằm chính mình không chớp mắt, tựa như mắt sói. Nàng không tránh khỏi hoảng hốt hoang mang, ré lên: “Đủ rồi, đủ rồi, ngươi muốn đưa ta đi đâu? Có chuyện gì ngươi nói mau!”
Từ Nhược Lân mặc cho nàng kêu, tiếp tục chống xuồng qua thêm bảy tám khúc quanh co nữa. Ngay khi Sơ Niệm không nhịn được nữa muốn đứng lên, chiếc xuồng rốt cuộc cũng dừng lại. Sơ Niềm nhìn xung quanh, thấy xuồng đã đến chỗ sâu nhất bên trong đầm sen, hương sen càng thêm ngào ngạt. Bên tai chỉ còn tiếng chuồn chuồn vỗ cánh ong ong rất nhỏ, trừ cái đó ra, một cảnh im ắng.
Tim Sơ Niệm thình thịch thình thịch đập dữ dội, một tay nàng nắm chặt lấy mép xuồng, căng thẳng nhìn Từ Nhược Lân đi về phía mình. Thân xuồng hơi hơi lắc lư, y đã tới bên cạnh, ngồi xổm trước mặt nàng, chậm rãi hỏi: “Tại sao liên tiếp tránh mặt ta, ngay cả thư của ta cũng không nhận?”
Sơ Niệm nghe y hỏi chuyện này, nhẹ thở ra một hơi dài, chờ tim đập bình tĩnh lại một chút, nàng lạnh lùng nghiêm túc nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Ta vì sao phải nhận thư của ngươi? Sau này, ngươi cũng đừng tiếp tục dây dưa bám ta không dứt nữa!”
Từ Nhược Lân một đôi mày rậm lại nhướng lên. Nhíu mày nhìn nàng một lát, bỗng nhiên y nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa từng chạm qua? Người đã sớm là của ta, sao bây giờ ngay cả một câu cũng không thể nói?”
Sơ Niệm như bị kim châm, sắc mặt nhất thời trắng như tuyết, hai má lại vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ lên như hai quả đào, mắt mở to giận dữ nói: “Là ngươi, đều tại ngươi! Là do ngươi ép ta! Ta chưa từng cam tâm…” Nói chưa hết lời, một đôi thu thủy trong mắt đã ngân ngấn ánh lệ, hai bên bả vai cũng hơi hơi run lên.
Từ Nhược lân không dự đoán được nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy, ngẩn ra, rồi vội thuận theo nàng nói: “Đúng, đúng, đều do ta ép nàng! Nhưng mà lòng ta thật sự yêu nàng, rất yêu. Lúc trước, mấy năm đầu ở bên ngoài, ta thường xuyên nhớ đến nàng. Hiện giờ khó khăn lắm mới quay về được, nàng lại lạnh lùng như băng như vậy, thật sự là hành hạ người mà. Kiều Kiều – tiểu tâm can, nàng xưa nay rất mềm lòng mà, đối với Quả nhi tốt như vậy, sao chỉ riêng ta lại đối xử nhẫn tâm như vậy?” Vừa nói, một bàn tay to sạm đen của y đã nắm lấy vai của nàng.
Mặt Sơ Niệm trướng đỏ bừng lên, cực lực tránh né.
Từ Nhược Lân đang lúc tráng niên, cũng như chính lời y vừa nói, trong lòng đối với nữ tử này mong nhớ đã lâu. Giờ phút này bên cạnh không có ai, nàng đối với y như thịt nằm trên thớt, sao còn nhẫn nại được nữa? Y chỉ dùng một chút lực đã kéo được nàng vào lòng ôm thật chặt, hít một hơi thật sâu hương thơm ngọt dịu của nàng, y càng thêm động tình, liền cúi đầu xuống muốn hôn môi. Không ngờ nàng lại giãy giụa không ngừng, cắn chặt hàm răng không mở, không hề nhu thuận. Trong lòng y cũng không muốn ép nàng quá mức, nôn nóng một hồi, rốt cuộc cũng buông miệng nàng ra, thở hào hển nói: “Kiều Kiều, rốt cuộc nàng muốn như thế nào mới bằng lòng ở bên ta?”
Sơ Niệm cất giọng căm hận nói: “Cho dù có kiếp sau, ta cũng sẽ không ở bên ngươi!”
Từ Nhược Lân không ngờ nàng lại tuyệt tình như vậy. Với tính khí của y, nguyện ý đối đãi với một nữ tử như thế đã là vô cùng nhẫn nại. Nghe thấy lời đó trong lòng y hoàn toàn tức giận, sắc mặt cũng liền u ám, hừ một tiếng, nói: “Ta đây trước hết cứ cố đời này!” Dứt lời y liền không nhân nhượng, một bàn tay tóm lấy hai má nàng, bóp mạnh, nàng liền không tự chủ được mà há miệng, bị y một ngụm mút lấy, vang tiếng tấm tắc; tay còn lại cũng bắt đầu cởi áo trên đầu vai nàng.
Sơ Niệm sao chịu thuận theo, ô ô dùng sức lắc đầu, hai tay vô lực đẩy vào ngực y, bị y xiết chặt. Trong tình thế cấp bách, nàng rút một chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, vung tay lên, một tiếng rẹt nhỏ vang lên, đầu trâm bén nhọn vừa xẹt qua từ ngực đến cổ y, trên cổ lập tức hiện ra một vết máu thật sâu, theo vết máu chảy xuống tới vạt áo cũng bị rách một đường dài, chắc là bên trong cũng đã bị thương.
Từ Nhược Lân đang ý loạn tình mê, không đề phòng nàng còn có một chiêu như vậy. Rốt cuộc y cũng buông tay, cúi đầu sờ soạn vết máu trên cổ, đau nhói. Hừ một tiếng, y ngẩng đầu thấy nàng một tay còn nắm chặt chiếc trâm cài, hai mắt thì trợn lên nhìn chính mình, trong ánh mắt y nhất thời xẹt qua một tia hung ác. Một phen kéo chính mình vạt áo, y nhìn nàng đang ra sức xiết lại phần ngực áo bị lõa lồ, giọng lạnh lùng: “Xuống thật đúng là không nhẹ! Nàng đã hận ta như vậy, ta liền thỏa mãn ý nguyện trong lòng nàng, nàng cứ việc đâm vào nơi này của ta đi, xem ta có tránh hay không!” Chỉ vào chính mình ngực, y càng áp sát nàng.
Sơ Niệm mới rồi do tình thế cấp bách mới vung lung tung, không ngờ tới lại làm y bị thương không nhẹ. Thấy một vệt máu dài trên cổ y, máu nhỏ giọt từ ngực xuống như những hạt châu, tình trạng dữ tợn, tay chân nhất thời nhũn ra, lại thấy y như hung thần át sát đang tới gần, sao còn dám đâm vào. Y ép tới một bước, nàng liền lui về phía sau một bước, cho đến khi không còn đường lui. Nàng nhẹ buông tay, trâm cài rớt xuống bên chân, trong lòng nghĩ chỉ phải nhảy xuống hồ thôi. Thân mình vừa mới chuyển qua, liền nghe y lạnh lùng nói: “Nàng nhảy một lần, ta lại vớt một lần. Ta ngược lại muốn xem, nàng có thể nhảy được mấy lần?”
Sơ Niệm quay mạnh đầu lại, thấy y vẫn nhìn chằm chằm chính mình, nàng biết bản thân hôm nay không thể đào thoát khỏi tay y, nhất thời cảm thấy bi ai, ánh mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt to như hạt đậu liền rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói: “Ngươi biết rõ ta không dám đâm ngươi! Ngươi vẫn luôn ép ta khi dễ ta! Rốt cuộc muốn như thế nào, ngươi mới bằng lòng buông tha ta…” Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tủi thân, nàng dứt khoát ngồi xuống đáy xuồng, che mặt khóc không ngừng.
Từ Nhược Lân thấy nàng trong nháy mắt từ trợn mắt biến thành khóc đến “lê hoa đái vũ” (hoa lê dính mưa), tưởng là do mình hung tợn hù dọa đến nàng, nhìn trong chốc lát, trước ngực dường như bị nước mắt nàng thấm ướt. Y thở dài, lại ngồi xổm trước nàng, nói mềm mỏng: “Nàng nói ta thúc ép khi dễ nàng, nàng có từng thấy ta thúc ép khi dễ qua các nữ tử khác? Ta là thật sự yêu nàng đến khắc cốt ghi tâm, chỉ hận không thể nuốt nàng vào trong bụng để thời khắc nào cũng mang theo trong người. Chỉ cần nàng vui, đừng nói cho nàng vung một nhát, dù là mất mạng trên tay nàng ta cũng không oán!”
Sơ Niệm nghe y một bên đỗ dành, một bên kéo ra bàn tay đang che mặt của mình, áp lực cùng với ấm ức trong lòng bấy lâu nay lại càng không thể thu về, thút tha thút thít khóc càng dữ dội hơn, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi một rơi xuống.
“Kiều Kiều, tiểu tâm can, đừng khóc. Còn khóc nữa, lòng ta đều bị nàng khóc nát.”
Từ Nhược Lân ôm nàng vào lòng, dùng ống tay áo lau mặt cho nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi.
Sơ Niệm không giãy giụa nữa, chỉ quay đầu tránh tay y, thút thít đáp lời: “Ngươi không cần phải dùng những lời này để dỗ ngọt ta… Dù sao ngươi cũng phải cưới thê tử. Sau này ngươi đừng nên lại đến trêu chọc ta nữa, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, đã qua đã…”
Từ Nhược Lân bỗng nhiên như đã hiểu ra mọi chuyện, nhịn cười, y giơ tay xoay mặt nàng lại, nói: “Thì ra nàng gây với ta cả nửa ngày, chính là bởi vì nghe nói ta muốn cưới thê tử sao? Không phải nàng còn nghe nói người ta muốn cưới chính là đường muội ở Tư gia nàng? Ta nói nàng biết, bên phía nhà mẹ của nàng xưa nay đều rất giỏi tính toán, thật sự là đã có ý như vậy, chỉ là ta không có chút xíu hứng thú nào. Những chuyện ta không muốn, ai cũng đừng mơ ép buộc ta!”
Sơ Niệm ngơ ngác nhìn y, cuối cùng hút hít cái mũi, hỏi: “Thật chứ?”
Từ Nhược Lân chau mày: “Ta đã khi nào gạt nàng chưa?”
Sơ Niệm chậm rãi rũ mắt.
Nảng còn ở trong ngực y. Bởi vì y mới rồi đã cởi quần áo của nàng, dù chưa thực hiện được, nhưng giờ phút này bờ vai bán lộ, thấp thoáng hở ra có thề nhìn thấy được trước ngực một mảng tuyết trắng. Nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, y nhịn không được cúi đầu xuống, cách quần áo cắn vào đỉnh nhọn kia. Một ngụm đi xuống, y chỉ cảm thấy so với trong trí nhớ mềm mại ôn hương càng thêm đẫy đà săn chắc, nhất thời mê say chìm đắm, tay cũng theo đó tiến vào dò xét.
Sơ Niệm phát giác trước ngực thất thủ, cả kinh, lại giãy giụa vỗ vào lưng y, nói: “Mau dừng lại! Dừng lại!”
Từ Nhược Lân hàm hồ nói: “Kiều Kiều, ta đã nhớ nàng lâu như vậy. Ngoan ngoãn…” Trong lúc nói chuyện, y vươn tay rứt tán lá sen to bên cạnh để dưới đáy xuồng, thuận thế đặt nàng nằm lên trên lá sen, lột quần áo của nàng. Cảnh đẹp trước mắt, như đôi tinh oánh tuyết giữa một mâm bích ngọc, y thấy cả người nhiệt lưu tán loạn, nhào lên liền tùy ý quấn quýt.
Sơ Niệm cảm thấy cả người như bị núi đè, chỉ còn chân là có thể cử động, nàng đá chân lung tung phản kháng, đột nhiên nặng nề, ngay cả chân cũng bị chân y ghìm chặt. Nàng lại cảm thấy một bàn tay y đã tìm đến mép váy, cả người nhất thời toát mồ hôi. Nước mắt mới nãy còn chưa khô, giờ lại tiếp tục chảy xuống, nàng khóc nói: “Ngươi chỉ cho rằng ta bởi vì ngươi sắp tái hôn mà mới như vậy thôi sao? Căn bản không phải thế! Ngươi sớm hay muộn nhất định sẽ phải tái hôn, ta sao lại có thể không rõ điểm này chứ? Lúc trước ta hồ đồ thì thôi đi, nhưng bây giờ ta không muốn lại cùng ngươi vướng mắc không rõ, lén lén lút lút, vĩnh viễn không thể công khai. Tư gia nay đã suy tàn như mặt trời xuống núi. Ta mặc dù hiện giờ thân phận không có gì cao quý, nhưng cũng không phải cái loại không có nam nhân liền không sống nổi, ngươi và ta có quan hệ như thế nào, lại đối với ta như vậy, ngươi xem ta là cái gì? Cho dù ta sống tạm bợ qua ngày, còn có ý nghĩa gì…”
Từ Nhược lân bỗng nhiên chặn miệng nàng, trong tiếng ô ô của nàng, y tách chân nàng ra, phóng thích khối nhiệt huyết dưới thân tìm đường đến nơi mềm mại của nàng. Cảm thấy cơ thể nàng đột nhiên cứng đờ, lúc này y mới thả miệng nàng ra, ghé vào bên tai nàng thở dốc nói: “Nàng yên tâm, từ trước đến nay ta cũng không muốn làm đôi dã uyên ương với nàng. Nàng cho… ta thêm chút thời gian nữa, sớm hay muộn gì ta nhất định sẽ cưới nàng, cùng nàng làm phu thê chính thức.” (“dã” nghĩa ở đây là không đúng khuôn phép)
Sơ Niệm cảm giác được y đã xuyên qua thân thể của chính mình, đau buốt không chịu nổi, mày nhíu chặt, nước mắt tuôn càng dữ dội, nàng nức nở: “Còn cho ta là đứa trẻ không hiểu chuyện sẽ tin lời ngươi hay sao, ngươi và ta, hoàn cảnh như vậy, ngươi làm sao có thể cưới ta…”
“Nàng cho rằng ta vì muốn chiếm đạot cơ thể nàng mới nói như vậy lừa nàng hay sao?”
Khi Từ Nhược Lân tiến vào, cảm thấy nhỏ hẹp đến không di chuyển được, y biết nàng đã rất lâu ngày mới lại hoan ái, sợ chính mình mạnh mẽ tiến vào sẽ khiến nàng bị thương, chỉ có thể cắn răng tạm thời dừng lại, một bên hôn lên những giọt lệ đang tuôn ra không ngừng, một bên an ủi: “Sớm hay muộn ta nhất định sẽ cưới nàng. Nếu nảng lo lắng, ta liền phát lời thề độc. Nếu ta phụ nàng, cho ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết trên chiến trường!”
Sơ Niệm mở mi mắt đã khóc đến sưng đỏ, kinh hoảng nói: “Ngươi vẫn không rõ lời ta nói! Không phải ta ép ngươi cưới ta! Ta chỉ là không thể cùng ngươi tiếp tục như thế này!”
Từ Nhược Lân không vui hừ một tiếng, nhấn người, ngay tức khắc phá vỡ tầng tầng trở ngại. Trogn tiếng kêu rên đau đớn của nàng, y cắn răng nói: “Dù nàng không chịu gả cho ta, thì đời này cũng đừng mơ tưởng ta buông tha cho nàng!”
Sơ Niệm nhắm mắt, hai hàng nhiệt lệ lại tuôn rơi.
Từ Nhược Lân thong thả đẩy đưa vài lần, đợi cho chỗ sát hợp có xuân thủy trơn nhuận một chút. Y thấy nàng thần sắc sợ hãi tuyệt vọng, cuối cùng không đành lòng, đành phải nhẫn nại đè nén ý niệm phát tiết trong đầu mình, lại nói: “Ta biết trong lòng nàng sợ hãi, sợ miệng lưỡi thế nhân. Nàng yên tâm, Từ Nhược Lân ta làm việc, từ trước đến nay để đạt được mục đích đều không tiếc đại giới, ta sẽ nghĩ được một kế sách ổn thỏa tốt đẹp. Chỉ là hiện giờ tân hoàng vừa mới đăng cơ chưa lâu, triều đình còn chưa yên ổn, qua hai ngày nữa ta phải đi Yến Kinh, ước chừng hai ba tháng sau mới có thể quay về…” (đại giới: trả giá đắt)
Sơ Niệm lại trợn mắt, hút hít nói: “Ngươi… lại phải đi?”
“Ừ.” Từ Nhược Lân hôn lên khóe môi nàng. “Hoàng thượng quyết ý dời đô đến Yến Kinh, nhằm củng cố vùng bình định biên giới phía Bắc, uy hiếp Bắc Nhũng Đẳng quốc. Ta được phái đi trước thăm dò, tuyển định nơi kiến tạo cung thành. Việc này còn chưa đưa ra nghị triều, chờ sau khi ta trở lại, sẽ hạ thánh chỉ. Ta đi rồi, nàng đừng nghĩ nhiều, cứ yên tâm ở nhà là được, nên nhớ về sau mọi chuyện đã có ta rồi.”
Từ Nhược Lân nói xong, không chống cự nổi sức hấp dẫn dưới thân, giống như khi vào sa trường tiến vào hồn ngã chi cảnh, ra sức tấn công trận địa. Sơ Niệm dưới thân y như mớ lục bình không gốc rễ, dù lòng không cam, cũng vô lực kháng cự, chỉ có thể mặc y thỏa sức đòi hỏi. Nước mắt trên mặt chảy dài, rơi xuống, sau đó hòa vào cùng với lớp mồ hôi bên dưới, rốt cuộc không thể phân biệt đâu là lệ đâu là mồ hôi. Một chiếc xuồng con giữa trời xanh biếc cùng muôn vàn chiếc lá sen vây quanh, lắc lư lắc lư, khi thì kịch liệt, khi thì nhẹ nhàng. Âm thanh sóng nước vang lên không dứt hòa cùng tiếng ngâm nga, hơi thở phập phồng, kinh động đến đám chuồn chuồn bên cạnh cùng mấy con cóc xanh ngồi trên lá sen đều lẩn mất, vây xem mà chi.