"Lát nữa mình đi..." Vẫy tay tạm biệt, Ngôn Hâm thở dài đi đến phòng trà nước, chậm chạp nghĩ, cái ngày gì thế này?
Cô chỉ nghĩ đêm đó là một giấc mộng, ai ngờ sáng sớm hôm sau mới đến cửa công ty đã nhìn thấy một con bảo mã đen sành điệu (BMW) đỗ một bên, bên cạnh là một đại soái ca tay kẹp điếu thuốc, không phải chú ấy thì là ai?
Ngôn Hâm cúi đầu nhanh chóng đi vòng qua cây cột, ai ngờ lại nhìn thấy một đôi giày da chói mắt trên nền đá cẩm thạch. Cô ngẩng mặt lên nhìn, Hà Nhất Triển đang lạnh nhạt nhìn cô. Để tránh ánh mắt đánh giá xung quanh, cô lập tức bước ra ngoài, vô tình đụng trúng mấy người đàn ông mặc tây trang phắng phiu đang tán gẫu nhiệt tình. Nhìn thấy Ngôn Hâm, và người đàn ông phía sau......, họ vội vàng quăng lại một câu "Chào buổi sáng" rồi chạy vội vào công ty.
Sáng sớm đã bị tổng giám đốc gọi vào phòng làm việc riêng, làm việc mấy năm cũng không có được vận may như thế. Mọi người cùng rơi lệ.
Không biết Ngôn Hâm đang nghĩ cái gì, đầu cúi thấp đến mức Hà Nhất Triển chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh che gần hết khuôn mặt cô, không thấy rõ biểu tình. Hà Nhất Triển đưa tay lên tai, vì động tác này của anh mà Ngôn Hâm lui lại một bước dài.
Anh nheo mắt lại, nói thật nhẹ nhàng, cố làm cho giọng mình thật ôn hòa: "Chào buổi sáng, Tiểu Hâm."
"Chào buổi sáng." Cô đáp khẽ, vừa ngẩng đầu lên lại cúi xuống luôn.
"Không muốn gặp anh sao?"
"...... Không."
"Tiểu lừa đảo." Hà Nhất Triển dập tắt điều thuốc, cưỡng ép nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt anh rất nghiêm túc: "Anh nói được thì làm được, em đừng nghĩ lừa dối cho qua."
Không thoát được khỏi tay anh, mắt cô lấp lánh ánh nước. Hà Nhất Triển mềm lòng, thả lỏng tay. Cằm Ngôn Hâm được buông lỏng, hiện lên vết hồng hồng, trông càng đáng yêu.
"Xin lỗi, Tiểu Hâm..." Không ngờ tiểu nha đầu này lại yếu ớt như thế, sau này anh cẩn thận hơn mới được, Hà Nhất Triển nhíu mày nghĩ vậy.
"Hà tổng, anh thích tôi à?" Giọng nói của Ngôn Hâm nhẹ nhàng nhưng rất kiên định. Biểu tình hiện tại thoạt nhìn nhu nhược, nhưng ánh sáng chợt lóe lên trong mắt khiến khuôn mặt có thể coi là thanh tú của cô đột nhiên có vẻ diễm lệ động lòng người. Cảm giác mềm mại còn lưu lại trên đầu ngón tay lan vào trong tim anh.
"Em có thể gọi tên anh." Hà tổng? Nghiêm khắc mà nói cô không được cọi là cấp dưới của anh.
"Anh cảm thấy biểu hiện của anh tối hôm qua rất rõ ràng." Sau hai nụ hôn kia, anh đã nghĩ suốt một buổi tối, hiện tại nhìn thấy cô, quả nhiên chỉ thấy hai chữ "dụ hoặc".
"Tôi cần suy nghĩ."
Sắc mặt Hà Nhất Triển không thay đổi, nhưng ánh mắt lại nặng nề không rõ cảm xúc.
Ngôn Hâm lấy hết can đảm nhắc lại lần nữa: "Dù sao anh cũng phải cho tôi một chút... thời gian suy nghĩ chứ, ngay từ đầu chúng ta ... không thích hợp. Anh có nghĩ đến lập trường của tôi không."
Ngôn Hâm vốn là người sống chậm, nếu hôm nay Hà Nhất Triển không nói thì mười ngày, nửa tháng cô cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này. Nhưng tốc độ của Hà Nhất Triển nhanh gấp mười lần, cứ như tốc độ của sóng siêu âm, xác lập quan hệ của cả hai? Cô mất ngủ cả đêm đắm chìm trong nụ hôn triền miên ướt át kia nên không theo kịp tốc độ của anh.
"Hơn nữa, hiện tại chúng ta làm cùng công ty, nếu nửa năm sau vẫn có tình cảm thì yêu đương. Tôi không muốn khoe khoang, công tư phải phân minh, anh có đồng ý không?" Cách nói ba phải cái nào cũng được này cực kỳ ái muội, vừa giống như hứa hẹn vừa giống như không có gì. Đầu óc Hà Nhất Triển nhanh chóng vận hành, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
"Cứ thế đi, tôi đi làm đây." Đợi mười lăm giây, thấy anh vẫn không phản ứng, Ngôn Hâm vội vàng dao sắc chặt đay đưa ra kết luận. Hà Nhất Triển nhanh chóng bước lại gần, làm Ngôn Hâm sợ tới mức vội vàng lui về sau mấy bước, áp lưng vào tường.
Cô không phát hiện mình đã hoàn toàn nằm trong phạm vi kiểm soát của anh.
"Em muốn khảo sát năng lực của anh, nếu nửa năm sau vẫn còn tình cảm, chờ anh về tổng bộ, em tự nhiên sẽ trở thành bạn gái của anh, đúng không?" Đây là những điều anh mới tổng kết được từ lời nói của tiểu nha đầu. Cô không muốn khoe khoang, được! Muốn khảo sát năng lực, được! Nhưng thời gian nửa năm thì quá dài, anh về tổng bộ để lại cô một mình ở chỗ này, không được!
"Nửa năm quá dài. Anh nói rồi, buổi tối không có việc gì thì cùng nhau ăn cơm, hai bên tìm hiểu nhau. Em xem anh lớn hơn em nhiều tuổi như thế, không phối hợp được cũng không có thời gian ở bên em, nhưng nếu em có yêu cầu gì, anh nhất định làm được."
Hai người hiện tại... đang nói chuyện giống như người theo đuổi và người được theo đuổi bình thường sao? Sao cứ có cảm giác là cô vô cớ gây rối? Ngôn Hâm bị Hà Nhất Triển xoay vòng đến choáng váng, cô lập tức nói tiếp: "Tôi vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh!"
Đây là trọng điểm! Chú à, đây mới là trọng điểm đó!?
"Nhưng em đã đặt anh vào vòng khảo hạch, chúng ta cứ kết giao theo trình tự bình thường đi." Hai hàng lông mày của anh đã nhíu lại thật chặt.
"......" Anh nói không sai, nhưng, nhưng...... "Tôi đồng ý với cách nói của anh, nhưng sau này hy vọng có thể giống như hôm nay, chúng ta cùng thảo luận, tôi không thích hành vi của anh hôm nay." Cô nói rất đứng đắn, hàng mày cong cong cũng học anh nhíu lại thật chặt. Hà Nhất Triển nhìn bộ dạng cô, khẽ cười.
"Được, tối nay anh sẽ đón em đi ăn cơm."
Tuy vẫn không hài lòng với kết quả này cho lắm, nhưng đành phải tạm chấp nhận, Ngôn Hâm gật gật đầu, bồi thêm một câu: "Không công khai được không? Còn có," khuôn mặt của cô hơi đỏ lên, "anh có thể chờ ở ngã tư phía trước không?"
Hà Nhất Triển dễ dàng đồng ý, Ngôn Hâm nhẹ nhàng thở ra. Lúc muốn đi, cô mới phát hiện tình huống quẫn bách của mình, nhưng anh đã hành động trước.
"Sau này không được trốn anh nữa." Hà Nhất Triển nhanh chóng hôn lên trán cô một cái, chờ cô đỏ mặt gật đầu, anh mới nghiêng người cho rời đi.
Tiểu nha đầu này rất hay thẹn thùng nha. Anh cười nhẹ.
----------
Giờ phút này trong cơ thể Ngôn Hâm đang rục rịch vô số tế bào phản nghịch, lá gan cũng lớn hơn một chút, nghĩ cách làm thế nào mới thoát khỏi bữa tối hẹn hò hôm nay. Nhưng vừa quay người lại, đối tượng hẹn hò đã đang nhìn cô.
"...... Anh dọa em." Ngôn Hâm nghĩ thầm, cô thật sự rất muốn về nhà, nhưng ông trời chẳng chịu giúp cô gì cả. Lá gan vừa mới to hơn được một tí đã thu nhỏ lại ngay lập tức.
"Đang nghĩ cái gì?" Mỗi lần nha đầu này xuất thần là vẻ mặt lại ngốc nghếch, khiến người ta không thể nhìn thấu.
"Nghĩ đến anh." Ngôn Hâm chẳng nghĩ gì đã buột miệng thốt ra, nói xong mới đỏ mặt, tuy rằng đây là sự thật......
Tâm tình Hà Nhất Triển đột nhiên rất tốt. Anh đưa ta vén tóc cô ra sau tai, xúc cảm mềm mại khiến anh thích đến nỗi không muốn buông tay. Anh phải do dự mất mấy giây mới chịu buông ra, mỉm cười với cô: "Đi thôi."
Ngôn Hâm đi cùng anh bằng thang máy chuyên dụng đến bãi đỗ xe, mắt cô thỉnh thoảng lại liếc về phía camera, tất nhiên Hà Nhất Triển biết cô đang nghĩ gì. "Lúc này mọi người đều đi ăn cơm, hơn nữa đứng ngoài sẽ không thấy gì trong xe."
Trong lòng cô an tâm hơn một chút, rồi lại không khỏi nghĩ thầm: Bọn họ cũng không phải kiểu yêu đương vụng trộm, anh nói gì kỳ quặc vậy.
Đã ngồi xe anh liên tục hai ngày mà vẫn không quen lắm, nhưng sở trường của Ngôn Hâm chính là bình tĩnh. Cô bình tĩnh thắt dây an toàn, mắt theo dõi tình hình giao thông phía trước, cho dù mùi hương của người đàn ông bên cạnh có tính công kích rất mãnh liệt ......
Mùi hương trên người anh rất thơm, không giống mùi nước hoa mà các đồng nghiệp nam trong công ty hay dùng. Hương thơm trên người anh là hỗn hợp của mùi dầu gội thoải mái thanh tân và mùi hương từ chính cơ thể anh...... Ngôn Hâm mơ hồ nghĩ vậy.
"Tới rồi."
Ngôn Hâm quay đầu nhìn nhà hàng Nhật Bản theo phong cách cổ điển ở con đường đối diện, cô không nói gì định xuống xe, nhưng Hà Nhất Triển đè bàn tay đang định cởi dây an toàn của cô lại, mùi hương mà cô tưởng tượng nãy giờ bay vào trong mũi miệng cô, anh nói: "Anh giúp em, được không." Anh đặt tay lên chốt an toàn, tách một tiếng, dây an toàn mở ra.
"Anh... muốn giúp em?" Sắc mặt cô vẫn không thay đổi, nhưng thân hình cứng đờ dính sát vào lưng ghế.
Bàn tay thô to của anh xoa nhẹ mu bàn tay cô.
"Sau này cứ để anh làm, được chứ?"
Khi được anh ôm vai đi vào nhà hàng Nhật Bản, Ngôn Hâm hoài nghi, có phải cô lại bị chiếm tiện nghi không?
MV���"