Trong thời gian đó, Hạ Dạ chỉ gọi về nhà một lần duy nhất, cũng là lần đầu mở miệng nói chuyện, cô đơn một mình ở một tháng.
Chỉ gọi điện thoại cho y một lần, lúc này không hỏi Thần Trạch không được. Lời lẽ lạnh nhạt, Thần Trạch đã nhờ người quen ở thành phố tìm giúp hắn một phòng ở, với lại cũng giúp hắn cất đi hành lý còn để lại.
Nghe đến đó, Hạ Dạ đột nhiên có cảm giác tất cả đều đã là quá khứ, bàn chân chạm đến cũng không còn là Đài Loan, đã không còn Thần Trạch bên người nữa, mà là nước Pháp…… Đất khách quê người a
Trong sân bay kẻ đến người đi, Hạ Dạ chỉ yên lặng đứng một chỗ. Hắn biết rõ sẽ có người tới đón hắn, chỉ biết người nọ là người Hoa, và màu sắc quần áo người nọ, hắn cũng chỉ biết có nhiêu đó.
Mà cũng chỉ lẳng lặng đứng, Hạ Dạ không muốn đi kiếm người nọ, nếu tìm được……. Không, đây là cuộc sống mới của hắn, mà Thần Trạch…… Hắn nhất định phải quên đi.
Hạ Dạ đình chỉ trầm mặc, sẽ quên a qua nhiều năm như vậy, Thần Trạch là người duy nhất hắn……
Bỗng dưng cánh tay bị người chộp lấy, hắn kinh sợ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hung ác của đối phương.
“Đi.”
Là Thần Trạch……
Trong chớp mắt ở nơi này, người bắt lấy hắn lại là Thần Trạch…… Y vì sao lại ở chỗ này.
“Ngươi ở đây làm gì” Không che đậy nghi ngờ của mình, hắn ngạc nhiên hỏi.
Thật vất vả quyết định quên đi, như thế nào y lại xuất hiện ở chỗ này.
“Phạm vi người Hoa luẩn quẩn rất nhỏ.” Thần Trạch không biểu lộ cảm xúc lôi kéo Hạ Dạ lên xe, chưa từng dự định nhìn đến mặt hắn.
Lạnh lùng xa cách, giống như mọi ngày.
“Ngươi di dân đến nước Pháp ” trên xe, Hạ Dạ tìm không ra chủ đề, rốt cục chịu không được im lặng, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
Hạ Dạ chưa từng hỏi qua lý do Thần Trạch di dân, lại càng không muốn biết hắn di dân đến quốc gia nào, giống như hắn không hề muốn thấy Thần Trạch kết hôn.
“Ân bởi vì muốn kết hôn nên mới di dân.” Một mặt nói chuyện, một mặt Thần Trạch đem tay lái đảo quanh, chạy nhanh hướng về ngoại ô thành phố.
“Ta nghe nói ngươi đã giúp ta thuê phòng ở rồi.” Hạ Dạ ngụ ý không muốn cùng Thần Trạch đi đến nơi của y.
“Ở cùng ta.” Thanh âm Thần Trạch như trước lãnh đạm, đôi mắt nhìn thẳng mặt đường, không hề có bóng dáng Hạ Dạ.
“Ngươi đã muốn kết hôn, còn muốn ta đến làm chi, muốn ta bầu bạn đến khi đó sao, ta và ngươi không giống nhau, ta chỉ có thể yêu một người duy nhất, trái tim của ngươi đã không đặt trên người ta, vậy xin đừng tìm tới ta.”
Hạ Dạ kích động hét lớn, tại bên trong xe nửa đứng lên, nắm lấy cửa xe ý muốn xuống. Sau lời nói cuối cùng, nước mắt đã tràn ra từ hốc mắt…… Đây là lời hắn muốn nói bao nhiêu năm rồi, nhưng không dám nói ra, hắn rất sợ khi vừa nói ra khỏi miệng, bọn họ sẽ trở thành người xa lạ, nhưng hôm nay……
Thần Trạch trầm mặc, Hạ Dạ kích động rơi nước mắt, giống như một truyện cười, thái độ người kia vẫn là bất động.
Thần Trạch thật lâu sau thở dài, đem xe hơi dừng trước một ngôi nhà kiểu dáng châu Âu, y nhìn đến hai màu đỏ và trắng giao nhau, nhẹ giọng mở miệng.
“Giống nhau.”
“Cái gì” Hạ Dạ nghe không rõ, kích động hỏi lại.
“Ta và ngươi là giống nhau, cho nên ta mới cùng nàng chia tay.” Thần Trạch không nhìn hắn, im lặng nhìn cánh cửa ga ra di chuyển lên phía trên.
“Ngươi không phải nói muốn kết hôn ” Hạ Dạ lắc đầu, không thể tiêu hóa nổi những lời vừa mới nghe.
“Cho nên mới di dân a ” Thần Trạch đáp thật bình tĩnh, không hề để ý đến Hạ Dạ cuồng loạn.
“Có ý tứ gì?”
“Nhẫn chính là mua cho ngươi, ngươi dù sao cũng không thể bắt ta nói thẳng chứ, ngươi sửa lại kích cỡ của mình đi ” Y chầm chậm quay khuôn mặt qua, có một chút điểm hồng xấu hổ.
Kinh ngạc với lời nói của Thần Trạch, Hạ Dạ phút chốc thấy mũi mình đau xót, nước mắt bò qua gò má, chảy tới cằm…… Hắn lấy tay che mặt, khóc không dừng.
Nhẫn là cho hắn, người Thần Trạch muốn cầu hôn là hắn…… Không phải người khác, là hắn a
Một tay bị kéo đi chốc lát, hắn từ từ nhắm hai mắt, thẳng đến trên tay có gì đó lạnh buốt nhập vào ( là đeo nhẫn á), hắn mới kinh ngạc trợn mắt. Ngón áp út bị thứ đó nhất nhất bao quanh, là nhẫn song tử tinh……
“Đây là ngươi khi nghĩ đến ta mà làm ra là ngươi hy vọng chúng ta sẽ có thể có kết quả này phải không? Ta vừa nhìn đã biết, giống như ngươi năm đó làm khuy áo cho ta vậy.” Thần Trạch mang theo khuôn mặt có điểm ngại ngùng, kể ra y chưa từng nói lời yêu thương thế này.
“Ngươi biết.” Hạ Dạ vẫn cho rằng phần tâm ý này chỉ có mình hắn biết.
“Ngươi đã quên, vào ngày cuối tuần chỉ hai chúng ta, ta đã nói với ngươi ta cùng nàng chia tay, tuy nhiên ngươi vẫn cho là nàng gặp chuyện nên mới như thế.”
“Nhưng ngươi chưa từng nói qua ngươi yêu ta ” Hạ Dạ lên án.
“Ngươi cũng không có nói qua.” Thần Trạch mỉm cười, không ngờ Hạ Dạ lại…
“Ngươi là tên hỗn đản, nếu như ngươi giải thích rõ rằng, ta cần gì phải chạy tới nơi này.” Lần đầu tiên, Hạ Dạ dùng giọng điệu làm nũng đối Thần Trạch nói chuyện.
“Hạ Dạ, ta yêu ngươi.” Y cười, đem cái người khóc sướt mướt ôm vào trong ngực, xác định tương lai bọn họ về sau.
“Ta cũng yêu ngươi.”
Thật lâu, thật lâu sau, từ trong ngực Thần Trạch truyền đến một cái thanh âm xấu hổ nho nhỏ.
o0o
Du.
Đã lâu không gặp, không biết ngươi ở Đài Loan vẫn khoẻ chứ?
Ta về sau mới nghe Thần Trạch nói, là ngươi nói cho y biết ta sẽ đến Pháp, ta nghĩ ta nên cám ơn ngươi. Cám ơn ngươi để cho ta tìm được Thần Trạch.
Chúng ta ở đây hết thảy đều rất tốt.
Mùa hè năm trước, chúng ta đã kết hôn trọng một đêm tối rất đẹp.
Nguyên lai pháp luật ở Pháp có thể bảo vệ cho chúng ta, Thần Trạch nói chính là như vậy hắn mới di dân đến đây.
Ngày mai sau khi kết thúc lớp bồi dưỡng, ta đại khái sẽ ở lại chỗ ấy mở khách sạn, không trở lại nữa.
Cám ơn ngươi đã giúp đỡ, lần sau đến Pháp, chúng ta nhất định hảo hảo mời ngươi.
Hạ Dạ
Tái bút: Chúng ta lập kế hoạch nhận con nuôi, sang năm ngươi tới, sẽ có rất nhiều cháu trai hoặc cháu gái đáng yêu a
Ta rất hạnh phúc, cám ơn.
———-oOo———- HOÀN ———-oOo———-