10
Bảy đêm đầu tiên của Vương thị vệ, ta đi đến cung điện bỏ hoang tế bái. Một tờ tiền giấy bị thổi bay, ta sợ gây thêm rắc rối liền vội vàng đuổi theo, nhưng nó lại rơi vào tay Dương Thịnh đang đứng trước cửa cung.
Không biết hắn đã đứng đó từ khi nào, tơ máu dày đặc trong mắt hắn như muốn đem bóng dáng ta chiếu rọi trong đó cắt thành mảnh vụn, “Hắn c.hết rồi, ngươi lại thương tâm đến như vậy.”
Trong hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu, giống như sóng biển đè ta xuống, “Bởi vì hắn là người mà mẫu hậu để lại?” Hắn nắm tay vo tờ tiền giấy lại, hung hăng ném vào trong chậu than, ngọn lửa bắn ra như muốn liếm góc áo của hắn, mà trong mắt hắn lại càng tràn đầy lửa giận.
“Giống như ngươi đối xử tốt với ta, cũng chỉ vì mẫu hậu của ta tên là Chu Tố?”
Ta không cần suy nghĩ mà tát hắn một cái, “Dám gọi thẳng tên húy của mẫu hậu con, Dương Thịnh, con càn rỡ!”
Hắn không trốn tránh, nhẫn nhịn chịu đựng, sau đó lại nắm cổ tay ta rồi nghiêng người xuống, “Ngươi xem, ta nói đúng rồi. Sinh tử của ta ngươi đều không quan tâm, ngươi chỉ để ý mẫu hậu.”
Hắn nói xong liền hôn ta, đầu óc ta trống rỗng, theo bản năng cắn hắn một cái, hắn kêu lên một tiếng, môi lưỡi vẫn không quan tâm mà tiếp tục dây dưa, mùi máu tươi trong phút chốc ngập tràn khoang miệng.
Khi sắp nghẹt thở, cuối cùng hắn cũng buông ta ra, nhưng lại giữ chặt lấy bàn tay còn lại của ta. Cuồng phong gào thét thổi tro giấy bay đầy đất, một tia chớp xẹt qua chân trời, chiếu sáng khóe miệng đầy máu và đôi mắt đỏ rực của hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ bừng bừng dục vọng hủy diệt hết thảy mọi thứ. Âm thanh và sấm sét, ta không có nơi nào để trốn thoát.
“Nếu ngươi đã không thèm để ý đến ta, vậy thì ta sẽ dùng cách riêng của mình để khiến cho ngươi vĩnh viễn nhớ kĩ ta, cho dù là hận.”
Những bông hoa mùa xuân mới nở rộ đã rải rác thành bùn, cơn mưa xối xả đầu tiên của mùa xuân che giấu đi tiếng thở dốc. Ta cắn chặt răng, gắt gao không chịu lên tiếng, lại bị hắn giữ chặt cằm, cúi người cắn vào vai ta.
“Đau không? Vậy thì hận ta đi, vĩnh viễn hận ta đi.”
Lúc đau đớn nhất, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa làm mờ đi cảnh sắc, làm cho ta nhớ lại nhiều năm trước, ta vì trêu chọc Đức phi đã khiến cho tỷ tỷ bị khiển trách. Ta buồn bực mà rơi nước mắt. Khi đó hắn run rẩy bước về phía ta với đôi chân ngắn, dùng bàn tay nhỏ bé vụng về lau nước mắt cho ta, “Tiểu di, đừng khóc.”
Ta quỳ cả ngày lẫn đêm trước bức họa chân dung của tỷ tỷ để sám hối.
Thủy Nguyệt vừa khóc vừa lau sạch thân thể ta, giọng nói không ngừng run rẩy, “Nương nương, người đối xử tốt với điện hạ như thế, sao hắn có thể đối xử với nương nương như vậy? Sao có thể như vậy được?”
Ta ngẩng đầu, thẫn thờ nhìn bức họa chân dung của tỷ tỷ, mặt mày nàng tựa như lúc còn sống, vẫn ôn hòa nhìn ta như vậy.
“Xin lỗi.” Ta nói, chất lỏng mặn chát tràn vào miệng, lúc này ta mới ý thức được mình đã lặng lẽ khóc từ rất lâu.
Lại qua bảy ngày, Dương Thịnh rốt cuộc cũng khởi hành đi biên cương, ta và Dương Ninh cùng nhau đi tiễn hắn. Dương Ninh vẫn đơn bạc, u sầu như cũ, sau khi nói mấy câu liền được dìu hồi cung vì ho khan, chỉ còn lại ta và Dương Thịnh đứng trên tường cung ngắm sương sớm bình minh.
Hắn nói, “Ta cho rằng ngươi sẽ không đến, sẽ hận ta.”
Ta lắc đầu. Dường như vẫn còn là ngày hôm qua, ta nắm tay hắn chạy trên tường cung, cung nhân ở phía sau hỗn loạn chạy theo bảo chúng ta chậm lại, hắn lại chớp mắt như muốn thúc giục ta, “Tiểu di, nhanh lên!”
Ta không nhịn được hỏi, “Thịnh nhi, hai chúng ta sao lại đi đến bước này như hôm nay?”
“Ngươi không biết sao?” Hắn hỏi ngược lại ta, lại nở nụ cười, trong mắt như có sương khói mây mù, “Vậy ngươi vĩnh viễn cũng không cần biết.”
Sau khi Dương Thịnh rời đi, ta bắt đầu ít giao du với bên ngoài, đếm ngày đếm qua đến nửa tháng, đợi đến khi sập tối cỏ mọc chim oanh bay lượn thì cung nhân bên cạnh Trần phi lảo đảo chạy đến thông báo.
“Quý phi nương nương, không ổn rồi — Người mau đi xem đi, hoàng thượng giống như phát điên rồi, hạ chỉ ban c.hết cho Thuần phi.”
Ta nhìn hoàng hôn trên bầu trời phía xa xa.
Ngày này, cuối cùng cũng đến rồi.
11
Ta đi đến cung của Thuần phi.
Thuần phi mặc hoa phục ngồi ở chủ vị, nàng ta và Tô gia nổi sóng vì Dương Thịnh rời kinh, định bày mưu tính kế để cho nhị hoàng tử phục vị, nhưng lại bị hoàng thượng phát hiện.
Sau khi nhìn thấy ta, nàng ta cười lạnh một tiếng, “Sao nào, ngươi muốn tự tay g.iết ta?”
Ta lắc đầu, “Không, ta có thể đưa ngươi xuất cung, ngươi có thể làm một người bình thường không lo cơm áo gạo tiền.”
Nghe xong lời này, nàng ta cười lớn, “Loại người dùng canh tránh thai như nước giống ngươi, sẽ không phải vì ta không mang thai hài tử mà không động thủ với ta chứ?”
Ta đến gần, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng ta, nàng ta trực tiếp sửng sốt.
“Ngươi giống tỷ tỷ của ta như vậy, làm sao ta có thể nỡ đây? Về phần kết cục hôm nay của ngươi, đây là do ngươi nợ Vương thị vệ.”
Những lời này không biết đã kích thích nàng ta như thế nào, nàng ta bật cười, “Ta nợ hắn? Vậy Chu gia các ngươi nợ ta thì sao? Dương Việt và Chu Tố nợ nhà chúng ta thì sao? Chu Như, thân nhân của ngươi đã từng c.hết thảm trước mặt ngươi hay chưa? Ngươi đã bao giờ nếm thử thịt người hay chưa? Ngươi đã bao giờ trải qua cảm giác tuyệt vọng khi bị bọn dân lưu lạc sỉ nhục hay chưa?”
“Ngươi đoán đúng rồi, ta là quân cờ mà Tô gia tiện tay cứu từ trong bọn dân lưu lạc, bọn họ cũng không biết ta rốt cuộc là ai. Ta họ Tiêu, cùng họ với Tiêu Tĩnh vô năng phế vật kia.”
Nàng ta đột nhiên đứng lên, lúc này ta mới chú ý tới, nàng ta đang mặc cung trang của tiền triều.
“Đừng gọi ta là Tô Tốc, mỗi lần nghe đến tên mà Dương Việt đặt ta đều cảm thấy ghê tởm, gọi ta là Vĩnh An huyện chủ! Hahahaha, nói cho ngươi biết, ta căn bản không mang thai, ta đường đường là huyết mạch của thái tổ hoàng đế Tiêu thị, há có thể để cho loạn thần tặc tử Dương Việt kia làm bẩn? Ngươi nói ta không xứng đáng giống Chu Tố, nhưng nữ nhi của gia nô hai họ Chu Tố kia, há có thể xứng với bổn huyện chủ?”
Dáng đi nàng ta đoan trang, tao nhã ung dung, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng kiều mị ngày thường, chống đỡ phong cốt cuối cùng của hoàng thất tiền triều, “Vĩnh An vô năng, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, chỉ có thể đi đến hoàng tuyền tạ tội.”
Vừa dứt lời, nàng ta liền đập đầu vào cột. Sau khi xác định nàng ta đã tắt thở, ta bước ra khỏi cung điện, phân phó cung nhân an táng cho nàng ta thật tốt.
Sau khi xử lí xong chuyện của Thuần phi, ta đi đến Ngự Thư Phòng. Lần này hoàng thượng tức giận một mặt là vì Thuần phi đã chạm đến vảy ngược của hắn, mặt khác lại là —
Canh thần tiên ta rót cho hắn suốt ba năm, cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng.
Ngự Thư Phòng một đống lộn xộn, không khí bị mùi hương của canh thần tiên ngấm đến phát ngấy. Hoàng thượng gần như bị điên, cách một lớp màn che hỏi ta, “Tố Tố, là nàng trở về sao?”
“Nàng nhất định không biết, lần đầu tiên ta gặp nàng liền muốn cưới nàng, nhưng vì sao nàng không muốn gả cho ta? Ta nói ta sẽ nâng thiên hạ đến trước mặt nàng, nàng chỉ cười, nàng không tin sao? Nhưng ta thật lòng thật dạ.”
Hắn đột nhiên rơi hai hàng nước mắt, “Lúc nàng sinh Ninh nhi ta đến muộn, ta muốn xin lỗi nàng, nhưng nàng đều không thèm nhìn ta, chỉ nói với phụ thân nàng rằng nữ nhi đã tận hiếu. Lúc trước ta trúng tên tưởng rằng mình sắp c.hết, ta muốn nói cho nàng biết ta đối với nàng cho đến bây giờ đều là thật lòng, nhưng nàng lại nói ta hãy yên tâm, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn nàng sẽ an bài tốt hết thảy. Khi đó nàng có phải chỉ ước rằng ta c.hết đi, đúng không?”
“Nàng cho đến bây giờ đều chưa từng tin ta, chưa từng tin ta!”
Lúc trước hắn và tỷ tỷ đều là con tin, một mình hắn trốn thoát, bỏ lại tỷ tỷ đang mang thai ở đầm rồng hang hổ.
Khi thành trì của tỷ tỷ bị quân địch vây khốn, hắn chưa từng đến cứu nàng, tỷ tỷ bất đắc dĩ phải mặc áo giáp ra trận, lâm bồn sinh hạ Dương Ninh ở trên tường thành, lúc này hắn mới mang theo Trần phi thong dong đến muộn.
Lúc tỷ tỷ cần hắn nhất, hắn luôn chậm một bước, nhưng lại hỏi vì sao tỷ tỷ không tin hắn.
Hiện giờ hắn khóc từng chữ máu, từng câu đều xuất phát tận phế tạng, nói bản thân mình là thật lòng thật dạ.
Nhưng lúc trước hắn loại bỏ Chu gia, bức bách tỷ tỷ, cũng chưa từng có nửa phần giả ý.
Sự thật lòng thật dạ muộn màng của hắn còn có tác dụng gì?
“Chu Tố đã c.hết rồi.” Ta xốc màn che, đi đến trước mặt hắn, “Ngươi nhìn cho kĩ xem ta là ai?”
Hắn ngây người nhìn ta.
“Nàng đã c.hết rồi, là ngươi tự tay bức c.hết nàng.”
Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Hoàng thượng bị canh thần tiên vét sạch thân thể, hoàn toàn suy sụp, ta phái người giám thị phi tần các cung, đổi người bên cạnh hắn thành tâm phúc của mình. Đồng thời cũng soạn thánh chỉ triệu Dương Thịnh hồi kinh giám quốc, yêu cầu hắn đóng dấu.
Thân thể hắn không thể nhúc nhích, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh hơn rất nhiều, ngược lại cũng không tức giận mà cười nhìn ta, “Nữ nhi Chu gia các ngươi đều có thủ đoạn tốt như vậy sao?”
“Nếu bệ hạ đang nói đến ta, ngài cũng rõ ràng ta không phải nữ nhi Chu gia.” Ta nhét ngọc tỷ vào tay hắn, ấn cổ tay hắn xuống, “Nếu nói đến tỷ tỷ, thủ đoạn tốt của nàng cũng không phải đã bị ngài đ.ánh bại sao?”
Hắn vẫn cười, cười xong liền thở dài, “Ngươi thật sự cảm thấy nàng bị ta đ.ánh bại, là ta đã g.iết nàng sao?” Hắn cứ như vậy mà rơi một giọt nước mắt, trong mắt có hơi nước bao trùm, là tích tụ mười lăm năm bí mật và áy náy.
“Ta cho nàng vị trí hoàng hậu, hứa với nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân, là bản thân nàng không cần, nàng không cần.”
“Ngươi cho rằng ta không dung nạp được Chu gia, cho rằng thứ tỷ tỷ ngươi muốn tranh chỉ là lợi ích gia tộc sao? Ngươi đã xem thường ta, cũng đã xem thường nàng. Nàng có chí lớn, thứ nàng muốn chính là hoàng quyền, muốn ngồi lên hoàng vị!”
“Ngươi cho rằng ta chán ghét Thịnh nhi sao? Hắn là thái tử, nếu bảo vệ quá mức sẽ chỉ làm hại đến hắn. Về phần tỷ tỷ ngươi, ta xem nàng là thê tử, nhưng nàng lại xem ta là đối thủ. Ta vốn định cho dù không thể cầm sắt hòa minh, thì cũng không phải không thể ở bên nhau cả một đời, nhưng nàng thật sự rất tàn nhẫn. Lần cuối gặp ta, nàng nói rằng lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu. Người như nàng...”
*Lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu (落子无悔, 愿赌服输): Khi đ.ánh cờ thì không thể hối hận sau khi nước cờ đã tàn, đã đ.ánh cược thì phải chịu thua.
Tàn nhẫn sao? Sao có thể sánh với hắn? Ta bình tĩnh nhìn hắn, “Ngươi hận nàng sao?”
Hắn chưa từng phủ nhận, “Nhưng ta cũng yêu nàng.”
Yêu là thật, nhưng hận và kiêng kỵ cũng là thật.
Còn tỷ tỷ thì sao, tỷ tỷ không yêu hắn sao?
Lúc bọn họ mới thành hôn, ta học theo bảo mẫu trêu ghẹo tỷ tỷ, tỷ tỷ không nói gì, chỉ cúi đầu lộ ra một mảng đỏ bừng sau tai, cầm tay ta viết: “Như hà tứ kỷ vi thiên tử, bất cập Lư gia hữu Mạc Sầu.”
*Như hà tứ kỷ vi thiên tử, bất cập Lư gia hữu Mạc Sầu (如何四纪为天子, 不及卢家有莫愁): Trích trong “Mã Ngôi kỳ nhị 2” của Lý Thương Ẩn (thời Đường). Đại khái nói về một cuộc hôn nhân hạnh phúc trọn vẹn, con cháu đầy đàn.
Tỷ tỷ có yêu hắn không?
Sau này, tỷ tỷ viết gia thư cho ta, nói: “Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dị biến.”
*Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dị biến (等闲变却故人心, 却道故人心易变): Trích trong “Mộc lan hoa lệnh – Nghĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu” của Nạp Lan Tính Đức (thời Thanh). Nghĩa là, bỗng dưng cố nhân thay lòng, lại nói tình người luôn dễ đổi thay.
Lòng người dễ đổi thay.
Cả đời này của bọn họ, hoạn nạn có nhau là thật, đồng sàng dị mộng là thật. Quân tình dữ thiếp ý, các tự đông tây lưu. Hoàng thượng cao hơn một bậc, tỷ tỷ nguyện đã đ.ánh cược thì phải chịu thua.
*Quân tình dữ thiếp ý, các tự đông tây lưu (君情与妾意, 各自东西流): Trích trong “Thiếp bạc mệnh” của Lý Bạch (thời Đường). Tình quân và ý thiếp, như hai dòng nước chảy về đông và tây.
Ta phái người đem thánh chỉ ra, quay đầu lại thấy mình trong gương đồng, tóc mai đã hơi bạc.
Năm tỷ tỷ qua đời ta chỉ vừa mới cập kê, sau khi đấu đá triền miên với đường huynh suốt năm năm, hắn mới cho phép ta nhập cung, hiện giờ đã là năm thứ chín ta ở trong thâm cung.
Cuộc đời này ngắn ngủi như thế, mà năm tháng ở trong thâm cung lại dài đến như vậy.
12
Ta tính toán ngày đợi Dương Thịnh hồi kinh, mỗi ngày đều đi đến Ngự Thư Phòng đút thuốc cho hoàng thượng.
Sau khi đặt bát thuốc xuống, ta ngồi ở đầu giường của hắn một hồi lâu, gần đến bữa cơm chiều, Thủy Nguyệt lảo đảo chạy vào, kinh hoảng nói, “Nương nương, không ổn rồi, hoàng cung đã bị bao vây.”
Hoàng thượng bệnh nằm liệt giường không dậy nổi, thái tử đang giám quân ở phía Bắc, có rất nhiều hoàng tử sốt sắng động thủ, ta cũng không lấy làm lạ, phân phó cho bên dưới, “Là vị hoàng tử nào? Giam sinh mẫu của hắn trước.”
Thủy Nguyệt lại lắc đầu, gần như muốn khóc, “Là đại công chúa, nương nương —”
Cái bát trong tay ta rơi trên mặt đất ầm một tiếng, mà hoàng thượng nằm trên giường lại mở mắt ra, bộ dáng trong dự liệu, hợp tình hợp lí, lúc cười lại ho ra một ngụm máu.
“Cư nhiên là nó, hahahahaha hóa ra là nó.”
“Làm sao? Phụ hoàng rất thất vọng?” Một vị mỹ nhân mặc cung trang chậm rãi đi tới, phía sau là một đội quân mặc giáp cầm đao, thần sắc lại rất dịu dàng đoan trang, “Phụ hoàng kỳ thật không cần tự trách vì đã gả ta cho Tiêu Tĩnh, không gả cho hắn, sao ta có thể lấy được lương thảo binh mã mà hắn đã âm thầm tích góp đây?”
Hoang thượng tỉ mỉ nhìn nàng hồi lâu mới nở nụ cười, “Quả nhiên là nữ nhi của trẫm và Chu Tố!”
Dương Ninh bắt đầu bức bách hoàng thượng viết chiếu thư truyền ngôi kế vị. Ta chỉ cảm thấy rất lờ mờ, cũng không biết bản thân đang làm cái gì, thẳng cho đến khi Dương Ninh gọi ta, ta mới ý thức được đã bị nàng áp giải về cung của mình.
Ta hỏi, “Thịnh nhi đâu?”
Lúc nàng cười rộ lên vẫn giống như một thiếu nữ dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, “Vậy phải đa tạ tiểu di, nếu không phải Thịnh nhi vì tiểu di mới bị phái đi giám quân, sao ta có thể thuận lợi như vậy được?”
Ta sững sờ nhìn chằm chằm nàng, lúc này mới nhận ra rằng, hóa ra nàng cũng rất giống hoàng thượng, hóa ra ta vẫn không hiểu được con người chân chính của nàng, lại vẫn muốn mở miệng khuyên, “Mẫu hậu con ở trên trời có linh, nhìn thấy tỷ đệ các con tương tàn...”
“Không.” Nàng ngắt lời ta, “Nhìn thấy ta ngồi lên hoàng vị, mẫu hậu sẽ rất vui vẻ. Bởi vì chính người đã từng nói với ta, muốn cái gì thì phải tự mình đi tranh, không có cái gì là ta không xứng đạt được.”
“Hơn nữa ta sẽ không hại Thịnh nhi. Hắn chủ động buông tha việc tranh vị, chỉ để đổi lấy ta sẽ không g.iết người. Lúc ta sinh thời, chỉ cần hắn không có dị tâm, hắn sẽ vĩnh viễn là đệ đệ tốt của ta. Nói đến ta còn phải cảm tạ tiểu di, Thịnh nhi được phụ hoàng bồi dưỡng dựa theo tiêu chuẩn đế vương, chân chính mà nói ta thật sự không phải là đối thủ của hắn, nhưng hết lần này đến lần khác tiểu di ngài xuất hiện đã trở thành điểm yếu duy nhất của hắn.”
“Người cảm thấy ta đang soán vị sao? Không, vị trí này đáng ra phải là của ta. Ta là hài tử đầu tiên của phụ hoàng và mẫu hậu, lúc được sinh ra chính là lúc phụ hoàng đ.ánh bại chủ lực của tiền triều, và từ tiền triều đến bây giờ không còn trận chiến nào nữa, cho nên ta tên là Ninh. Nếu ta là nam nhi, vậy giang sơn này nên là của ta.”
“Mẫu hậu cũng vậy, bởi vì người là nữ tử, ngoại tổ phụ mới chọn ủng hộ phụ hoàng. Nếu như người là nam tử, ai biết được thiên hạ hôm nay sẽ là họ Chu hay là họ Dương chứ?”
Nàng đột nhiên chuyển chủ đề, “Tiểu di hẳn biết cữu cữu đã c.hết như thế nào đúng không?”
Sao ta lại không biết? Mùa thu của mười lăm năm trước, ca ca xuất chinh bị mười vạn đại quân Hung Nô vây khốn, quân tiếp viện không kịp chạy đến, hắn liền lấy mình làm mồi nhử dẫn năm nghìn thân vệ đưa quân địch vào sơn cốc, dùng một ngọn lửa đốt hết quân tinh nhuệ Hung Nô thành tro. Từ đó về sau, Hung Nô vương Đình Bắc Thiên cúi đầu xưng thần với Trung Nguyên. Nhưng bản thân ca ca cũng c.hết ở trong đó, y quan còn sót lại thì được chôn vào phần mộ tổ tiên của Chu thị.
Nhưng Dương Ninh lại nói với ta rằng, người c.hết lúc đó là tỷ tỷ. Dương Ninh nói, ca ca đã c.hết trong một trận chiến trước khi bị vây khốn vì thiết kế của hoàng thượng, tin tức truyền đến chỗ tỷ tỷ, nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra manh mối, hiểu được hoàng thượng không có khả năng để cho Chu gia khống chế binh quyền.
“Lúc trước nếu người thật sự đ.ánh một trận sống mái, nói không chừng người c.hết chính là phụ hoàng. Nhưng người nhớ đến ta và Thịnh nhi, lại sợ thất bại sẽ liên lụy đến gia tộc, liên lụy tiểu di ngài, liền giấu diếm tin tức đi đến chiến trường, dùng phương thức đoạn tuyệt chịu c.hết. Phụ hoàng nói người bị bệnh nặng không thể gặp người khác, nhưng người vốn đã bị đốt cháy thành tro bụi ở biên quan.”
“Phụ hoàng không dám yêu Chu Tố còn sống, nhưng nhất định sẽ yêu hoàng hậu đã c.hết. Vậy nên phụ hoàng hổ thẹn ăn năn, buông tha cho Chu gia, bồi dưỡng Thịnh nhi, dung túng cho người và ta. Mẫu hậu là vì chúng ta mà c.hết.”
Lúc còn sống nàng là hoàng hậu đoan trang hiền thục, sau khi c.hết là Chu hầu tận trung vì quốc, nàng không được nằm trong mộ tổ Chu gia, cũng không được nằm trong hoàng lăng. Nàng đến và đi một cách sạch sẽ, như thể chưa từng tồn tại, đây mới chính là cuộc đời của nàng.
Cuộc đời của tỷ tỷ ta.
Ta cười thành tiếng, rồi khóc, và khóc đến run cả người. Thật buồn cười, ta muốn báo thù cho tỷ tỷ, cuối cùng lại phát hiện ra rằng không có kẻ thù. Ta muốn chăm sóc Dương Ninh, nhưng ta lại không biết nàng muốn gì. Ta muốn bảo vệ Dương Thịnh, nhưng lại nuốt lời hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn hại hắn mất đi ngôi vị hoàng đế.
Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau.
Ta cho rằng mình là hoàng tước, nhưng cuối cùng chỉ là một con ve sầu cái gì cũng không biết.
Dương Ninh lặng lẽ nhìn ta, “Tiểu di, người đi đi, xuất cung tìm Thịnh nhi. Hắn thật sự yêu người, yêu đến mức có thể chắp tay nhường lại giang sơn này.”
Ta lắc đầu, vừa vặn có người đến thông báo Ngự Thư Phòng bị cháy, Dương Ninh muốn phái người đi cứu, nhưng bị ta ngăn lại, “Nếu con muốn thuận lợi đăng cơ, Dương Việt nhất định phải c.hết ngay bây giờ.”
Ta đứng dậy đi ra ngoài cửa cung, lớn tiếng nói, “Thái tử thất đức, bệ hạ muốn truyền ngôi cho Triêu Dương công chúa, quý phi bất mãn, bày mưu đại nghịch bất đạo phóng hỏa g.iết vua.”
Lại nói với Dương Ninh, “Nếu con cảm thấy hổ thẹn với ta, thì hãy chăm sóc những người bên cạnh ta thật tốt đi.”
“Người thật sự không muốn sống vì Thịnh nhi sao? Người... không yêu hắn sao?”
Ta quay đầu nhìn nàng, lộ ra nụ cười đẹp nhất trong đời mình, “Ta yêu hắn, giống như ta yêu con, bởi vì các con là hài tử của tỷ tỷ.”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, chỉ còn lại những tia hoàng hôn cuối cùng và những vì sao thấp thoáng trong đêm.
“Nếu như con đã nhìn thấy mặt trời, con có còn cảm thấy rằng những ngôi sao chói mắt không?”
Tỷ tỷ là mặt trời của ta, kéo ta ra khỏi vũng lầy; Dương Thịnh là ngôi sao ta gặp được khi rơi vào trong bóng tối, không có hắn, ta không thể kiên trì đến bây giờ.
Nhưng sau khi mặt trời đã lặn, những ngôi sao đều không thể thay thế.
Ta bước vào Ngự Thư Phòng thông thuận mà không gặp trở ngại, ngọn lửa bắt nguồn từ chiếc giường của Dương Việt, lửa đang bùng tán loạn trên người hắn, câu nói cuối cùng của hắn giống như là đang hỏi ta.
“Nàng lúc trước, cũng là đau như vậy sao?”
Hắn đã lựa chọn kết thúc bản thân theo phương thức giống như tỷ tỷ, rốt cuộc là xuất phát từ yêu hay xuất phát từ hận, hay là bởi vì áy náy?
Không quan trọng, kỳ thật đều không còn quan trọng nữa rồi.
Giây phút cuối cùng mất đi ý thức, ta lại giống như nhìn thấy Dương Thịnh, là lúc hắn còn nhỏ đang an ủi ta bị tỷ tỷ trách phạt, nhỏ nhắn nhưng lại trịnh trọng đến như vậy, “Tiểu di như thế nào thì Thịnh nhi thích kiểu nữ tử như thế đó. Ta vĩnh viễn sẽ yêu thích tiểu di.”
Hắn hỏi ta, “Tiểu di vĩnh viễn sẽ yêu thích ta chứ?”
Lúc ngẩng đầu lên, hắn dường như lại là thiếu niên long chương phượng tư kia, một đôi mắt phượng sâu thắm, “Nàng rốt cuộc nghĩ thế nào về ta? Một hài tử? Cháu ngoại trai của nàng? Hay là... một nam nhân?”
*Long chương phượng tư (龙章凤姿): Màu sắc rực rỡ của rồng, dung mạo của phượng hoàng, phong thái xuất chúng.
Ta không thể trả lời, đưa tay ra thì hắn đã biến mất. Ta đã thuộc lòng rất nhiều bài thơ, nhưng hiện tại ta chỉ nhớ đến một câu.
Hệ ngã nhất sinh tâm, phụ nhĩ thiên hành lệ.
*Hệ ngã nhất sinh tâm, phụ nhĩ thiên hành lệ (系我一生心, 负你千行泪): Trích trong “Ức đế kinh – Bác khâm tiểu chẩm lương thiên khí” của Liễu Vĩnh (thời Bắc Tống). Nghĩa là cả đời này của ta đều sẽ vấn vương người trong lòng, nhưng ta chỉ có thể phụ người, nợ người nghìn giọt nước mắt.
13 (Vĩ thanh)
Dương Ninh đem tro cốt của Chu Như giao cho Dương Thịnh. Hắn bỏ vào trong một bình ngọc, đi đến sơn cốc nơi Chu hầu đã ngã xuống, đào một cái hố, cứ đặt bình ngọc vào rồi lại cầm lên.
Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn dán bình ngọc vào trong ngực.
Lúc hắn năm tuổi, nàng nói nàng sẽ bảo vệ hắn. Lúc hắn mười tuổi, nàng hứa sẽ vĩnh viễn chăm sóc hắn. Lúc hắn mười lăm tuổi, nàng thề sẽ giúp hắn.
Nhưng lần nào nàng cũng nuốt lời, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn bị nàng vứt bỏ.
“Nàng muốn ở bên cạnh mẫu hậu, nhưng ta sẽ không cho nàng được như ý nguyện, dù sống hay c.hết, nàng đều là của ta.”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn bình ngọc. Quan ngoại đã sớm vào mùa đông, một trận tuyết lớn trong khoảnh khắc quét ngang trời đất, sương tuyết bay đầy đầu, dường như đã đi hết cả một đời này.
Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu.
*Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu (君埋泉下泥销骨, 我寄人间雪满头): Trích trong “Mộng vi chi” của Bạch Cư Dị (thời Đường). Nghĩa là, nàng ở dưới hoàng tuyền, bùn đất tiêu xương cốt, ta gửi thân mình ở chốn nhân gian, tuyết phủ trắng đầu.
TOÀN VĂN HOÀN.