“Chiêu Minh sư đệ.”
“Sư huynh có chuyện gì?”
“Sư đệ căn cốt tinh kỳ, thiên phú dị bẩm, mới không lâu, ngươi đã học được thật nhiều.”
“Đa tạ sư huynh dốc lòng truyền thụ, Chiêu Minh vô cùng cảm kích.”
“Được rồi, đừng dẻo miệng nữa, ta muốn nói, hiện nay, ta không còn gì để dạy ngươi nữa.”
“Sư huynh không còn gì để dạy nữa sao… Nhưng tại sao ta vẫn chưa thấy mình có dấu hiệu thăng tiên?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt khổ sở.
“Tu tiên phải tránh nóng vội, từ từ tiến dần. Nếu không, ngay cả sư đệ tiến bộ thật nhiều, cũng vô pháp tu thành tiên nhân” Ánh mắt hắn mềm nhũn, an ủi ta.
“Vậy bao giờ mới được đây?” Ta tiếp tục truy vấn hắn, vẻ mặt khổ sở như trước.
“Nếu muốn đắc đạo, không những phải tu luyện, mà còn cần lịch kiếp.”
“Kiếp gì cơ?”
“Kiếp chưa tới, không ai biết đó là gì. Cho nên ngươi đừng vội.”
Mất công ta vất vả tu luyện lâu như vậy vẫn không thể thăng tiên, hóa ra là chưa lịch kiếp.
Sau đó, ta tạm biệt Chiêu Lâm, chui vào trong phòng đọc sách, điên cuồng tìm hiểu các điểm tịch về thiên kiếp. Chiêu Lâm thấy ta học mãi, bắt đầu tu thân dưỡng tính nên cũng để ta một mình. Thế nhưng hắn mỗi ngày vẫn đưa cơm tới cho ta.
==============
Ngày nọ, ta đang đọc sách trong thư viện, trước mắt là một quyển sách, viết về chuyện “Thiên cẩu nuốt mặt trời, trời giáng lửa, hồng thủy tràn lan, vạn vật niết bàn, sinh tử luân hồi” Thảm trạng thiên kiếp biến thành nỗi đau của nhan loại, bỗng một cái bóng lửa đỏ xuất hiện bên người ta.
“Ngươi chính là người Chiêu Lâm mang về, cái người căn cốt tinh kỳ, thiên phú dị bẩm đó sao?” Lửa đỏ cúi xuống nhìn ta.
“Chào sư huynh.” Ta đọc sách đến nhập nhòe cả hai mắt, lại ngược sáng nên nhìn không ra người trước mắt là ai, chỉ biết ta nhập môn muộn, gặp ai cũng gọi là sư huynh mà thôi.
Lửa hồng đột nhiên vươn tay nhéo cằm ta, kéo mặt ta về phía hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta một lúc, cười nói “Người này thảo nhân thích, nhất là ánh mắt này.”
Ta hơi mị mị mắt, lúc này mới thích ứng với ánh sáng, nhìn rõ người mặc hồng y trước mặt, chậm rãi nói “Gặp qua Hi Trọng sư huynh.”
Tam đệ tử của sư tôn, Hi Trọng. Người cũng như tên, toàn thân mặc y phục màu đỏ, vừa ngạo mạn vừa xinh đẹp, là thần tượng của đại đa số sư tỷ muộn, thậm chí là cả sư huynh sư đệ trong núi. Đương nhiên tư chất hắn rất cao, là một trong tứ đại đệ tử có hi vọng làm chưởng giáo sau này, thế nên luôn thẳng thắn bá đạo.
Như thế nào hôm nay ở trong phòng lại gặp hắn chứ, Chiêu Lâm ra ngoài vốn ít nói, không lẽ tại hôm nay chưa thắp hương cho sư tổ…
“Sư huynh quá khen” Ta chẳng gạt hắn ra, lại không nhúc nhích.
Chiêu Lâm nói, nếu gặp phải Hi Trọng, đừng phân cao thấp với hắn làm gì.
Quả nhiên, Hi Trọng thấy ta không phản kháng liền nhàm chán buông tha. Ta lùi hai bước về sau, phía sau bỗng truyền đến một thanh âm.
“Hi Trọng sư đệ hôm nay thế nào lại nhàn rỗi ghé qua kinh các? Chẳng phải bình thường ngươi ghét nhất đọc sách sao?”
Ta và Hi Trọng đồng thời quay lại nhìn, đó là một người đàn ông mặc y phục màu lam, khuôn mặt thanh tú, trên mặt lạnh nhạt giống hệt hàn băng.
“Hàm Băng sư huynh” Hi Trọng cười nói “Ta cũng giống sư huynh thôi, qua đây xem thiên tài sư đệ Đại sư huynh mang về thế nào.”
“Chiêu Minh” Âm thanh từ xa vọng lại, nghe qua rất ôn hòa, là Chiêu Lâm. Ta được cứu rồi.
Chiêu Lâm mang theo một cái hộp thức ăn chậm rãi lại gần, thấy Hàm Băng và Hi Trọng thì sửng sốt một chút “Các ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Đại sư huynh” Hàm Băng và Hi Trọng thản nhiên gọi, có phần không tôn kính.
Chiêu Lâm từ nhỏ vốn được Tố Hòa chân nhân ôm về giáo dưỡng, xem như nhập môn sớm nhất, được người khác gọi là Đại sư huynh, kỳ thật, bất luận là tư chất hay tu vi đều dưới Hàm Băng và Hi Trọng, miễn cưỡng tốt hơn một chút so với sư muội Minh Thư nhập môn trễ nhất.
Hiện giờ mọi người trong núi ai cũng biết, nếu ngày nào đó Tô Hoa phi tiên, chưởng giáo dĩ nhiên sẽ không thuộc về Chiêu Lâm, cũng bởi tính tình Chiêu Lâm luôn ôn hòa nhạt nhẽo, không giống với hai người này, thế nên cũng được mọi người kính trọng, hoặc là nói… thương cảm.
“Ta mang đồ ăn cho ngươi đây. Ngươi vừa mới tu luyện không lâu, không nên nóng vội ích cốc.” Chiêu Lâm đưa hộp đồ ăn cho ta, chắn phía trước ta.
“Tuy nói mới tu luyện không lâu, nhưng vị sư đệ này tư chất hơn người, so với người bình thường tiến bộ hơn nhiều, phải sớm học cách tu luyện ích cốc đi.” Hàm Băng lạnh lùng nói, lúc nói đến ba chữ “người bình thường”, hắn cố ý nhìn chằm chằm vào Chiêu Lâm.
“Sư đệ nói phải” Chiêu Lâm trên mặt mang ý cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia tức giận khó phát giác.
“Chiêu Minh sư đệ” Hi Trọng nói “Nghe nói ngươi muốn tu tiên, chi bằng cùng ta tu luyện đi, không chừng đổi người dạy lại có lợi, cũng không đến mức không có cách tiến bộ như bây giờ.”
“…” Chiêu Lâm vẫn cười nhìn hắn, cũng không nói gì.
Nhưng vốn là một con hồ ly tu luyện ngàn năm, ta sao không thể nhìn ra hắn đang cố nén giận?
Tuy rằng hai người này tư chất cao, thế nhưng lại khi dễ Chiêu Lâm, thật đáng giận.
“Đa tạ sư huynh nâng đỡ” Ta cúi đầu “Ngày đó Đại sư huynh cứu ta, ta tự nhiên nên đi theo Đại sư huynh học tập. Việc tu tiên hiện tại vẫn không tiến bộ, nhưng chỉ cần chờ trăm năm ngàn năm nữa, rốt cục sẽ có một ngày đắc đạo.”
Ngừng một chút, ta lại nói “Hơn nữa, các sư huynh tư chất hơn người, mà tính tình ta lại lười nhác, chỉ sợ không trèo cao nổi, vẫn là Đại sư huynh không chê ta thôi.”
Chiêu Lâm nghe xong, cả người cứng nhắc, dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn ta, ta âm thầm run rẩy.
“A, ta thích.” Hi Trọng cười lạnh nhìn hai chúng ta, lại nói “Vạn nhất ngày nào đó ngươi đổi chủ ý, đừng ngại đến cầu ta.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Hàm Băng cũng dùng cái biểu tình như ta thiếu hắn cả đống bạc, lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, rồi xoay người rời đi.
“Chiêu Minh…” Chiêu Lâm mở miệng định nói gì đó, lại bị ta vèo một cái cầm hộp thức ăn trong tay hắn đi mất.
“Sư huynh, nơi này phon thủy không tốt, chúng ta trở về phòng ăn đi.”
Ta kéo hắn nhanh như chớp bỏ chạy đến phòng đệ tử.
Nhìn phải ngó trái xác định sẽ không còn người đến, lúc này ta mới ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra.
Núi Thanh Thành là nơi tu tiên, thức ăn tự nhiên cũng là đồ chay cơm trắng, đồ mặn một chút cũng không có, là một con hồ ly, ta cực kỳ bi thống, hơi hơi hoài niệm những ngày tu hành trong sơn động, tốt xấu còn có Mặc Lãng rảnh rỗi đi đến nhân gian mua thịt gà cho ta đỡ thèm. Ta đi từng đấy năm rồi, khong biết con sắc lang chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào ròi.
Ta náy móc nhai nhai những đồ ăn đó, trong đầu miên man nghĩ, Chiêu Lâm nhe nhàng gọi “Sư đệ” một tiếng, mới kéo linh hồn bé nhỏ của ta trở về.
“Sư huynh, chuyện gì thế?” Ta cười cười, nhân cơ hội đặt đũa xuống, đối với hồ ly mà nói, dùng bữa chay so với ăn cỏ cũng chẳng khác nhau nhiều, tuy rằng ta cũng chưa ăn cỏ bao giờ.
“Ngươi… Tiếp tục ăn đi.” Chiêu Lâm thấy ta ngừng chiếc đũa, tưởng hắn quấy rầy ta ăn cơm.
“Không có việc gì không có việc gì, ta cảm thấy ta cũng nên ăn ít một ít, sớm nên giống sư huynh tu luyện ích cốc.”
Chiêu Lâm im lặng nhìn ta, giống như trên mặt của ta có hoa vậy, khiến lông toàn thân ta dựng đứng cả lên. Sau đó, hắn rót cho ta một chén rượu, đờ đẫn trong chốc lát, rồi thở dài “Chiêu Minh, ngày hôm nay ngươi thật không nên vì ta mà chống đối Hàm Băng, Hi Trọng.”
“Đại sư huynh đối với ta tốt như thế, ta không quen nhìn bọn họ khi dễ ngươi.”
“Sợ rằng về sau, bọn họ lại nhằm vào ngươi…”
“Không phải là sư huynh sẽ che chở cho ta sao?” Ta cười.
“Ta không phải lúc nào cũng bảo hộ ngươi được.”
“Vậy, sư huynh dạy ta một chút pháp thuật phòng thân đi.”
“Ngươi a ngươi a…” Chiêu Lâm cười lắc đầu “Nhưng bọn họ nói một điều, ngươi cũng nên suy nghĩ một chút”
“A?” Ta nhất thời chẳng hiểu gì.
Chiêu Lâm tự rót cho mình một chén rượu, một hơi uống cạn sạch.
“Ngươi có thiên phú dị bẩm, sớm ngày đắc đạo, mặc kệ hai người bọn họ là ai, ngươi theo đều có tiến bộ. Ngươi nên xem xét một chút, ta sẽ thay ngươi nói với sư tôn.”
Đến nửa ngày, hắn rốt cục vẫn bị chính hai sư đệ của mình đả kích, lại còn muốn vứt bỏ ta…