“Nghe nói, Uông Duyên này không chồng mà chửa, có một đứa con gái lớn khoảng bốn tuổi nha.”
“Dường như là đã câu được một người có tiền, một lòng muốn đợi vợ người ta chết rồi thì có thể dọn vào nhà, cuối cùng thì ngay cả con cũng đã sinh rồi, vậy mà người đó nói vứt bỏ liền bỏ rơi ả. Ả không còn cách nào khác, đành phải xuất đầu lộ diện rồi lại luẩn quẩn cái vòng này lần nữa …Hừ, còn nữ hoàng xã giao gì chứ, nói thẳng ra, chẳng phải chính là kỹ nữ cao cấp hay sao?”
“Yên tâm đi, Nhị thiếu gia chỉ là nhất thời ham đồ mới mẻ, chị xem đám bạn gái của anh ấy, người nào có thể kiên trì hơn 3 tháng chứ?”
“Nói đến điểm này, đúng rồi, Tiểu Tư, em cũng sớm từ bỏ hi vọng đi.” Chủ đề vừa đổi, chợt nhắm về phía người trợ lý trẻ mới gia nhập Bộ Nhân sự Hàn Thị chưa được bao lâu.
Cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa, đang cầm ly trà màu hồng phấn có hình Hello-Kitty, mở to cặp mắt ngây thơ, tò mò hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
“Bởi vì,” nhóm tiền bối dầy dặn kinh nghiệm cảm khái, “Nhãn quang của Nhị thiếu gia rất cao, chỉ thích nữ nhân khác với người bình thường, bao nhiêu năm nay đã từng giao thiệp, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng quý phái. Cũng giống như xe vậy, cấp bậc dưới Audi, anh ấy đều không để mắt tới. Vì vậy chiếc xe QQ nhỏ này của em, lại càng không có hi vọng rồi.”
Việt Vi Lan đứng ngoài cửa nghe được những lời này thì rất muốn cười, nhưng nghĩ lại, thật sự đúng là như vậy. Nhìn thấy cuộc bàn tán trong phòng trà cũng sắp kết thúc rồi, cô quay nguời định rời đi, không ngờ lại nghe tên của chính mình được nhắc đến—
“Vậy còn Việt Vi Lan của phòng Kiểm chứng, cùng với Nhị thiếu gia thì lại là chuyện gì vậy?”
“Đúng đó, thường hay nhìn thấy Nhị thiếu gia đưa cô ấy đi ăn, lại còn đưa về tận nhà nữa chứ!” Giọng nói tràn ngập vị chua, thuộc về nhóm người mới.
“Ồ, Việt Vi Lan à, cô ấy thì khác đấy.” Giọng nói không nề hà, thuộc về nhóm kỳ cựu.
“Khác chỗ nào?”
“Em biết Hạ Nhàn không?”
“Là…Hạ Nhàn trong truyền thuyết ấy à?”
“Đúng, chính là Hạ Nhàn, người mà 17 tuổi đã đạt được giải thưởng thiết kế của thành phố này, 18 tuổi được BOSS lớn tự mình mời đến, liên tiếp bốn năm liền vinh quang đăng lên ngôi vị thiết kế sư có giá cao nhất của Hàn Thị.”
“Chẳng phải nghe nói là ba năm trước đã mất tích rồi sao?”
“Không sai.” Nhóm người nhiều chuyện thở dài, “Anh ấy là huynh đệ thân thiết nhất của Nhị thiếu gia, cũng là vị hôn phu của Việt Vi Lan. Thật đáng tiếc, hên xui thế nào mà lúc đó lại đi Congo…”
Việt Vi Lan không tiếp tục nghe nữa, quay người rời khỏi. Giày cao gót gõ nhịp lên sàn nhà lót đá hoa cương bóng loáng, trong hành lang vừa dài vừa sâu lại rất yên tĩnh như vầy, nghe lại càng rõ ràng, từng nhịp từng nhịp, mỗi một nhịp, đều giống như là đang gõ vào tim.
Hạ Nhàn…Hạ Nhàn…Hạ Nhàn…
Hạ Nhàn, tiền trong ống heo đã được 1300 đồng rồi, tại sao, anh lại chưa trở về?
Anh đã từng nói, chỉ cần tiền trong hộp vừa đủ 1314 đồng, chúng ta liền kết hôn mà.
Chúng ta đã nghĩ rằng đó là ngụ ý của tình yêu “trọn đời trọn kiếp”, cuối cùng lại thành một kết cuộc “kẻ ở người đi” bi đát vậy sao? [1]
Việt Vi Lan hít vào thật sâu, chầm chậm bước đi, khóe mắt cảm giác có chút không đúng, liền liếc mắt nhìn qua—
Cách cô không đầy 3m, một người đang đứng khoanh tay dựa tường, lẳng lặng nhìn cô, nhưng ngay lúc ánh mắt chạm nhau, liền hé ra vẻ mặt tươi cười sáng láng đến khoa trương, “Hi,”
Không phải ai khác, chính là Hàn Tân.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Phòng làm việc của vị thiếu gia này là ở tầng 37, chạy 12 tầng lầu để làm cái gì?
“Đến xem dáng vẻ thả hồn lên mây của em, cảm thấy là lúc đi cầu thang chắc hẳn sẽ trượt ngã, vì vậy mới đợi xem có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không.”
Việt Vi Lan cuối đầu nhìn bậc thang dưới chân, thở ra, “Bạn học Nhị thiếu à, ở đây tổng cộng chỉ có một bậc thang.”
Ánh mắt Hàn Tân lóe sáng, khóe môi nhếch lên, lần này, là thật sự tươi cười, lại giơ tay hướng về phía cô: “Anh là đến tìm em cùng đi ăn cơm trưa, ở phía bên kia đường Bồi Tân mới mở một nhà…” Đang nói đến đây, chợt được đệm một bản 《Enterprise Soundtrack》(một trong những bài hát trong phim Star Trek). Anh lấy di động từ trong túi ra, tiếp điện thoại, vẻ mặt trong khoảnh khắc liền hớn hở: “A! Uông mỹ nhân, là em à, thật là hân hạnh…Sao? Cơm trưa?” Mắt đào mê người có vẻ khó xử nhìn Việt Vi Lan, Việt Vi Lan hướng anh tỏ ý ‘không sao cả”, vì vậy cái người vô tình, rõ ràng là trọng sắc khinh bạn, này liền nói: “Đương nhiên không sao! Chỉ cần nữ vương em triệu kiến, bất luận sự tình có quan trọng cỡ nào, anh đều có thể bỏ hết…À không, là so sánh với em, căn bản là chuyện gì cũng không quan trọng…Được rồi, cứ như vậy đi, nửa tiếng sau anh sẽ đến đón em, không sao cả…Được rồi, gặp sau nhé.”
Việt Vi Lan nhướng mày: “399 viên kim cương?”
Hàn Tân xấu hổ ho khan, gật đầu, “399 viên kim cương.”
“Cung hỉ nha. Có thể chủ động gọi điện thoại cho anh, xem ra là nắm chắc thành công rồi.”
Hàn Tân nhún nhún vai, lộ ra vài phần hổ thẹn: “Xin lỗi, lời đề nghị vừa rồi…”
“Em chẳng nghe thấy gì cả.”
“Haaa. Em lúc nào cũng thật hiểu ý người khác mà, thế thì…bye bye.” Đi được vài bước, lại quay đầu, “Đúng rồi, triển lãm ngày thứ sáu…”
“Em nhớ mà, đâu có quên.”
“OK.” Hàn Tân lúc này mới rời đi, chân bước vui vẻ, tinh thần phấn chấn, lọt vào mắt Việt Vi Lan. Cô vui cười xong rồi, lại mơ hồ dấy lên một cảm giác, là một nỗi ngạc nhiên không thể diễn tả được—
Hàn Tân…hình như là cùng với lúc còn đi học, đã trở nên rất khác nhau. Bất quá nói đi nói lại, bộ dạng của anh ấy lúc còn đi học là như thế nào vậy?
Dường như…cũng không nhớ rõ lắm.
Bởi vì, những ký ức có liên quan đến thời trung học, đối với cô mà nói, chỉ có hai từ, một người—
Hạ Nhàn.