CHƯƠNG 3: BẤT ĐỒNG QUAN ĐIỂM KHÔNG THỂ LẬP MƯU
“Không phải! Cái này là do bữa tối tôi nấu quá nhiều, nên còn dư dưới đáy nồi, anh yên tâm, canh này rất sạch sẽ, tôi vẫn chưa động đũa tới đâu!” Lương Đồng Tâm lẩm bẩm.
Cô vừa mới hết kỳ kinh nguyệt, nên tối nay cô nấu món canh này chủ yếu là để bổ máu cho mình, chứ đâu biết đồ còn thừa có thể bổ máu cho đàn ông chứ!
Lương Đồng Tâm lấy một tấm chiếu trong tủ ra, trải xuống dưới sàn bên giường, lạnh nhạt nói: “Anh bị thương rồi, nên nằm trên giường ngủ đi!”
“Hừ! Cô nói đi! Cô muốn lấy lợi ích nào từ chỗ của tôi?” Người đàn ông ăn xong, thì tiện tay đặt bát trong tay xuống, bỗng hừ lạnh hỏi.
Anh từng gặp đủ hạng phụ nữ từ ngây thơ, vui vẻ, đến gợi cảm, trưởng thành v.v, nói tóm lại là hạng người nào cũng có.
Nhưng bọn họ thường tiếp cận anh vì bối cảnh thân thế, muốn kiếm chút lợi ích từ anh.
Nên dù anh ‘đã vượt qua trăm bụi hoa’, nhưng vẫn ‘không dính một chiếc lá lên người’.
Anh biết giữ mình trong sạch, làm người nghiêm chỉnh…
Nhưng tối nay, dưới tình thế cấp bách, anh cũng không biết lúc đó mình đã xảy ra chuyện gì, mà lại mất kiểm soát, động lòng với người phụ nữ này.
Thấy anh nói chuyện với mình bằng giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo, Lương Đồng Tâm khẽ híp mắt, tức giận phản bác: “Anh à, anh bị mất máu quá nhiều, nên đầu óc có vấn đề đúng không? Là do anh bò vào nhà tôi trước, không nói tới chuyện anh cợt nhả với tôi, mà còn ngất xỉu lên giường tôi nữa. Nếu không phải tôi thấy anh bị thương, rất đáng thương, nên mới đau lòng tốt bụng giữ anh lại, rồi chăm sóc cho anh. Kiểu người bị thương nặng, còn bị người khác truy sát, lai lịch không rõ ràng như anh, anh đừng gây thêm phiền phức cho tôi, thì tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi!”
Trước giờ cô luôn tốt bụng, dù là con mèo con chó bị thương trước mặt cô, cô cũng sẽ thu nhận chăm sóc chúng.
Cô đau lòng cho anh?
Anh hoàn toàn sửng sốt, anh đã sống hơn hai mươi bốn năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy phụ nữ nói “đau lòng” với anh.
Lương Đồng Tâm chẳng thèm đoái hoài đến anh nữa, cô cất điện thoại, rồi tự động nằm xuống chiếu.
Anh có muốn ngủ hay không thì kệ anh, dù gì cô cũng bị giày vò lâu như thế, nên mệt rồi, chỉ muốn ngủ.
Hơn nữa, vết thương trên bụng người đàn ông này mới được khâu lại, nên có lẽ anh sẽ không có ý đồ gì xằng bậy với cô đâu.
“Lúc nãy là nụ hôn đầu của cô à?” Anh lại hỏi.
Lương Đồng Tâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ mơ màng đáp: “Ừm…”
Đúng vậy!
Đó là nụ hôn đầu của cô…
Cô vốn định để dành cho bạn trai Hà Minh Huân của cô, nhưng lại bị anh cướp mất.
Lương Đồng Tâm mang theo sự tiếc nuối và phiền não này, dần chìm vào giấc ngủ.
Anh nở nụ cười ngầm hiểu, trong lòng rất tán thưởng cô gái có tính cách ngay thẳng này, cũng rất thành thật đáp lại: “Thật trùng hợp, đó cũng là nụ hôn đầu của tôi.”
Nhưng Lương Đồng Tâm không nghe thấy câu này, vì cô đã ngủ rồi.
Tất nhiên, anh còn tán thưởng tài nấu nướng của cô, không ngờ người ghét ăn gan heo như anh, lại vui vẻ tiếp nhận món “canh gan heo táo đỏ với cẩu kỷ”!
“Nếu cô đã cứu tôi, mà tôi lại cướp đi nụ hôn đầu, còn là người đầu tiên chạm vào người cô, vậy thì từ nay về sau, tôi sẽ thân báo đáp, cưới cô làm vợ được không?” Anh thản nhiên nói.
Lương Đồng Tâm chỉ đáp lại anh bằng tiếng hít thở đều đều phát ra trong lúc ngủ.
Giờ anh mới nhận ra là cô đã ngủ rồi, anh nở nụ cười bất đắc dĩ.
Xem ra, hình như cô không hề để tâm đến anh.
Nhưng không biết tại sao, từ lúc hôn người phụ nữ này, anh bỗng có cảm giác như hai người đã từng quen biết.
Cảm giác này tới rất vi diệu, nhưng lại giống như số mệnh đã an bài.
Lúc Lương Đồng Tâm thức dậy, đã là sáng hôm sau, trong nhà vẫn không chưa có điện.
Sau khi tỉnh dậy, Lương Đồng Tâm mới nhận ra mình đang nằm trên giường, chứ không phải trên chiếu trải bên giường.
Đầu óc cô mơ màng, rồi chợt nhớ ra chuyện tối qua, nên bật dậy ngay.
Có một tấm chiếu được trải cạnh giường, và một chiếc bát không đặt trên tủ đầu giường, trong phòng ngoài cô ra thì không còn ai khác.
Chẳng lẽ tối qua cô mộng du?
Lúc Lương Đồng Tâm tưởng những chuyện tối qua chỉ là một cơn ác mộng, thì cô vô tình cúi đầu, nhìn thấy vết máu loang lổ trên váy ngủ của mình, nhất thời giật mình.
Tối qua cô không nằm mơ…
Người đàn ông đó…
Lương Đồng Tâm vội vàng bước xuống giường, mở cửa phòng ra nhìn xung quanh, đồng thời cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô đoán có lẽ người đàn ông tối qua đã được bạn anh đón đi rồi.
Nhưng, đón đi cũng tốt!
Giờ cô chỉ là một sinh viên chuyên khoa bình thường, còn đang học năm nhất.
Sống trong thành phố lớn thế này, Lương Đồng Tâm không những phải kiếm tiền nuôi sống bản thân, mà còn phải trang trải học phí cho bạn trai Hà Minh Huân nữa.
Lương Đồng Tâm vốn đang sống rất túng thiếu, nên hoàn toàn không có khả năng chăm sóc thêm người nào nữa.
Chuyện tối qua như một giấc mộng, mặc dù mất đi nụ hôn đầu, nhưng xem như cô đã cứu sống một người, tích chút công đức cho bà ngoại.
Lương Đồng Tâm cười nhẹ nhõm, không còn để tâm đến chuyện tối qua nữa.
Cô cởi váy ngủ loang lổ máu ra, rồi đi vào phòng vệ sinh, định tắm rửa. Tối qua mất điện cả đêm, nên người cô toàn là mùi mồ hôi.
Cô đứng trước gương tắm, trên cổ cô bỗng đeo một sợi dây chuyền mặt ngọc, dọa Lương Đồng Tâm giật mình.
Chỉ thấy trên mặt ngọc đó, có một con rồng trông rất sống động quấn quanh chữ “Điền”.
Chẳng lẽ người đàn ông tối qua đã để lại cho cô? Nhưng tại sao anh lại để lại mặt ngọc này cho cô? Trông mặt ngọc này có vẻ rất quý giá!
Xem ra người đàn ông tối qua không những có lai lịch bất minh, mà còn bị người khác truy sát! Có thể tưởng tượng được, chắc chắn thân phận anh ta không hề đơn giản.
Chẳng lẽ anh ta là người xã hội đen? Hoặc người trong giới chính trị? Mà cũng có thể là… Quay lại chuyện chính, dù anh có thân phận gì, thì cô cũng không muốn mình bị cuốn vào thị phi của anh.
Lương Đồng Tâm hạ quyết tâm, vội tháo mặt ngọc đeo trên cổ xuống ngay, rồi tiện tay ném lên trên bồn rửa mặt.
“Ngày mới với những khởi đầu mới, Lương Đồng Tâm, hôm nay mày phải cố gắng làm việc hơn nữa!”
Lương Đồng Tâm tắm xong, thì đứng trước gương thay đồ cổ vũ chính mình.
Lúc cô định ra ngoài thì cửa phòng bên cạnh mở ra.
Chỉ thấy Tô Minh Tuyết, bạn thân cùng thuê nhà với cô xỏ dép lê, ngáp dài, tóc rối bù đi ra khỏi phòng ngủ.
Lương Đồng Tâm khẽ cười chào hỏi: “Minh Tuyết, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, Đồng Tâm. Ồ, sao cậu lại đi làm?” Tô Minh Tuyết lười biếng vươn vai, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ thấy Lương Đồng Tâm định đi ra ngoài nên hỏi.
Tô Minh Tuyết là bạn cùng quê với Lương Đồng Tâm, không chỉ là bạn học kiêm bạn cùng phòng, mà còn là bạn thân nhất của cô, hiện nay hai cô đã cùng xin nghỉ ra ngoài làm công, được một công ty trang trí thuê làm thực tập sinh, thế là hai người lại trở thành đồng nghiệp không còn gì để giấu giếm nhau
Hai người có không ít duyên phận, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.
Tô Minh Tuyết thì lười biếng nhưng rất tôn thờ đồng tiền, thay bạn trai còn nhanh hơn thay áo, và cực kỳ thích bạn trai giàu có đẹp trai.