– Niệm tình cậu ấy thầm thương trộm nhớ cậu đã lâu, đưa cậu ấy về nhà giúp tôi nhé.
Thanh Hoành đâu phải kẻ ngốc, ý đồ của Nhã Ca rõ ràng như thế mà cô không nhận ra thì thật đần độn. Nhã Ca nói muốn giới thiệu cho cô một anh chàng rất được, rồi kéo cô đến tham gia buổi liên hoan, chơi trò chơi, rõ ràng Nhã Ca đã sắp đặt đâu vào đấy. Sự cố duy nhất là: không ngờ Cửu Thiều lại thẳng thắn và thành thật đến thế, chỉ là chơi trò chơi, vậy mà anh thật thà giơ tay hết lần này đến lần khác, bị phạt uống không biết bao nhiêu bia. Trong khi, tửu lượng của Thanh Hoành rất khá, thành ra, cô lại là người phải đưa anh về.
Thanh Hoành đặt tay lên cửa xe, hỏi:
– Nhà anh ấy ở đâu?
Nhã Ca lè lưỡi trêu đùa, gương mặt cô ấy thật xinh đẹp, dễ thương:
– Cậu tìm di động của cậu ấy, rồi gọi về nhà cậu ấy mà hỏi. Bất quá thì đưa cậu ấy về nhà cậu, cho cậu ấy qua đêm trong nhà vệ sinh vậy. Đằng nào cậu cũng sống một mình. Miễn đừng vứt người ta lăn lóc đầu đường xó chợ là được.
Thanh Hoành sững sờ:
– Có giá gớm nhỉ!
Nhã Ca bật cười hả hê:
– Đúng thế, ngày rộng tháng dài, chưa biết chừng cả tôi cũng phải lòng cậu đấy!
Thanh Hoành ngồi vào ghế sau, tài xế quay lại nhìn họ:
– Chị ơi, bạn chị say thế kia, liệu anh ấy có nôn ra ghế của tôi không?
Thanh Hoành ngoảnh nhìn người đàn ông say ngất ngây bên cạnh mình, ánh đèn đường rọi qua cửa kính, hắt lên gương mặt anh một vệt sáng:
– Nếu có, tôi sẽ trả anh tiền rửa xe.
Cô thò tay, vỗ vỗ túi áo comple của anh, nhưng không thấy di động, đành tìm trong túi quần, tay cô chạm vào vật gì đó có hình dáng giống chiếc điện thoại.
Cô đành thò tay vào túi quần anh để rút điện thoại ra, nhưng vì anh ngồi gập người, rất khó thao tác. Mồ hôi đầm đìa, Thanh Hoành thầm nghĩ, cứ sờ soạng thế này không ổn, Cửu Thiều có thể không tỉnh lại, nhưng tài xế nhìn cảnh này chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cô chợt nhớ có lần nghe ai đó nói anh sống ở phía Đông thành phố, nên cô bảo tài xế chạy xe về phía Đông theo đường vành đai.
Còn cô, tiếp tục đánh vật với cái máy điện thoại của anh. Khó khăn lắm mới lôi được ra, lúc bật màn hình thì thấy yêu cầu nhập mật khẩu. Thanh Hoành đành nhét di động vào lại túi áo anh, và nói với tài xế:
– Xin lỗi anh, phiền anh đến ngã rẽ trước mặt thì quay đầu lại.
Thanh Hoành nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường rực rỡ lướt đi trong đêm, chiếu sáng, soi tỏ mặt đường. Đã rất lâu rồi cô không có thời gian ngắm nhìn thành phố về đêm như hôm nay. Lúc nào cô cũng vội vã, mỏi mệt, vì cô dấn bước quá mau lẹ, nên đã lãng quên hết thảy mọi thứ xung quanh. Cô chầm chậm đưa hai tay lên, úp mặt vào lòng tay. Kể từ ngày cô tốt nghiệp cao học và thi vào ngành pháp y đến nay, đã 3 năm trôi qua.
Nhưng cô không thể nghĩ ngợi nhiều, cũng không thể dừng lại.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại bên cạnh khiến cô giật mình, vội ngồi thẳng dậy. Mí mắt Cửu Thiều khẽ động đậy, anh rút điện thoại trong túi áo, nói khẽ:
– Chuyện gì vậy?
Giọng anh rất tỉnh táo.
Thanh Hoành trộm nghĩ, lẽ nào anh không hề say? Nếu vậy thì vì sao anh phải giả vờ?
Dường như chân tướng sự việc cùng chỉ về một đáp án, và đáp án đó thật khó tin.
– … Được, tôi sẽ tới ngay.
Cửu Thiều đột nhiên mở mắt nhìn cô, anh không có vẻ gì của một người say:
– Vừa có người trình báo phát hiện một thi thể, người chết sáng nay mới đến sở lấy lời khai.
Thanh Hoành kêu lên:
– Sao?
Cô có cảm giác đầu óc mình nổ tung. Người sáng nay đến sở lấy lời khai chính là người mẹ trẻ của cô bé nạn nhân. Cô đã nhìn thấy dung mạo của người mẹ đó trong gương, vóc dáng của họ rất giống nhau, hình ảnh trong gương như hòa vào làm một.
Cửu Thiều ngồi thẳng dậy, nói với tài xế:
– Phiền anh cho xe quay đầu lại.
Giờ này chỉ có thể triệu tập được hai bác sỹ pháp y là cô và anh.
Lúc họ tới nơi, hiện trường xảy ra vụ án đã được chăng dây khoanh vùng. Đó là một dãy nhà tập thể già cỗi, tuổi chừng 30 năm ở khu phố cổ, xung quanh vẫn còn những thôn làng nhỏ chưa được giải tỏa, nơi này tuy náo nhiệt nhưng dân nhập cư lưu động rất đông.
Đây là lần đầu tiên Thanh Hoành đến hiện trường một vụ án. Cô là bác sỹ phụ trách bệnh lý, thường không phải đến hiện trường.
Đội trưởng Hình Mẫn của đội điều tra đến trước họ 15 phút, ông ấy chẳng buồn ngó Thanh Hoành, chỉ gật đầu chào Cửu Thiều:
– Có thể là một vụ án liên hoàn, cậu lên kiểm tra đi.
Khu tập thể già cỗi này không có thang máy, Thanh Hoành mang theo đồ nghề leo một mạch 6 tầng lầu. Căn phòng xảy ra vụ án nằm cuối dãy hành lang dài và hẹp, một dãy dài đồ đạc lỉnh kỉnh xếp cạnh tường nhà. Cửa phòng có bảo vệ, kéo dây cảnh giới, nhìn thấy họ liền chào:
– Sếp Cửu Thiều, chào anh!
Cửu Thiều hỏi ngắn gọn:
– Ở đâu?
– Trong phòng khách.
Cửu Thiều gật đầu, đặt hộp đồ nghề xuống. Anh lôi áo khoác và găng tay ra, thận trọng khoác lên người.
Người kia nhìn thấy Thanh Hoành thì tỏ vẻ ái ngại:
– Cô nên chuẩn bị tâm lý.
Thanh Hoành hiểu rằng cảnh tượng sẽ vô cùng đáng sợ. Người chết có vóc dáng, hình thể rất giống cô, chắc chắn cô không chỉ khiếp sợ mà còn vô cùng khó chịu. Cô đeo găng tay, hít một hơi thật sâu, bước qua vạch phong tỏa.
Nạn nhân nằm im lìm trên đất, tư thế rất khó coi. Cơ thể cô ấy bị vật sắc cắt thành nhiều đoạn, vết cắt sắc lẻm, khắp nền nhà là chất dịch và máu tươi.
Theo hướng chỉ của ngón tay nạn nhân, Thanh Hoành nhìn thấy mấy lá bài rơi ngổn ngang trên đất.
– Nạn nhân là nữ, còn trẻ, thi thể không nguyên vẹn, kiểm tra phần thi thể lành lặn thấy có vết tích của vật gì đó giống một lưỡi cưa để lại. Thi thể bị xê dịch, nơi này không phải hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.
Cửu Thiều phát biểu vài câu, rồi đột nhiên quay sang nhìn cô. Lúc này Thanh Hoành mới nhớ ra, cô vội ghi lại nội dung câu nói của anh vào sổ tay.
– Thi thể không quá 40kg, kiểm tra các cơ quan nội tạng quan trọng thì thấy nạn nhân không mắc bệnh hiểm nghèo.
Anh khẽ lật thi thể, ra hiệu cho Thanh Hoành quan sát vết cưa trên phần đùi của nạn nhân, anh đo đạc các vết cưa ấy, phán đoán độ sâu và kết luận nạn nhân có bị cắt vào mạch máu hay không. Thanh Hoành tốc ký. Cô không phải nhân viên ở phòng ban của Cửu Thiều, nhưng lúc này, cô đang bị anh chỉ đạo, cô thấy hơi khó chịu.
– Van tim đóng mở bình thường, động mạch vành không có dấu hiệu bất thường. - Anh thở hắt ra một hơi: – Thi thể bắt đầu co cứng. Những thứ khác, để sau.
Người đứng cảnh vệ ngoài cửa thò đầu vào:
– Sếp Cửu Thiều quả xứng danh với biệt hiệu đó.
Biệt hiệu? “Tay mổ 3000 dao” ư?
Thanh Hoành mỉm cười, không kìm được tò mò, cô hỏi:
– Mấy lá bài ở kia có nghĩa gì vậy?
– Hả, ý cô là lá bài kia? Khi trước đội điều tra cũng thắc mắc về điều đó, rất có thể chỉ đơn giản là trước khi chết nạn nhân từng chơi bài thôi.
Thanh Hoành nhanh chóng viết vào sổ tay theo thứ tự từ trái sang phải: 2, 3, A, 9, 2, Q, 4, 2, A, 3, 2, Q, 8.
Họ rời khu tập thể, Cửu Thiều định bổ sung vài số liệu vào sổ ghi chép của Thanh Hoành thì thấy dòng chữ số liên quan đến mấy lá bài, anh liền hỏi cô:
-Cô nghĩ thế nào?
Thanh Hoành ghé sát lại, chỉ lên mấy con chữ:
– Nếu những con số này đại diện cho thứ tự của 26 chữ cái trong bảng chữ cái thì quân bài thứ nhất và thứ hai là đại diện cho chữ “W” đứng ở vị trí thứ 23 trong bảng chữ cái; “A” chính là “a”, số 9 là I, số 2 là B…
2 và Q ghép lại thành 20, chính là chữ “t”.
Cửu Thiều đón lấy cây bút trong tay cô, viết tiếp.
– 2 và A ghép lại thành 21, tức là chữ U.
– Wait 4 U (chờ em)?
Thanh Hoành thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
– Bốn quân bài cuối là 3, 20, 8, đại diện cho…
Họ gần như áp sát vào nhau, Thanh Hoành dường như có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả trên gương mặt cô, nhưng lúc này, cô không hề cảm thấy tình tứ hay lãng mạn gì, toàn thân cô như chìm trong nước đá, cảm giác giá buốt len vào tận óc.
Ba chữ số đại diện cho ba chữ cái CTH, chính là ba chữ cái đầu tên gọi của cô. Lẽ nào chỉ là một sự trùng hợp?
Thanh Hoành vờ tỏ ra như không, khéo léo chuyển chủ đề:
– Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước. Ngày mai vừa khéo đến ngày nghỉ luân phiên của tôi, nếu cần tôi tăng ca, anh hãy gọi cho tôi.
Cửu Thiều định nói nhưng lại thôi, anh tiễn cô xuống tầng trệt.
– Để tôi đưa cô về, muộn thế này cô về một mình không an toàn.
Thanh Hoành nhìn đồng hồ, cười bảo:
– Khi nãy tôi nói nhầm, hôm nay là ngày nghỉ luân phiên của tôi mới phải. Bây giờ là 3 giờ sáng, mấy kẻ xấu chắc cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Cửu Thiều mỉm cười. Lúc anh cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, vẻ lạnh lùng, băng giá biến mất hoàn toàn trên gương mặt anh, vẻ điển trai khiến cho người đối diện ngây ngất.
Xuống đến tầng trệt thì thấy đội điều tra đang lấy lời khai của một vài chủ hộ sinh sống ở đây vừa đi làm ca đêm về. Liên tiếp xảy ra hai vụ giết người dã man, đây có thể xem là một vụ trọng án. Nếu họ không thể phá án, thì sẽ phải tăng ca dài dài như hôm nay.
Cô gái đang khai báo kéo dây đeo ba lô xuống, đưa tay lên vén tóc, hướng mắt về phía họ. Lúc nhìn thấy họ, gương mặt cô gái bỗng lộ vẻ kinh ngạc, bối rối.
Thanh Hoành thấy như có cơn gió lướt qua người cô. Cửu Thiều lao xuống cầu thang, rượt theo cô gái. Ba lô tuột khỏi vai cô gái, rơi bịch xuống đất, đồ đạc rơi ra ngoài. Cô gái không buồn cúi xuống lượm đồ mà vội vàng bỏ chạy.
Cửu Thiều lao vụt qua đồng nghiệp ở đội điều tra, băng qua đống đồ đạc cá nhân vương vãi khắp mặt đất, đuổi theo cô gái.
Người của đội điều tra vẫn đứng ngẩn ngơ, tay cầm bút, rất lâu sau mới quay sang hỏi:
– … Sếp Cửu Thiều sao thế nhỉ?
Thanh Hoành cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô đáp:
– Tôi cũng không biết vì sao.
Cô cúi xuống, thu dọn mấy thứ rơi vãi đó: một tuýp kem bôi tay, một chiếc gương nhỏ, một cây bút, chứng minh nhân dân và sổ tay. Chắc là lúc trình báo cô ấy đã lấy chứng minh nhân dân ra, nhưng vì vội vàng, chưa kịp cất đi.
Thanh Hoành cất gọn mọi thứ vào trong ba lô, cô đưa mắt nhìn chứng minh nhân dân của cô gái. Ảnh chứng minh nhân dân của mọi người thường xấu tệ, nhưng cô gái này còn nghiêm trọng hơn, gương mặt thanh tú của cô bị biến thành gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đáng sợ như của giáo vụ trường học vậy! Thanh Hoành đang phủi bụi bám trên chiếc ba lô thì thấy Nhã Ca ngật ngừ đi tới, vừa ngáp vừa nói:
– Hai giờ sáng bị đánh thức, có để cho người ta ngủ yên không?
Nhã Ca tỉnh cả ngủ khi nhìn thấy Thanh Hoành:
– Người chạy vụt qua tôi khi nãy có phải Cửu Thiều không? Cậu ta làm sao mà chạy như ma đuổi thế?
Thanh Hoành nhún vai:
– Làm sao tôi biết được! Đây là mấy thứ cô gái kia bỏ lại. Lát nữa phiền cậu trả lại giùm người ta.
Nhã Ca cầm chứng minh nhân dân của cô gái kia lật đi lật lại:
– Tiêu Nguyệt ư? Tiêu Nguyệt….Sao lại là cô ấy? Cô ấy có liên quan đến vụ án này?
– Cô ấy chỉ là một hộ dân trong khu nhà này thôi.
Người của đội điều tra giải thích.
Nhã Ca vò đầu bứt tai như thể muốn trút giận vào động tác ấy. Đầu tóc bù xù thảm hại, cô áy náy nói với Thanh Hoành:
– Xin lỗi cậu. Tôi nghĩ Cửu Thiều có cảm tình với cậu nên mới giới thiệu cho cậu. Tiêu Nguyệt là mối tình đầu của Cửu Thiều. Nhìn điệu bộ của cậu ta thì có vẻ như vẫn còn tình cảm với cô ấy.
Thanh Hoành nhớ lại trò chơi trong quán Karaoke hôm trước, Cửu Thiều đã thừa nhận từng có bạn gái, thậm chí còn cầu hôn cô ấy:
– Cô ấy là người cự tuyệt lời cầu hôn của anh ấy?
– Đúng vậy. Mặc dù tôi và Tiêu Nguyệt từng học cùng lớp hồi cấp ba, nhưng chúng tôi không thân nhau. Tôi chỉ biết họ yêu nhau một thời gian ngắn rồi chia tay.
Nhã Ca nhún vai bất lực:
– Mấy hôm trước Cửu Thiều hỏi thăm tôi về cậu, tôi cứ nghĩ cậu ta dứt khoát với cô ấy rồi.
Thanh Hoành mỉm cười:
– Không sao, duyên phận vốn là chuyện không thể cưỡng cầu.
Thực lòng cô không phải không có cảm tình với Cửu Thiều, nhưng mối quan hệ của họ chưa kịp bắt đầu đã bị giẫm nát. Có những chuyện, dù bạn nỗ lực bao nhiêu cũng không có kết quả. Dằn vặt, đau khổ một mình chi bằng ngay từ đầu đừng nuôi hy vọng gì cả, như vậy sẽ dễ dàng từ bỏ hơn.
Thanh Hoành bị tiếng kẹt cửa làm cho giật mình thức giấc. Cô mơ màng mở mắt, thấy ai đó bước vào lau dọn đồ đạc trong phòng, người đó còn tiện tay cầm luôn cốc nước đặt lên chiếc kệ ở đầu giường của cô. Thanh Hoành ngạc nhiên thốt lên, cô dụi mắt, tung chăn, xuống giường, thay bộ đồ mặc ở nhà, kéo cửa sổ. Ánh nắng ban mai chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng buổi sớm tinh khiết và dường như trong suốt!
– Chắc là đêm qua lại tăng ca phải không, nên cháu mới ngủ say như thế!
Người phụ nữ trung niên quay vào phòng ngủ của cô, đặt một cốc nước ấm lên bàn trang điểm:
– Cháu thích ăn gì để dì nấu?
Thanh Hoành hớn hở:
– Dì nấu món gì cháu cũng thích hết.
Dì Trần rất ưng bụng, bước lại, gỡ mấy sợi tóc vương trên áo Thanh Hoành:
– Lẻo mép!
Hồi dì Trần vừa đến nhà Thanh Hoành, cô mới học cấp hai. Bao nhiêu năm trôi qua, dì vẫn thấy Thanh Hoành còn rất bé bỏng.
Thanh Hoành được trời phú cho cái dạ dày rất tốt. Năm xưa đi thực tập ở ngoại tỉnh, buổi tối ăn món bề bề ươn, cả đoàn thực tập miệng nôn trôn tháo, trong khi cô vẫn đủng đỉnh gặm vỏ bề bề mà không hề hấn gì. Hôm sau thì cả đoàn chỉ có mình cô bình an vô sự, hăng hái luyện tập. Chỉ tiếc nội dung kiểm tra ngày đó không có môn “Khả năng sinh tồn’”, bằng không chắc chắn cô sẽ đạt điểm cao nhất.
Tắm rửa xong, cảm thấy vô cùng sảng khoái, Thanh Hoành nhanh nhẹn chui vào bếp phụ dì Trần nấu nướng. Nhưng chưa kịp động tay động chân đã bị đuổi ra ngoài:
– Đi ra đi ra, trên bàn có ly nước hoa quả đấy. Cháu cứ ngồi ngoài chờ đi, đừng vào đây vướng chân vướng tay dì.
Dì Trần là người phụ nữ đảm đang, hiền hậu, nhưng không may lấy phải ông chồng không ra gì, nên phải một thân một mình nuôi con trai khôn lớn. Dì nấu ăn rất khéo, bao năm qua, Thanh Hoành vẫn cho rằng cơm dì nấu là bữa cơm gia đình ngon nhất trên đời.
Thanh Hoành đành lủi thủi ra phòng khách. Trên bàn đã có sẵn một đĩa hoa quả gọt sạch vỏ, xắt thành miếng và còn cắm cả tăm tre. Cô thầm nhủ, may mà dì một tuần chỉ đến một, hai lần, chứ nếu không, sớm muộn cô cũng được chiều quá mà trở nên “hư hỏng” vì chây ỳ, ỷ lại. Cô ăn mấy miếng táo, đưa mắt nhìn xung quanh. Trên bức tường trước mặt cô treo một bức tranh của Triệu Vô Cực, đó là tác phẩm mà sinh thời cha cô yêu thích nhất. Còn bộ bàn ghế làm từ gỗ hoàng hoa lê cổ xưa này là thứ mà mẹ cô yêu thích nhất. Năm xưa, lúc dọn tới nhà mới, cô đã rất vất vả, khổ sở với bộ bàn ghế này, còn phải tháo cả cửa chính mới khuân được vào phòng.
Và còn khung ảnh trên bàn này nữa. Thanh Hoành cầm khung ảnh lên ngắm nghía. Thực ra, không cần nhìn lại cô cũng thuộc làu kỉ niệm về bức ảnh này. Năm đó cô vừa tốt nghiệp đại học, chiếc mũ cử nhân lệch một bên đầu, cô cười tít mắt, hai tay lồng vào cánh tay của bố và mẹ.
Nhưng kể từ đó, cô không còn được cười tươi như thế nữa.
Cô ngẩng lên và thấy dì Trần từ bếp đi ra, cô liền nhẹ nhàng đặt khung ảnh lên bàn, động tác nâng niu, thái độ thành kính như sợ làm kinh động đến người trong hình vậy.
Dì Trần cười, bảo:
– Dì biết cháu đói bụng rồi, ăn vã chút đồ ăn chống đói trước đi. Còn món canh xương vẫn đang ninh trong nồi, cháu nhớ múc ra mà ăn đấy.
Thanh Hoành nhấc đũa, kéo dài giọng:
– Cháu biết rồi, dì ạ! A, còn có cả món sở trường xương sườn phi hành của cháu nữa.
Cô biết dì Trần thích chăm cô như chăm trẻ, và cô cũng thích nũng nịu với dì.
Dì Trần xoa lưng cô:
– Cứ thong thả, có ai ăn mất của cháu đâu. Chắc là thường ngày ăn uống không đầy đủ, nên lần nào gặp dì cũng thấy cháu gầy đi.
Thanh Hoành xoa bụng:
– Không đâu, cháu béo lên nhiều đấy. Lúc nào rảnh có thể véo bụng mỡ nghịch chơi!
Dì Trần phì cười, nhưng vẻ lo lắng lập tức lại hiện trên gương mặt:
-Dì rất lo cho cháu, lúc nào cũng như trẻ con ấy, chẳng chịu tìm ai đó chăm sóc cho mình gì cả.
Thanh Hoành cũng hiểu ở độ tuổi của cô hiện nay mà chưa kết hôn chắc chắn sẽ bị người thân thúc giục. Nhưng vì cha mẹ cô không còn trên đời, và bản thân cô cũng chưa có dự định đó.
– Cháu chỉ cần dì chăm sóc cháu thôi.
– Chỉ được cái lẻo mép! Dì nghiêm túc đấy! Nhìn cháu xem, xinh đẹp rạng rỡ thế này, lại giỏi giang toàn diện, vì sao không có chàng trai nào theo đuổi? Có phải tại cháu yêu cầu cao quá?
Thanh Hoành gắp một miếng cá, khéo léo lách đũa vào, tuốt xương ra:
– Người ta nói “no cơm ấm cật rậm rật khắp nơi”, cháu còn chưa được no ấm thì sao đã nghĩ đến chuyện yêu đương lăng nhăng.
– Công việc thì ổn định, đã có nhà có xe, sao lại chưa no ấm?
– Dì đánh giá cao cháu như vậy, hay là chờ con trai dì trưởng thành, gả em ấy cho cháu đi!
– Chỉ giỏi đánh trống lảng thôi! Dì là dì lo cho cháu thật đó!
Dì Trần tươi cười mắng yêu Thanh Hoành:
– Phụ nữ cần gây dựng mái ấm và tìm một chỗ dựa. Bây giờ cháu còn trẻ thì có quyền kén cá chọn canh, nhưng chỉ vài năm nữa, là già kén kẹn hom đấy. Dì là người từng trải, dì biết chứ, đừng có học theo mấy người nước ngoài làm quý tộc độc thân gì gì đó, sớm muộn cũng sẽ ân hận.
Thanh Hoành không cho là vậy. Bản thân dì Trần thực ra đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại. Và những người thuộc thế hệ của dì dường như chưa bao giờ nghĩ, liệu đời mình có được dựa dẫm vào người mà mình lấy làm chồng không, và liệu đó có phải là mái ấm tràn đầy hạnh phúc của đời mình không. Nhưng cô không lên tiếng phản bác, vì cô nghĩ, họ lựa chọn cuộc sống đó và nhân duyên đó đều có lý do của họ, cô không nên xen vào.
– Vâng vâng, cháu sẽ cố gắng.
Dì Trần thấy cô đồng ý qua loa đại khái kiểu chống chế thì tiếp tục cằn nhằn:
– Cháu đừng trách dì nhiều lời, bố mẹ cháu không còn, nên dì phải thay ông bà khuyên bảo cháu. Mà này, cái tên con trai thứ nhà họ Tạ đó, cháu đừng qua lại với anh ta nữa. Kinh nghiệm nhìn người của dì dày dặn hơn cháu nhiều. Anh ta chẳng phải hạng đàn ông tốt đẹp gì đâu. Chưa biết chừng ngày sau lại trắng tay, tan cửa nát nhà, khiến cháu chịu khổ theo đấy.
– Vâng vâng vâng, được rồi, được rồi!
Thanh Hoành đồng ý ngay tắp lự.
– Chẳng phải đâu xa, lần trước anh ta đi Macao với cháu, chơi bạc thua bao nhiêu là tiền. Anh ta là loại công tử bột, là tay ăn chơi sành sỏi…
Thanh Hoành không chịu nổi nữa, cô đưa tay lên bóp trán. Tạ Doãn Luy là cậu hai nhà họ Tạ, một trong những gia đình giàu có nhất nhì thành phố này. Anh ta đúng là một tay chơi, nhưng không phải loại hư hỏng, trác táng. Có điều, dì Trần có thành kiến sâu sắc với anh ta, nên Thanh Hoành cũng không muốn giải thích.
– Dì không tin ở cơ quan cháu không có chàng trai nào ăn đứt gã công tử bột ấy. Nếu gặp được người như thế, cứ chủ động theo đuổi người ta, đừng xấu hổ, nhút nhát.
Dì Trần nhắc Thanh Hoành mới nhớ, mười mấy tiếng đồng hồ trước, có người ngầm tỏ tình với cô, nhưng chớp mắt, anh ta đã vội vã đuổi theo mối tình đầu. May mà cô không có thói quen truy hỏi tường tận đầu đuôi ngọn ngành, bằng không cô sẽ rơi vào bi kịch của người thất tình chỉ trong vòng mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi.