• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Cô chủ nhà không mặc quần áo

“Người đâu!”, trong phòng thẩm vấn, Lý Cường hoảng hốt gọi to, ngay lập tức, vài viên cảnh sát khác đều lao vào bên trong.

“Nguy rồi, lần này nguy thật rồi”, Lý Cường chỉ vào Hoàng Hách, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Người này sắp không xong rồi!”.

“Không phải chứ!”, mấy viên cảnh sát cũng sốt ruột, xảy ra án mạng trong phòng thẩm vấn không phải là chuyện nhỏ đâu, một người làm không tốt, tất cả bọn họ đều chịu liên lụy. Bọn họ ai ai cũng đều nhìn về phía Hoàng Hách, chỉ thấy Hoàng Hách lúc này mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, hô hấp ngắt quãng, cứ như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào vậy.

“Mẹ kiếp, xui xẻo thật!”, Lý Cường dặn dò nói: “Không được để cậu ta chết ở đây, mấy người các cậu đặt cậu ta xuống trước đã, Tiểu Ngô, đi điều tra thân phận của người này, nếu được thì bảo bọn họ đến đón trước khi trời sáng!”.

Mấy người vội vàng đặt Hoàng Hách xuống, người thì ấn huyệt nhân trung, người thì cho uống nước, cuối cùng cũng khiến tình trạng của Hoàng Hách được ổn định hơn, nhưng xem ra nếu không được chữa trị kịp thời, Hoàng Hách vẫn sẽ rất nguy hiểm.

Lúc này, viên cảnh sát họ Ngô cũng vội vàng trở lại: “Đội trưởng, điều tra được rồi, người này sống ở trại trẻ mồ côi từ nhỏ, ở đây không có người thân nào cả. Ngoài mấy đồng nghiệp ở chỗ làm của cậu ta ra, tôi chỉ tìm thấy phương thức liên lạc của chủ nhà của cậu ta thôi”.

“Lập tức liên lạc với chủ nhà của cậu ta, bảo họ đến nhận người!”, Lý Cường nghĩ một lúc bèn lên tiếng.

“Nhưng Đông thiếu gia đã nói rồi…”, viên cảnh sát họ Ngô đang định lên tiếng, liền bị Lý Cường ngắt lời: “Làm cho người ta đến mức này cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của Đông thiếu gia rồi. Nếu người này bị làm sao ở đây, mấy người chúng ta đều sẽ bị ra tòa hết!”.

“Mau liên lạc với chủ nhà đi, bảo họ đến đón trước khi trời sáng! Còn nữa, không được làm bất cứ thủ tục nào, nhớ cho kỹ, người này chưa từng đến đây!”, Lý Cường nói với giọng nghiêm nghị.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe màu hồng đến trước cửa đồn cảnh sát.

Hoàng Hách từ từ tỉnh lại, thứ đập vào mắt anh là bức tường quen thuộc.

“Ơ, đây chẳng phải là phòng của mình sao?”, Hoàng Hách vừa ngồi dậy khỏi giường vừa thắc mắc: “Chẳng phải mình ở đồn cảnh sát sao, chẳng lẽ lại đang mơ?”.

“Không đúng!”, Hoàng Hách đột nhiên nhớ đến điều gì đó, sờ lên ngực mình nói: “Không phải mơ!”.

Thấy trước ngực mình chỉ còn trơ trọi một sợi dây màu đỏ, miếng ngọc bội hình elíp đó không còn nữa! Nhắm mắt lại, những luồng thông tin cứ dần dần xuất hiện trong tâm trí anh.

“Y Tiên Chân Giải… Vô Thượng Tiên Đồng…”.

“Không phải mơ, cơ thể mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Hách gãi đầu: “Mình về đây kiểu gì nhỉ, bị treo lâu như vậy, vì sao giờ cơ thể mình hình như không bị gì hết, thậm chí còn không cảm thấy có chút mệt mỏi nào”.

“Với lại, vết thương trên người mình không còn nữa”, Hoàng Hách sờ lên đầu, thấy vết thương trên đầu bị Lưu Đông lấy bình hoa đập vào đã không còn, cảm giác đau đớn khắp người sau khi bị đánh cũng biến mất luôn.

Nghĩ lại sự kỳ lạ của miếng ngọc bội ở trong đồn cảnh sát hôm qua, trong lòng Hoàng Hách sực nhận ra: “Lẽ nào tất cả những sự thay đổi này đều là vì miếng ngọc bội đó? Xem ra, mình đúng là nhặt được bảo bối rồi!”.

Nhắm mắt lại lần nữa, Hoàng Hách tĩnh tâm lại cảm nhận những luồng thông tin hiện ra trong đầu. Điều khiến anh bất ngờ đó là những thông tin này cứ như vốn là của Hoàng Hách anh vậy, chỉ cần một ý nghĩ lướt qua, vô số thông tin đã in sâu vào tâm trí Hoàng Hách, khiến anh không bao giờ quên được.

“Y Tiên Truyền Thừa, miếng ngọc bội này thì ra lại là di sản để lại của một nhân vật vô song gọi là ‘Thần y’. Còn có cả Vô Thượng Tiên Đồng nữa, càng lợi hại hơn…”, một lúc sau, Hoàng Hách cuối cũng mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên tia sáng.

“Anh tỉnh rồi à?”, đúng lúc này, những tiếng giày cao gót dồn dập vang lên, sau đó là một hình bóng xinh đẹp đi vào.

“Người đẹp Tô, cô đến đây làm gì vậy, còn chưa đến ngày nộp tiền thuê nhà mà…”, Hoàng Hách đang nói đột nhiên sững người lại.

Cô gái xinh đẹp đây lại đang không mặc gì đứng trước mặt Hoàng Hách, ngực tấn công mông phòng thủ, cơ thể tuyệt đẹp, trắng nõn.

“Người đẹp Tô, cô có thể mặc quần áo vào không, chứ cô như vậy tôi không chịu nổi”, Hoàng Hách vừa nói, hai hàng máu mũi đã chảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK