Nhưng ngặt nỗi đây là tuyên truyền vì lợi ích cộng đồng, mục đích chính là nói lên rằng tình yêu đồng tính và dị tính không có gì khác biệt, không thể chiếu mấy cảnh quá nóng bỏng.
Diệp ảnh đế tơ tưởng đủ thứ mà không biết triển khai vào đâu, hơi tịch mịch một xíu.
Cũng may, còn một cảnh hôn cho anh phát huy.
“Lát nữa Giang Trì lau bọt trên cằm Diệp ảnh đế, rồi Diệp Lan cúi xuống hôn Giang Trì, ừm…” Đạo diễn lui lại vài bước, nhìn quanh rồi chần chừ nói: “Sau lưng Diệp ảnh đế là gương, có thể hơi khó lấy góc ướm…”
“Ướm gì mà ướm?” Diệp Lan hơi cau mày, “Đưa tôi kẹo cao su…”
Đạo diễn phó đạo diễn quay phim ánh sáng và trợ lý đang hóng chuyện: “…”
Tất cả mọi người có mặt ở trường quay bị sự chuyên nghiệp của Diệp ảnh đế chinh phục.
Vành tai Giang thịt tươi đỏ bừng.
Trợ lý của Diệp Lan đưa kẹo cao su cho, Diệp Lan lấy hai viên cho vào miệng, nhai nhai rồi nhồm nhoàm nói với đạo diễn: “Ngài nói tiếp đi.”
Đạo diễn: “Ớ… À phải rồi, Giang Trì lau bọt cạo râu trên cằm Diệp Lan đi, rồi không cần nhìn nhau, cứ trực tiếp hôn, thoải mái một chút, không cần phải cố hôn, cứ tự nhiên một chút là được…”
Đạo diễn lải nhải mãi không ngừng, Giang Trì nhân lúc không ai chú ý, nghiêng người đỏ mặt gọi trợ lý cá nhân của Diệp Lan qua xin hai viên kẹo cao su.
Giang Trì lén cho kẹo vào miệng, chột ngước lên, nhìn qua bờ vai rộng của đạo diễn, thấy Diệp Lan đang nửa cười nửa không nhìn mình.
Đôi mắt đào hoa của Diệp ảnh đế cong lên, đầu óc Giang Trì bỗng trống không.
Phông nền cảnh một đã dọn xong, trong phòng tắm kiểu Âu, bảy tám cái quạt sưởi chạy vù vù trong góc mù, Diệp ảnh đế chuyên nghiệp lập tức cởi áo không nói tiếng nào, còn tháo hết nút sơ mi, phô bày cơ bụng rõ từng nét mà không quá vạm vỡ.
Phụ trách tạo hình tiến tới vò rối tóc Diệp Lan, ra hiệu xong với đạo diễn, Diệp Lan thả lỏng tựa vào bồn rửa mặt, điều chỉnh cảm xúc, nheo mắt, nâng cằm, tư thế lười lười, chớp mắt đã biến thành con mèo đang lười biếng nằm ườn.
Giang Trì đã sớm được lĩnh giáo bản lĩnh một giây nhập vai của Diệp Lan, không kinh ngạc mấy, chỉ vài cô gái trong trường quay bị sự gợi ảm khó tả của Diệp ảnh đế làm đỏ mặt.
Giang Trì hít sâu, cởi áo lông, phụ trách tạo hình bước tới kéo sơ mi của cậu xuống khuỷu tay, chỉ cởi nút áo trên cùng.
Phụ trách tạo hình lại quay sang bôi chút bọt cạo râu lên cằm Diệp Lan, để trông như vừa cạo râu xong, Diệp Lan dùng ngón cái quét bọt dính trên khóe môi, nhìn Giang Trì.
Giang Trì cầm khăn lông, hít sâu hai hơi, quay đầu ra hiệu sẵn sàng cho đạo diễn.
“Tình yêu không ranh giới màn hai cảnh một lần một! Action!”
Ngay sau tiếng action, ánh mắt Diệp Lan dịu dàng hẳn, Giang Trì ngừng thở một giây, dè dặt lau bọt cạo râu trên cằm Diệp Lan.
Hai người chỉ mới làm lành chưa được nửa tiếng.
Trong lòng Giang Trì vừa thấy nhẹ nhõm vì được tha thứ, lại vừa bất an lo được lo mất.
Nhắn tin làm lành với nhau xong vẫn chưa thể gặp riêng để xin lỗi Diệp Lan tử tế được.
Giang Trì ít nhiều vẫn có chút sợ Diệp Lan…
Sợ mình không cẩn thận lại làm Diệp Lan không vui.
Chiến tranh lạnh quá đáng sợ, trải nghiệm Diệp Lan không hề nhìn cậu, trực tiếp bước thẳng qua, có thế nào Giang Trì cũng không bao giờ muốn cảm thụ lại lần nữa.
Từ sau khi bộ phim điện ảnh trước đóng máy, đây là lần đầu Giang Trì tiếp xúc với Diệp Lan ở cự ly gần, Giang Trì nói thầm trong lòng, nhất định phải diễn cho tốt, nhất định phải diễn cho tốt, người trước mắt là Diệp Lan…
Diệp Lan khép hờ mắt, đột nhiên choàng tay ôm eo Giang Trì, kéo vào lòng mình.
Giang Trì: “!”
Không chờ Giang Trì lau hết chỗ bọt cuối cùng, Diệp Lan bỗng cúi đầu hôn cậu.
Đồng tử Giang Trì nở rộng.
Vừa rồi…
Hình như…
Đạo diễn…
Không có nói…
Phải hôn sâu…
Giang Trì cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi trơn mềm của Diệp Lan liếm dọc theo kẽ môi mình.
Ầm…
Pháo hoa nổ tung trong đầu Giang Trì, động tác không khỏi cứng lại.
Diệp Lan buông Giang Trì ra, khẽ nhíu mày, “Sao mất tự nhiên quá vậy?”
“Cắt!”
Đạo diễn toát mồ hôi, thật ra ông thấy cảnh vừa rồi cũng được, Giang Trì không để sự kinh ngạc lộ ra mặt, động tác chỉ khựng lại nửa giây, thật ra vẫn dùng được…
Nhưng Diệp ảnh đế không hài lòng, đương nhiên không thể thông qua.
Mặt Giang Trì đỏ bừng, cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, vừa… vừa rồi em chưa nhập vai.”
Diệp Lan bắt bẻ: “Chưa nhập vai hay là tôi không thể khiến cậu nhập vai?”
“Em em em! Là tại em.” Giang Trì luôn mồm xin lỗi, tay chân luống cuống quơ quào, “Xin lỗi xin lỗi…”
Bị Diệp ảnh đế hôn sâu!!! Cậu vẫn giữ được dáng vẻ như lúc nãy là đã giỏi lắm rồi!!!
Diệp Lan mím môi, bình thản nói: “Làm lại đi.”
Cái cằm trơn láng của Diệp Lan lại bị bôi bọt cạo râu, Giang Trì ngại ngùng nói: “Xin lỗi… Lần này em sẽ cố gắng tự nhiên, không để anh bị NG nữa.”
“Tốt nhất là vậy…” Giọng Diệp Lan rề rề.
“Tình yêu không ranh giới màn hai cảnh một lần hai! Action!”
Giang Trì điều chỉnh tâm trạng, dịu dàng lau bọt cho Diệp Lan, lần này cậu vào vai rất nhanh, ánh mắt biểu cảm đều chính xác, Diệp Lan lại không chịu chờ Giang Trì lau xong, một tay nắm tay Giang Trì, tay kia đỡ sau lưng cậu, cúi đầu hôn môi Giang Trì.
Diệp Lan liếm nhẹ lên môi Giang Trì, biểu hiện không mấy thâm tình, nhưng từ ánh mắt thoáng thay đổi và động tác của anh, quần chúng vây xem xung quanh vẫn thấy được, anh yêu Giang Trì rất sâu đậm.
Hai nhân viên trường quay len lén ghé tai: “Nghe nói khi hai người này quay Bên lằn ranh Diệp Lan cưng Giang Trì lắm, thường đích thân tập diễn cho cậu ấy…”
“Suỵt…”
Diệp Lan buông Giang Trì ra, nghiêng mặt lại tìm đến đôi môi cậu, Giang Trì hơi chần chừ, Diệp Lan trực tiếp đẩy cậu ra.
Giang Trì/ đạo diễn: “…”
Diệp Lan lấy khăn lông lau mặt, giọng bình tĩnh: “Thật ngại quá, quên mất trên má trái của tôi còn dính bọt.”
Quay phim cười xấu hổ: “Không… Không sao, quay không tới bên đó.”
Diệp ảnh đế gọi phụ trách tạo hình: “Làm lại đi.”
“Tình yêu không ranh giới màn hai cảnh một lần ba! Action!”
…
Diệp Lan: “Xin lỗi, có một cọng tóc mái của Giang Trì rớt xuống… Đâm vào mắt tôi, khó chịu.”
“Tình yêu không ranh giới màn hai cảnh một lần bốn! Action!”
…
Diệp Lan: “Tôi quên ôm eo cậu ấy… Động tác không đúng.”
“Tình yêu không giới hạn màn hai cảnh một lần năm! Action!”
…
Diệp Lan: “A, tai Giang Trì hơi đỏ nhỉ? Trông ngốc quá, không hôn nổi nữa.”
Đạo diễn: …
Tuổi đạo diễn Ngụy lúc vào nghề cũng không trẻ mấy, nhưng với kinh nghiệm có hạn trong mười năm hành nghề, ông cũng từng nghe nói có người khi quay phim vì thù riêng mà cố ý NG nhiều lần ở những cảnh “bạt tai”, “hắt cả chậu nước lạnh lên người”, “hắt rượu lên mặt” để hành hạ đối phương.
Nhưng ngôi sao lớn như Diệp ảnh đế dùng cảnh hôn dịu dàng say mê thế này để sỉ nhục diễn viên đồng tính đóng cùng… thì đúng là… lần đầu mới thấy.
Không chỉ mình đạo diễn có kinh nghiệm quay phim phong phú.
Bị NG bấy nhiêu lần, chậm chạp như Giang Trì cũng biết Diệp Lan cố ý hành mình.
Nếu không nhờ lớp trang điểm có khả năng che phủ quá tốt thì bây giờ mặt Giang Trì đã đỏ đến không thể quay tiếp nổi rồi… Đỏ đến phát sốt rồi!
Diệp Lan vẫn cứ thờ ơ, Giang Trì xấu hổ nhìn nhìn đạo diễn, nhân lúc nhân viên công tác chỉnh tấm sáng, cậu chạy tới chỗ Diệp Lan, đỏ mặt cầu xin: “Anh…”
Diệp Lan cố kéo khóe môi nhếch cao xuống, thầm hô không ổn, mấy ngày không gặp, bản lĩnh làm nũng của nhóc con này tăng lên rồi.
Nhưng vừa rồi Giang Trì đã gọi anh trong tin nhắn rồi, Diệp Lan hơi lờn đòn, không còn dễ mềm lòng như trước, anh liếc nhìn Giang Trì, trong đầu nghĩ bây giờ cậu gọi ba cũng không ích gì nữa đâu.
Diệp Lan lạnh giọng nói: “Hở?”
Giang Trì chắp tay chữ thập, cầu xin: “Anh… cho, cho em qua đi mà, còn đến mấy cảnh nữa.”
Diệp Lan vặn nắp chai nước suối uống vài ngụm, phì cười, “Bảo tôi cho cậu qua là sao, bản thân cậu diễn quá cứng, làm tôi không nhập vai được, trách ai? Mặt anh đây bị cậu lau tới bóng luôn rồi, không chừng sau này không mọc lông được nữa, tôi biết trách ai đây?”
“Còn nữa…” Diệp Lan hơi nheo mắt, “Ý cậu mới nói là sao? Cậu nghĩ tôi cố ý làm cậu NG?”
“Không có không có không có!” Giang Trì vội lắc đầu, cậu xấu hổ không ngẩng lên nổi, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Sau cảnh này còn mấy cảnh nữa… Lịch của anh kín lắm mà…”
Diệp Lan đóng nắp chai nước, vô cảm nói: “Cậu lo xa nhỉ… Cậu!”
Giang Trì túm lấy cổ tay Diệp Lan.
Giang Trì nuốt nước bọt, đỏ mặt khẩn thiết nói: “Lần… lần này nhất định em sẽ không cứng người, anh… cho em qua được không?”
Diệp Lan cúi đầu nhìn bàn tay Giang Trì đang nắm tay mình, cảm thấy có một tẹo thỏa mãn.
Diệp Lan chưa kịp trả lời thì ánh sáng đã chỉnh xong.
Diệp Lan tránh nhẹ khỏi tay Giang Trì, lại tựa vào quầy rửa mặt.
“Tình yêu không ranh giới màn hai cảnh một lần bảy! Action!”
Giang Trì lau nhẹ bọt trên mặt Diệp Lan, khi Diệp Lan choàng tay ôm thì cậu tự động tiến tới nửa bước.
Diệp Lan huýt sáo trong lòng, cúi đầu hôn môi Giang Trì…
Diệp Lan: “!”
Giang Trì đi trước Diệp Lan một bước, lách lưỡi vào giữa môi Diệp Lan.
Nhịp tim của Diệp Lan lập tức nhanh hơn vài nhịp.
Giang Trì gần như dồn hết dũng khí của cả đời, thậm chí cậu còn nghĩ không biết sau khi đạo diễn hô cắt Diệp Lan có đánh mình không… Nhưng bây giờ không nghĩ được nhiều thế, dù sao cũng đã làm liều rồi, liền…
Lần tiếp theo được hôn Diệp Lan không biết phải tới năm nào tháng nào.
Giang Trì liếm nhẹ hàm trên của Diệp Lan, thở thật khẽ, ánh mắt cố chấp mà thâm tình.
Diệp Lang: Nhóc con này…
Diệp Lang xoa eo Giang Trì, dùng mu bàn tay chặm môi, ánh mắt thoáng vẻ thỏa thê.
Đầu Giang Trì thấp đến như hận không thể cắm xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, không dám nhìn ai.
Đạo diễn xem lại trên màn hình, ra hiệu Ok: “Được rồi!”