Anh trợn to mắt, kinh ngạc đến không nói lên lời
Vừa có động đất cấp tám hay bão cấp mười quét qua? Làm sao mới qua mấy tiếng mà phòng khách rộng rãi nhà anh đã biến thành chỗ thu mua giấy vụn thế này?
Hừ, trăm phần trăm là kiệt tác của tên kia!
Anh vượt qua tầng tầng tạp chí, xuyên qua tầng tầng giấy vụn, thật vất vả mới tìm thấy kẻ cầm đầu trong một chỗ kín đáo trên mặt đất. Sau đó không nói thêm gì, một tay túm cổ áo người kia nhấc lên, cười khổ một cái mà nhìn cậu.
“Cừu nhỏ, tôi là quên mất cho cậu ăn, hay là không giúp cậu tắm rửa thường xuyên? Nếu như muốn dỡ bỏ nhà tôi, cũng phải cho tôi một cái lý do đi!”
Đồng Tâm mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên hoàn hồn.
“A, anh – anh rõ ràng không phải là đồng tính luyến ái, tại sao có thể, có thể đối với tôi làm ra…làm ra loại chuyện kia?”
“Loại chuyện kia là chuyện gì?”
Cừu nhỏ mặt đỏ lên, nói chuyện ấp a ấp úng, dùng đầu ngón tay cũng đoán được tám chín phần mười là “chuyện tình một đêm” khiến cậu nhớ mãi không quên. Tề Phi Phàm nhịn không được cười cười.
“Thì, chính là… Trên, trên, trên…” Đồng Tâm giống như con thiêu thân đang lao vào bẫy mà đại sói hoang bày ra, càng nói càng chột dạ, âm thanh nhỏ đến mức sắp không nghe thấy.
“Cậu trốn ở trong đống rác này, chính là đang nhớ lại đêm đầu tiên của chúng ta, thuận tiện nghiên cứu “thú tính” của tôi sao?” – Tề Phi Phàm theo thói quen vuốt vuốt tóc, sau đó cố ý đối với Đồng Tâm chớp mắt mấy cái – “Không nghĩ tới cậu say đắm tôi như vậy! Thành thật mà nói, tôi không hề để ý chuyện dùng thân thể đáp lại cậu đâu!”
Phi, ai mà thèm yêu thích sắc đẹp của anh, có mới là lạ!
“Tôi chỉ đang làm bài tập.” Đồng Tâm sừng sộ lên, nghiêm chỉnh mà nói, “Nếu tôi là phụ tá của anh, liền có nghĩa vụ hiểu rõ anh, bằng không mê muội như thế làm sao xứng với chức trợ lý. Tôi không muốn vì bản thân mà làm Quý tiền bối mất mặt!”
Tề Phi Phàm quét mắt nhìn một đống tạp chí các loại rải rác khắp nơi, quả nhiên đều cùng anh có liên quan. Anh mỉm cười nói, “Cậu làm bài tập lâu như thế, hiện tại nhất định phi thường hiểu tôi đi!”
“Đương nhiên.” Đồng Tâm dương dương tự đắc cầm lấy một quyển sổ tay vừa mới viết ra, thao thao bất tuyệt những thành quả mình vừa vơ vét được, “Anh thích ăn nho, thích xem phim hành động, thích xe thể thao…” Nghe thấy Đồng Tâm chỉ còn kém không có đem mười tám đời tổ tông của mình ra “lấy roi quất thi thể” tra hỏi từng người, Tề Phi Phàm mơ hồ cảm thấy được nơi đáy lòng nhẹ nhàng có một dòng nước ấm chảy qua.
Đồng Tâm là một người làm việc vô cùng nghiêm túc, vô luận có yêu thích hay không, cậu đều sẽ tận lực đi làm, hơn nữa làm được những việc mà người khác cho là ngu xuẩn nhưng tuyệt đối không làm được. Chẳng hạn như tư liệu về anh, cậu rõ ràng có thể đi hỏi chỗ Quý Ngộ, thế nhưng lại lựa chọn một phương pháp tôi luyện sắt thép như vậy,
Nên nói Đồng Tâm là ngu ngốc, hay là đơn thuần đây? Bất kể thuộc loại nào, cũng làm cho anh không khỏi vừa đau vừa thương. E rằng chính bởi vì như vậy, cho nên tại thời điểm lần đầu gặp gỡ, anh liền không tự chủ được bị hấp dẫn
“…Ghét cải xanh, ớt xanh, cà rốt, cải bó xôi…cùng…quả cà.” Đồng Tâm trên mặt trước sau như một mang theo nụ cười, nhìn Tề Phi Phàm liếc mắt một cái, hết sức tăng thêm ngữ điệu.
Tề Phi Phàm âm thầm cười khổ, xem ra sau này có một đoạn thời gian thật lâu, trên bàn ngoại trừ ớt xanh, cà rốt cùng cải bỏ xôi, còn sẽ tăng thêm quả cà nữa.
“Tiểu tử, cậu biết không, cậu thật sự rất đáng yêu!” Tề Phi Phàm chăm chú nhìn Đồng Tâm thật sâu, giọng mang theo thâm ý.
Đồng Tâm sửng sốt một chút, lập tức dữ dằn đáp, “Hừ, tôi sẽ không bởi vì anh nịnh hót mà không nấu món có cà, anh tuyệt vọng đi!”
“…” Tuy rằng anh yêu thích Đồng Tâm đơn độc tinh khiết, nhưng nếu có thể tình cờ hợp khẩu vị thì tốt hơn.
“A…” Đồng Tâm đột nhiên kêu to, “Nguy rồi, “Super Star” đến giờ chiếu lại rồi!”
“Super Star? Hình như ở nơi nào đã nghe qua!” Tề Phi Phàm nhíu mày.
“Ngu ngốc! “Super Star” là chương trình hot nhất Đài Loan, Live show ca nhạc có tỉ lệ người xem truyền hình cao nhất, chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng đủ cao, nhân khí đủ vượng mới có thể phát huy trên chương trình. Quý tiền bối nói anh đã cự tuyệt lời mời rất nhiều lần, mấy ngày nay lại chủ động nói muốn đi. Thật là, tôi biết ngay anh nhất định là hứng khởi nhất thời!”
Đồng Tâm vừa cằn nhằn vừa mở ti vi, “Ngày mai đã phải làm việc rồi, may là tôi còn nhớ hôm nay có chiếu lại. Anh bây giờ liền ngồi xuống xem cho tôi, ít nhất còn hiểu rõ nội dung tiết mục, ngày mai làm việc mới không lúng túng!”
Đồng Tâm chuyển kênh, lập tức nhảy ra một đoạn âm nhạc vui vẻ, sau đó là âm thanh cao vút của người dẫn chương trình.
“Xin chào tất cả mọi người đang xem Super Star! Chuẩn bị cho lễ tình nhân sắp đến, chúng tôi liền chế tác hai tập số đặc biệt, mở đầu chương trình hôm nay, xin được công khai bảng xếp hạng những tình nhân trong mộng của chị em phụ nữ trên toàn quốc.”
“Mời mọi người cùng xem, kết quả của bảng danh sách này chính là sự kết hợp của mười vạn khán giả được phỏng vấn và phiếu bầu trên internet. Người thứ ba là…”
“Cuối cùng, quán quân quả nhiên là siêu sao Thiên vương Ivan của chúng ta. Ở đây trước tiên chúng tôi xin được thông báo trước, ngày mai Ivan sẽ đến Super Star, những người yêu thích anh ấy, tuyệt đối đừng bỏ lỡ! Sau đây…”
“Tổng giám đốc cũng không phải là không muốn đầu tư, rõ ràng là đập tiền hối lộ người sản xuất Super Star đi? Bằng không cái tên đại sắc lang trong ngoài bất nhất như anh, tại sao có thể là tình nhân trong mộng chứ? Phụ nữ Đài Loan không phải là ánh mắt đều có vấn đề…”
Đồng Tâm bất mãn oán niệm, dư quang nơi khóe mắt bắn về phía bên cạnh, lại phát hiện rỗng tuếch, “Ơ? Anh muốn đi đâu? Chương trình vừa mới bắt đầu mà!”
“Đi đọc nốt phần còn lại của kịch bản chưa đọc xong.” Tề Phi Phàm đang chuẩn bị mở cửa phòng làm việc ra, quay đầu lại nói.
“Anh không có hứng thú, tại sao lại nhận lời tham gia Super Star?”
“Việc này à… xem như tôi nhất thời hứng khởi là được rồi!”
“Này…”
“Ấy, đúng rồi, còn có chuyện muốn làm sáng tỏ một chút!” Tề Phi Phàm cười tủm tỉm nói, “Tôi đích xác không phải là đồng tính luyến, tôi là song tính luyến!”
…
Tề Phi Phàm ở trước mặt người khác trước sau rất lạnh nhạt, phảng phất như là trời sinh vốn đã như vậy. Ngồi ở phòng nghỉ cá nhân do đơn vị chế tác Super Star an bài, sau khi anh trang điểm, thay quần áo xong, quanh thân như bao phủ một tầng hơi lạnh, khiến cho người khác khó có thể thân cận. Có mấy lần những nghệ sĩ khác muốn kiếm cớ đến chào hỏi anh, thậm chí còn có một nữ nghệ sĩ mặc quần áo mát mẻ phô dáng người nóng bỏng ở bên cạnh anh đi qua đi lại, tất cả đều như thiêu thân lao vào đống lửa. Nhưng anh đều ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng đối mặt.
Đồng Tâm đành phải lúng túng cười bồi.
Tuy rằng cậu đã bắt đầu quen thuộc với sự lạnh nhạt của Tề Phi Phàm, nhưng cũng không thể biểu hiện mãi bộ dạng này trong giới diễn viên được, cho dù anh ta là thiên vương cao quý, cũng không thể quên công tác xã giao trong kinh doanh đi! Được rồi, đúng là có rất nhiều người mê mẩn bộ dạng lạnh lùng của anh ta, nhưng chắc chắn sẽ luôn có một ngày vấp phải trắc trở!
Trong giới diễn viên chỉ có chuyện “bỏ đá xuống giếng”, chứ không có loại chuyện “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”. Vạn nhất có một ngày anh ta bị người bắt được nhược điểm, cũng đừng mong tiếp tục sống an ổn.
Đương nhiên, trước mặt Tề Phi Phàm, những lời như vậy cậu dù thế nào cũng không nói ra được.
Dùng ánh mắt lạnh lùng hạ lệnh trục khách, sau khi đem oanh oanh yến yến không xin phép mà vào bức lui, Tề Phi Phàm nói “Tiểu tử, cà phê, cảm ơn.”
Đồng Tâm lập tức từ trong túi xách vạn năng lấy ra cà phê, chạy đến phòng giải khát cuối hành lang.
Trên căn bản, cậu lúc nào có thể cũng sẽ đem “gia sản” đeo trên người, nhằm ứng phó các loại hứng thú bốc đồng của Tề Phi Phàm. So với làm việc ngoài trời, cậu đặc biệt yêu thích công việc trong nhà, dù sao đồ vật cần chuẩn bị cũng ít hơn nhiều, tài nguyên có thể dùng ở bốn phía cũng khá đầy đủ. Vạn nhất đại thiếu gia Tề Phi Phàm nảy sinh ý nghĩ bất chợt, đưa ra cái yêu cầu gì không hợp lý, cũng tương đối dễ dàng làm được.
Nhưng mà, mới đi đến cửa phòng giải khát, bên trong mơ hồ truyền tới tiếng cười nói, lại làm cho Đồng Tâm không khỏi dừng lại. Cậu nhận ra thanh âm của một người bên trong. Muốn quên cũng không quên được.
Mấy ngày nay, tâm tư của cậu toàn bộ đều đặt trên người Tề Phi Phàm, hoàn hảo không nghĩ tới người kia một chút nào, không nghĩ tới sẽ ở tình huống không báo trước gặp phải. Cậu ngơ ngác mà nghe âm thanh người kia cùng một người phụ nữ khác vui cười, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, ngay cả khi có người đi tới sau lưng, cậu cũng không phát hiện.
Tề Phi Phàm giống như suy nghĩ sâu sa đưa mắt nhìn Đồng Tâm xuất thần một hồi lâu, sau đó khóe miệng cong lên, cúi đầu xuống bên tai Đồng Tâm nói nhỏ “Không nhớ tôi sao?”
Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai Đồng Tâm, không khỏi khiến cho cậu cả người run rẩy. Tại thời điểm cậu còn đang không nắm được tình hình, Tề Phi Phàm đã lướt qua cậu, đi thẳng vào phòng giải khát.
Đồng Tâm sợ hết hồn, lập tức đi vào theo.
Nguyên bản đôi nam nữ vốn gần như dính vào nhau, nhìn thấy Tề Phi Phàm, lập tức cấp tốc tách ra.
Người đàn ông mặc trang phục thanh xuân thời thượng, giống như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp đã lâu không gặp, sắc mặt tối tăm; người phụ nữ mặc bộ váy màu bạc vừa vặn ngược lại, như con bướm nhìn thấy đóa hoa bí ẩn, đôi mắt phóng ra vô số tim hồng.
“Hai vị thực sự rất hăng hái!” Tề Phi Phàm lộ ra nụ cười đủ để điên đảo toàn bộ phụ nữ trong nước, tinh thần thoải mái đi tới trước máy nước uống, rót nước.
“A… lvan, anh hiểu lầm, tôi cùng anh ta không quen! Vừa nãy tôi chỉ đang dạy người mới này quy củ trong giới diễn viên mà thôi, chúng tôi quan hệ gì cũng không có!” Người phụ nữ vung mạnh tay áo, liều mạng muốn làm sáng tỏ ám muội.
Nghe được người phụ nữ nóng lòng phủi sạch quan hệ, khuôn mặt nguyên bản tinh thần phấn chấn của Phác Thượng Tiệp nhất thời ảm đạm đi.
Tề Phi Phàm dường như không nghe thấy, vô cùng tự nhiên uống một ngụm nước, sau đó liếc mắt nhìn Phác Thượng Tiệp dò xét một cái, khóe miệng cong lên ý cười như có như không.
Trong mắt Phác Thượng Tiệp, nụ cười kia quả thực là một cái băng gai vạn năm không đổi. Đâm vào trong ngực, nhắm thẳng vào tim. Hắn nhấp môi một chút, liền quay đầu muốn đi. Ai ngờ vừa mới chuyển thân, lại nhìn thấy một người không tưởng tượng nổi.
Hắn đầu tiên là ngây người, sau đó mím môi, lạnh như băng trầm giọng nói, “Cậu tới đây làm gì? Cho dù cậu vẫn luôn quấn quít lấy tôi. Tôi cũng sẽ không trở lại. Tôi bây giờ giá trị bản thân đã bất đồng dĩ vãng, cậu hẳn là nên hết ý nghĩ này đi! Tinh Dĩnh không cho tôi được, người khác sẽ cho. Nhờ cậu, cách xa tôi ra một chút, tôi cũng không muốn ngày mai xuất hiện trên mấy cái tạp chí lá cải!”
Từng câu từng chữ của Phác Thượng Tiệp tựa như ngàn vạn kim châm, rơi như mưa đâm vào vết sẹo trên người Đồng Tâm.
Cậu dừng ở biểu tình quyết tuyệt của Phác Thượng Tiệp, trong đầu liện lên hình ảnh cười cười nói nói của hai người ngày xưa. Cậu thoáng nhìn nụ cười bỗng nhiên cách mình thật xa. Cậu cảm thấy rất đau. Đau lòng. So với hồi ức còn đau hơn
Chân tựa như bị người dùng đinh đóng xuống, Đồng Tâm thẫn thờ mà nhìn Phác Thượng Tiệp mấp máy môi, âm thanh bên người càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức thế giới của cậu bị tĩnh lặng xâm chiếm, cái gì cũng không còn lại, cái gì cũng không để lại. Tất cả tình cảnh ngọt ngào ngày xưa đều bị phá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh tan ra thành những hình ảnh không rõ. Từng mảnh từng mảnh, cậu cũng chẳng còn cách nào nhận biết được.
Tề Phi Phàm chẳng khác nào người qua đường, mắt cúi xuống chậm rãi uống nước, đối với bốn phía tất cả ngoảnh mặt làm ngơ.
Người phụ nữ thấy sắc mặt Phác Thượng Tiệp khó coi, lời nói mang theo châm chọc, không nhịn được tò mò hỏi, “Hắn là ai vậy?”
Phác Thượng Tiệp lông mày cau lại, biểu tình ngây ngốc của Đồng Tâm làm cho tâm địa nguyên bản vốn cứng nhắc của hắn có chút dao động, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lặng lẽ của Tề Phì Phàm cùng tầm mắt thăm dò của người phụ nữ, hắn không khỏi tàn nhẫn quyết tâm thể hiện một bộ mặt khác, lạnh lùng nói, “Là trợ lý trước đây của tôi tại Tinh Dĩnh, hiện tại đã không liên quan.”
Nghe được Phác Thượng Tiệp nói như vậy, người phụ nữ chán ghét trên dưới đánh giá Đồng Tâm, ngữ điệu cao vút còn cố ý kéo dài âm cuối “Ồ – hóa ra là muốn làm thân!”
“Tôi, tôi không phải… Không có… Tôi… Không có” Đồng Tâm mờ mịt lắc đầu, nỉ non tự nói.
Ánh mắt khinh bỉ của Phác Thượng Tiệp cùng người phụ nữ làm cậu choáng váng, axit trong dạ dày bắt đầu càn quấy, có cảm giác chúng đang mãnh liệt xông lên cổ họng. Cậu rụt lui thân thể, loạng choạng mà rời đi. Đi không tới hai bước, chân lại giống như vấp phải cái gì, trọng tâm bất ổn, cả người ngã xuống đất. Cậu máy móc bò lên, giống như người máy không có cảm giác, từng bước từng bước, cứng đờ đi về phía trước.
Cậu hy vọng mình có thể vỡ thành trăm mảnh, theo gió rời đi. Nhưng mà, cậu không có. Cho nên, cậu chỉ có thể bò lên, tiếp tục đi về phía trước. Đi tới nơi không còn nghe được thanh âm của người kia mới thôi.
Đúng lúc này, Phác Thượng Tiệp chợt nghe thấy tiếng thủy tinh nứt vỡ từ sau lưng truyền đến. Hắn quay đầu lại, thình lình nhìn thấy trên mặt đất đầy mảnh kiếng vỡ, mà cái cốc thủy tinh trên tay Tề Phi Phàm đã rạn nứt chỉ còn một nửa.
Càng khiến người trợn mắt sợ hãi chính là, máu tươi từ trong lòng bàn tay anh ta ồ ồ chảy ra, theo cánh tay chậm rãi chảy xuống, dính đầy cánh tay, thời điểm nhỏ xuống sàn gạch men, thậm chí còn bắn lên những bông huyết hoa nho nhỏ.
Người phụ nữ kinh ngạc kêu lên, Phác Thượng Tiệp cũng đầy mặt kinh ngạc.
Tề Phi Phàm mặt không đổi sắc buông nửa cái cốc thủy tinh còn lại ra, lạnh nhạt mà nhìn tay mình chảy máu, hời hợt nói, “Chỉ tôi có thể làm cậu ấy tức giận, có thể làm cậu ấy buồn phiền. Chỉ tôi có thể làm cậu ấy phân tâm. Chỉ có tôi – chỉ có tôi mới là lý do duy nhất cậu ấy tồn tại. Hiện tại là như vậy, sau này cũng thế.”
Ngữ điệu của anh rất nhẹ rất nhẹ, Phác Thượng Tiệp không hiểu, nhưng lại có thể cảm nhận được sự lãnh khốc trong từng câu chữ.
“Anh có ý gì?” Phác Thượng Tiệp cảnh giác mà nhìn Tề Phi Phàm.
“Người Trung Quốc vốn có một câu, đánh chó phải ngó mặt chủ.” Tề Phi Phàm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Phác Thượng Tiệp. Đây là lần thứ nhất kể từ khi anh bước vào phòng giải khát tới giờ, chính diện nghênh đón Phác Thượng Tiệp.
Phác Thượng Tiệp bị ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn chằm chằm, đâm ra hoảng sợ. Bắt đầu từ trước đây thật lâu, hắn liền căm thù Tề Phi Phàm, chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh. Bởi vậy, cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện toàn thân Tề Phi Phàm đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo chấn động tâm hồn.
Bất quá, hắn không thể bị dọa được. Chỉ là hơi kinh ngạc, có chút không biết làm sao.
“Người của tôi, chỉ tôi có thể động đến.” Tề Phi Phàm kéo khăn quàng xuống, quấn lên bàn tay đang chảy máu ba vòng, lụa trắng như tuyết nhất thời nhuốm một màu đỏ tươi kinh tâm động phách, nhưng khuôn mặt anh vẫn không mảy may thay đổi, “Cho dù cậu ấy chỉ là một tiểu trợ lý cùng cậu không quan hệ.”
…
“Tôi hiện tại mới phát hiện, cậu khóc trông còn xấu hơn so với cười rộ lên!” Tề Phi Phàm ngồi xổm xuống trước mặt Đồng Tâm đang bó gối, ngoẹo cổ, hài hước nói, “Cậu không biết tôi chán ghét người khó coi sao?”
Bỗng nhìn thấy biểu tình Tề Phi Phàm giống như đang xem kịch, hơn nữa nghe được giọng anh ta giễu cợt như mọi ngày, tâm tình nguyên bản vốn đắng chát của Đồng Tâm nhất thời bị ngọn lửa vô danh thay thế. Cậu lung tung lau nước mắt trên mặt mấy lần, tức giận đáp, “Thiếu đánh à, ai muốn anh thích!”, nói xong, phủi mông một cái, từ dưới đất bò dậy.
“Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy hình ảnh kinh điển “Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành” tái hiện kia!” Tề Phi Phàm giả vờ tiếc nuối lắc đầu một cái.
Bệnh thần kinh! Đồng Tâm trợn trắng mắt liếc Tề Phi Phàm một cái, dự định chờ một lúc đi xác nhận quy trình cùng nội dung chương trình. Không ngờ, cái liếc mắt này lại làm cho cậu giật nảy cả mình.
“Anh, anh, anh –” Đồng Tâm hai mắt trợn tròn, xông lên nắm lấy bàn tay trái của Tề Phi Phàm, trừng mắt nhìn khăn quàng dính đầy vết máu cũ mới, khẩn trương đến nói năng lộn xộn, “Tại sao lại như vậy? Làm sao lại chảy nhiều máu như vậy? Nhanh, mau đi với tôi đến bệnh viện, nhiễm trùng sẽ không tốt!”
Đồng Tâm lôi kéo Tề Phi Phàm muốn đi ra ngoài, nhưng là lôi nửa ngày, lại như đang kéo tảng đá lớn, người phía sau vẫn mặc trăng gió bất động. Cậu không hiểu ra sao quay đầu lại, phát hiện Tề Phi Phàm đang mỉm cười nhìn mình.
“Tôi nhờ ơn trời mới biết, nguyên lai cậu quan tâm tôi như vậy.” Tề Phi Phàm cười nói.
“Ngu ngốc, đã là lúc nào, còn ở đây nói những lời nhàm chán như vậy!” Đồng Tâm hùng hùng hổ hổ nói, “Nếu như anh bị thương, nhỡ đâu làm loạn công tác tiếp theo, lại gây phiền phức cho Quý tiền bối. Nếu như anh không muốn bị uốn ván rồi chết đi, hiện tại liền đi cùng tôi đến bệnh viện!”
“Cậu là sợ ảnh hưởng đến công việc, không phải đang lo lắng cho tôi sao?” Tề Phi Phàm nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói, “Tôi không đi! Tôi không đi bệnh viện, cũng không gặp bác sĩ! Bây giờ tôi chết cũng sẽ không có người quan tâm, hà tất phải làm điều thừa! Hơn nữa tôi chết, cũng đỡ cho cậu phải phiền lòng!”
Tại sao lại chọn thời điểm này mà cáu kỉnh, anh coi mình là trẻ con ba tuổi à?
“Được được được, coi như tôi sợ anh!” Đồng Tâm miễn cưỡng nhịn xuống, nhẹ giọng khuyên bảo, “Tề đại thiếu gia, nhờ anh cùng tôi đi gặp bác sĩ, nếu như anh thật sự bị uốn ván chết đi, tôi sẽ rất thương tâm, rất khó vượt qua, cho nên nhờ anh, nhờ anh đi cùng tôi đến bệnh viện trị liệu!”
“Cậu thật sự quan tâm tôi?”
“Vâng, thật sự!”
“Không phải nói một đằng làm một nẻo?”
“Tuyệt đối không phải, tôi bảo đảm!”
“Được rồi, tôi tin tưởng cậu! Bất quá, tuy rằng cậu yêu tôi như thế, tôi vẫn không thể đi cùng cậu đến bệnh viện.” Tề Phi Phàm hài lòng cười nói, “Vừa nãy tôi đi ở hành lang gặp phải người của đơn vị chế tác, anh ta nói nội dung và trình tự biểu diễn hiện tại có chút thay đổi, mười phút nữa, tôi liền phải lên sân khấu.”
Ngu ngốc, chuyện như vậy hẳn là phải nói trước tiên sau khi vào cửa nha!
Đồng Tâm nhìn đồng hồ, lại nhìn cái tay được bọc lại bằng khăn quàng của Tề Phi Phàm, không tự chủ cắn môi dưới, không biết nên làm thế nào cho phải. Công tác rất trọng yếu, nhưng mà thương thế của anh ta lại không thể mặc kệ… Thấy Đồng Tâm nghiêm túc bày ra bộ dạng khó xử, Tề Phi Phàm cười cười, hỏi, “Cậu có băng y tế không?”
“Có, nhiều đến mức đem anh bao thành xác ướp cũng vẫn thừa!” Mắt thấy sự tình lửa xém lông mày, thế mà Tề Phi Phàm lại vẫn một bộ nhàn nhã, phảng phất giống như trời có sập xuống cũng không có quan hệ gì với anh ta, Đồng Tâm tức giận trả lời.
“Có thể bao thành xác ướp liền không thành vấn đề! Cậu đem kéo cắt cho tôi hai đoạn, một đoạn một thước, một đoạn mười thước.” Tề Phi Phàm liếc nhìn đồng hồ, “Còn chín phút nữa, thừa sức rồi!”
“Anh muốn làm cái gì?”
Tề Phi Phàm vừa cởi khuy áo khoác, vừa không nhanh không chậm nói, “Có người đạp lên chân tôi, tôi đương nhiên phải đáp lễ hắn thật tốt, đúng hay không?”
A? Có ý gì nha?
Tề Phi Phàm vỗ vỗ đầu óc mơ hồ của Đồng Tâm, tiếp tục cởi áo khoác, trải ra trên bàn, giựt đường may ở bên ngoài lên, liền lộ ra vải the màu đen trong suốt ở bên trong áo khoác dài, đem ống tay xé xuống.
Thấy thế, Đồng Tâm sợ hết hồn.
“Oa, Anh đang làm gì nha? Đó là trang phục do Tập đoàn Landis tài trợ, giá thị trường muốn hơn một triệu nguyên đấy!”
Đồng Tâm ôm đầu, kinh ngạc, tan nát niệm lầm rầm, “Cho dù anh bị thương, cũng không thể lấy quần áo hả giận đi! Trời ạ trời ạ, tôi nhất định sẽ bị nhà tài trợ băm thành tám mảnh, cho vào trong túi rác màu đen, sau đó vứt thi thể xuống Thái Bình Dương! Không thì cũng sẽ bị giam trong phòng tối không thấy ánh mặt trời, mỗi ngày bị đánh đập, sau đó chết đói tại vùng hoang dã!”
Nghe Đồng Tâm thao thao bất tuyệt giảng giải những thủ pháp phạm tội học được từ tin tức xã hội, Tề Phi Phàm không nhịn được cảm thấy buồn cười.
“Xin lỗi, tiểu tử, cắt ngang sự hăng hái của cậu! Có thể xin cậu trước tiên đem đoạn băng ngắn kia cho tôi, sau đó lại tiếp tục bổ não cảnh tượng cậu bị hại được không? Khoảng cách quay chương trình chỉ còn tám phút nữa thôi!”
Ối! Chỉ còn tám phút nữa? Đồng Tâm liền vội vàng đem đoạn băng y tế đưa cho Tề Phi Phàm.
Tề Phi Phàm gỡ khăn quàng đang bao bàn tay xuống, lộ ra lòng bàn tay bị mảnh thủy tinh cắt tới máu thịt be bét. Rõ ràng là vết thương đủ khiến người đau đến hôn mê, thế nhưng anh ta lại thủy chung mang theo nụ cười vô vị, giống như không có chuyện gì.
Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy cuống họng giống như bị người bóp nghẹt, nhất thời không thở nổi. Một trận lạnh lẽo dọc theo sống lưng bay lên sau gáy.
“Anh…anh…” Viền mắt hiện lên hơi nước, Đồng Tâm lộp bộp nói không lên lời.
“Vết thương nhỏ, không có gì ghê gớm!” Tề Phi Phàm kéo khóe miệng một chút, tiếp tục đơn giản thanh lý vết máu, dứt khoát quấn băng.
“Như vậy khán giả nhất định sẽ thấy được, làm sao lên ti vi biểu diễn?” Đồng Tâm cau mày.
“Nếu như không nhìn thấy, trò vui liền chơi không nổi nữa!”
“Có ý gì?”
Tề Phi Phàm cười mà không nói.
Bước vào trường quay, Đồng Tâm mới biết nguyên lai trình tự lên sóng của Tề Phi Phàm nhảy đến ngay sau tiết mục của Phác Thượng Tiệp và ban nhạc riêng của hắn U-link. Phác Thượng Tiệp chuyển công tác đến một trong ba công ty môi giới nghệ sỹ hàng đầu – Công ty “Thiên Mạc”, Thiên Mạc vì hắn thành lập lên một ban nhạc chuyên chức, đem phong cách Rock n Roll phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc trước, thời điểm Phác Thượng Tiệp xuất đạo tại Tinh Dĩnh, mỗi lần ra bài hát mới, đều sẽ dễ dàng công chiếm ba vị trí đầu trong các bảng xếp hạng âm nhạc, trong thời gian ngắn liền lấy phong thái tiểu Thiên vương nhận được giải thưởng kim khúc dành cho người mới triển vọng nhất. Sau khi nhận giải, liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cùng Tinh Dĩnh giải ước, chuyển đến Thiên Mạc. Thiên Mạc vì thế còn thay hắn đối phó không ít phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Phác Thượng Tiệp quả thật có phận gặp may.
Dung mạo tuấn tú tung bay, vóc người rắn chắc thon dài, trong lúc phất tay, tràn ngập tự tin, tản ra ánh sáng đặc trưng của nhân vật công chúng, trời sinh chính là để trở thành minh tinh. Đồng Tâm nhìn fan phía dưới liều mạng vẫy light stick, khàn giọng hò hét tên thần tượng, không khỏi khẽ cười khổ.
Nửa giờ trước, thái độ của Phác Thượng Tiệp đối với cậu thế nào, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, thế nhưng bây giờ nhìn thấy hắn thần thái sáng láng trên sân khâu, chính mình cư nhiên lại giống như fan ca nhạc nổi lên tình cảm hưng phấn mong đợi. Ai, lẽ nào tình cảm đối với hắn không muốn rời xa đã biến thành thói quen xấu không bỏ được sao?
“Phác Thượng Tiệp quả không hổ danh mà! Vốn cho rằng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không nghĩ tới lại có mị lực như thế!”
“Đúng vậy a! Ca hát có một trình độ nhất định, động tác vũ đạo đẹp mắt, chẳng trách nhanh chóng nổi lên như vậy!”
Nghe được mấy nhân viên nói nhỏ, Đồng Tâm trong lòng liền nhiều thêm mấy phần đắng chát. Bất quá, sau đó mấy nhân viên nọ lại khơi lên cho cậu lòng hiếu kỳ.
“Đúng rồi đúng rồi, ngay sau đó liền đến phiên lvan lên biểu diễn! Nghe nói anh ấy vừa nãy chủ động đưa ra đề nghị muốn thay đổi trình tự biểu diễn, hơn nữa ngày hôm nay còn muốn biểu diễn bài hát mới sáng tác đấy! Super Star dĩ nhiên có thể chộp được ca khúc lvan tự tay sáng tác, thực sự là quá may mắn!”
“Ha ha, ông chủ hiện tại nhất định đang trốn ở văn phòng cười trộm!”
“Nhưng Phác Thượng Tiệp biểu diễn tốt như vậy, cậu xem, bên dưới đều thật nhiệt tình, không biết có ảnh hưởng đến Ivan không!”
“Vốn dĩ sau Phác Thượng Tiệp là một người mới tên Đỗ Vũ, tám chín phần mười sẽ biến thành pháo hôi, hiện tại đổi thành lvan vào trận, hẳn là có thứ đáng xem đi! Ít nhất so với làm con cờ thí thì tốt hơn nhiều…”
Càng nghe, Đồng Tâm nghi hoặc càng lúc càng lớn. Tại sao? Tại sao Tề Phi Phàm lại cố ý muốn lên sân khấu ngay sau Phác Thượng Tiệp? Anh ta đến cùng là dự định làm cái gì?
Hồi tưởng lại lời nói và hành động của Tề Phi Phàm lúc ở phòng nghỉ, Đồng Tâm như chìm trong năm dặm sương mù, hoàn toàn chắp vá không ra dấu vết nào.
Đúng lúc này, Phác Thượng Tiệp cùng U-Link đã biểu diễn xong. Sự nhiệt tình trên khán đài không chút nào có dấu hiệu dừng lại. Phác Thượng Tiệp đối với khán giả phất tay cười chói lọi. Nụ cười kia giống như mặt trời mới mọc, khiến cho người ta hoa mắt.
Đồng Tâm nhắm mắt lại, bên tai đầy rẫy tiếng thét chói tai lớp này cao hơn lớp khác, đầu đột nhiên lại bắt đầu thấy đau.
Mãi đến tận khi người dẫn chương trình giới thiệu Ivan lên sân khấu, cậu mới mở mắt ra. Khán giả bị Phác Thượng Tiệp kích động, tâm tình còn chưa kịp dẹp loạn, ngay sau đó liền đến phiên Ivan biểu diễn, này không phải tỏ rõ là tới làm con cờ thí sao? Tuy rằng độ nổi tiếng của Ivan không có gì phải bàn, thế nhưng…Sân khấu nguyên bản sáng ngời, ánh đèn lóa mắt từ từ rút đi, thay vào đó là ánh sáng lành lạnh màu lam. Khói mờ từ từ bay lên, cùng ánh sáng màu lam đan vào nhau tạo thành một không gian huyền ảo đầy mê hoặc. Dường như hoàn toàn cách biệt với thế gian, không gian như vậy tràn ngập khí tức u tuyệt tịch mịch. Không vào được, cũng không ra được.
Âm thanh khàn khàn từ tính ẩn giấu trên sân khấu chậm rãi vang lên. Tiếng ca trầm thấp rất có lực xuyên thấu, thông qua màng nhĩ đánh thẳng vào trái tim mỗi người.
Thời điểm Tề Phi Phàm từ trong khói mờ xuất hiện, những người ở đây không ai là không nín thở, tầm mắt vững vàng mà đặt ở trên người anh. Bao gồm cả Đồng Tâm.
Quần da đen bóng bó sát bao lấy cái mông săn chắc, dưới chân mang một đôi giày chiến nửa xám bạc nửa đồng. Nửa thân trên cái gì cũng không mặc, chỉ có áo khoác không tay và vải the màu đen trong suốt, bên hông mang một sợi dây đeo màu xám bạc. Vạt áo rộng mở, lộ ra lồng ngực quấn băng, bàn tay trái, và trên đùi phải cũng đồng dạng bị quấn băng.
Vài sợi tóc vàng tản mác trên trán, soi rọi con ngươi thâm thúy của anh.
Tề Phi Phàm như vậy, cuồng dã mà gợi cảm, lại như dải đất hoang bên trên trồng toàn thuốc phiện, khiến cho người ta vừa muốn dựa vào gần lại vừa sợ nghiện.
Thanh tuyến trầm thấp ngọt ngào, ẩn chứa ham muốn nồng nàn như thực. Tiếng ca kia gần như tiếng ngâm, phảng phất như tiếng than thở khó lòng kìm nổi tại thời điểm giao triền cùng người. Mỗi một chữ, mỗi một câu, mỗi một âm thanh lên xuống, mỗi một đoạn dừng lại, đều như đang trêu trọc lý trí người nghe, khiêu khích dây thần kinh cảm quan của họ. Nhưng mà bọn họ chỉ có thể nghe, lại ăn không được.
Đồng Tâm liếm đôi môi khô khốc một chút, đáy lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác nôn nóng không rõ.
Thời điềm ca khúc chậm rãi kết thúc, bên dưới sân khấu vẫn như trước yên lặng như tờ. Tất cả mọi người mở to hai mắt, ngừng thở, như si như cuồng lắng nghe tiếng ca giống như không tồn tại trong cuộc sống thực.
Mãi đến tận khi âm nhạc kết thúc, Tề Phi Phàm để micro xuống, đối với khán giả lộ ra nụ cười yêu mỵ giống như quyến rũ, sau đó thời điểm anh thản nhiên rời khỏi sân khấu, khán giả bên dưới mới như tỉnh khỏi giấc mộng, tuôn ra một tràng vỗ tay như sấm cùng những tiếng hoan hô không dứt.
Đồng Tâm ngơ ngác mà sững sờ tại chỗ hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, một người nhân viên vỗ vỗ bờ vai của cậu, ngón tay chỉ về phía phòng nghỉ sau sân khấu, cậu mới đột nhiên hoàn hồn, vội vã chạy khỏi trường quay.
Vừa đi vào phòng nghỉ, đã có người từ phía sau ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu thổi khí nóng, giống như làm nũng nói, “Tiểu tử, cậu lại yêu tôi lần nữa đi!”
“Ai, người nào thích anh chứ?”
Cảm giác được sự ấm áp dán chặt trên người mình, Đồng Tâm nhịn không được run rẩy một trận. Vì che giấu đi phản ứng dị thường của thân thể, cậu cố ý nghiêm giọng nói, “Anh phá hỏng quần áo của tập đoàn Landis, thậm chí còn bị thương lên sân khấu, căn bản không phải hành vi mà nghệ sỹ nên có. Đối với thân phận là một người nghệ sĩ, tự giác của anh còn chưa đủ, nhất định phải hảo hảo tỉnh lại!”
Thấy Đồng Tâm nghiêm trang giảng kinh, Tề Phi Phàm cười rất vui vẻ, đem cậu ôm vào trong ngực thật chặt.
Ngày hôm sau, đầu đề mục giải trí của các tạp chí lớn, tất cả đều bị phần biểu diễn đặc sắc của Ivan tại Super Star chiếm cứ. Thời điểm Ivan ra trận, tỉ lệ người xem truyền hình cao hơn Phác Thượng Tiệp tám phẩy lăm phần trăm. Danh tiếng của Phác Thượng Tiệp tại Super Star, triệt để bị hào quang của thiên vương che lấp.