Kim Khởi Phạm dẫn quân một mạch tấn công vương cung Đột Quyết. Tính khí khát máu lại tràn tới, vung đao một nhát, vô số đầu rơi xuống. Giữa cảnh hỗn loạn kẻ chạy người trốn hòa cùng tiếng chém giết, Kim Khởi Phạm thấy được người tóc vàng lần trước đang cùng một người khác lao ra khỏi chiến trường tràn ngập khói lửa này. Hắn liền tiến lên ngăn lại.
“Chạy đi đâu? Ta nói rồi, ta sẽ tìm được ngươi. Chỉ không nghĩ tới ngươi là người của vương tộc Đột Quyết.”
Sở dĩ tại đây giữa hoàn cảnh tràn ngập tạp âm chói tai, hắn vẫn còn nghe được lời nói. Người tóc vàng kéo Hàn Canh bên cạnh lại tạm ngừng bước chạy trốn: “Kim Khởi Phạm?” Không ngờ hắn hóa ra lại là tướng quân Đại Đường.
“Ngươi đúng là nhớ rõ tên ta.” Kim Khởi Phạm thân mặc khôi giáp chặn lối đi của bọn họ.
“Xem ra đành phải cùng Đột Quyết tùy táng <chôn chung một chỗ>.” Người tóc vàng cười khổ. Không sao cả. Kỳ thực trốn và không trốn cũng chẳng quan trọng gì. Dù sao sống cũng chỉ khiến thế gian có thêm một kẻ mù lòa vô dụng, chết có gì đáng sợ?
“Hàn Canh, nếu có thể thoát thân thì chạy đi, không cần cùng ta chết vô vị như thế này. Ngươi cũng không phải là người Đột Quyết.”
“Công tử! Ta đã đáp ứng nương nương phải bảo vệ công tử an toàn, vô luận thế nào cũng không thể để công tử có mệnh hệ gì. Chết lại càng không được.”
“Đột Quyết đã vong, ngươi cũng không cần phải phụng lệnh nữa. Có thể chạy trốn thì hãy chạy trốn.” Người tóc vàng phân phó nói.
“Ta nói ta nhất định sẽ tìm được ngươi. Ta chưa nói muốn giết ngươi.” Kim Khởi Phạm hừ lạnh nói.
“Vậy ngươi….” Lời nói còn chưa dứt, người tóc vàng cảm thấy cả người đột nhiên bị bế lên khiến hắn ngay cả chống trả cũng không kịp.
“Công tử!” Hàn Canh muốn bảo hộ chủ tử mình. Kim Khởi Phạm lạnh lùng nhìn về phía hắn nhưng lại chỉ ném cho hắn một câu “Tựa như lời hắn nói, có khả năng trốn thoát thì chạy đi, ta còn có thể cho ngươi một con đường sống.”
Hắn chợt để ý đến một vấn đề khác: “Ngươi biết Hán ngữ sao?”
Hàn Canh được hỏi đột ngột, không chút suy nghĩ liền trả lời: “Biết”
“Tốt lắm, vậy hữu dụng cho ta a!” Hàn Canh trố mắt.
Lúc này Đông Hi chạy tới luống cuống lên tiếng: “Chủ…Chủ tử, không có người thu hút quân địch trên chiến trường? Người này là……”
“Được rồi, không tổn hao gì đến địa vị của ngươi trong quân đội. Cứ yên tâm đi.” Kim Khởi Phạm nói.
“A..Tiểu nhân không có ý này…”
“Nếu không có ý này, vậy thay ta dọn dẹp sạch sẽ ở đây. Nhớ kỹ, không được phép lưu lại bất kì một người nào còn sống!” Nói xong, Kim Khởi Phạm ôm người tóc vàng đi ra chiến trường.
Đương lúc lấy lại tinh thần, người tóc vàng cảm giác mình đang ở trên lưng ngựa. Đến khi hòan toàn tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đã rơi vào trong tay của quân địch.
“Ngươi lưu ta sống chỉ để làm ta nhục nhã, thà cứ một đao giết chết ta!” Hắn tức giận nói.
“Giết? Tới thời điểm ta sẽ giết. Cảm tạ ngươi đã nhắc nhở.” Kim Khởi Phạm ngồi trước ngựa đáp.
Tới thời điểm? Đây là ý gì chứ? Dòng suy nghĩ nhanh chóng bị Kim Khởi Phạm cắt đứt: “Ngươi tên gì?”
“Lý……Lý Đông Hải” đột nhiên bị hắn hỏi tên, người phía sau hơi giật mình trả lời.
Lý Đông Hải, Lý Đông Hải, Đông Hải, Hải. Kim Khởi Phạm rất thích tên này, vừa nghe đến Hải đã nghĩ đến đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, thâm trầm tựa biển rộng.
Dây cương nhất xả, móng ngựa vừa nhấc, Lý Đông Hải không kịp phòng bị theo bản năng ôm chặt lấy lưng Khởi Phạm. Chưa kịp định thần lại phải lĩnh giáo những rung động kịch liệt do thân ngựa lao vút, ngay cả nói cũng không thốt ra được tiếng nào.
Rốt cuộc hắn muốn xử trí mình thế nào? Lý Đông Hải âm thầm suy xét.
Ngay cả bản thân mình còn nhìn không thấy, huống chi là tương lai.