Thỏa mãn ôm xiết cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, liếc cây bút đặt trên bàn, anh đã nhớ ra cuộc gặp gỡ lần ấy...
Trong một lần vừa thương thảo xong vụ làm ăn, anh cùng thư kí chuẩn bị quay về. Khi đến đại sảnh của khách sạn, anh gặp một đối tác nào đấy mà anh không buồn nhớ. Điểm duy nhất anh nhớ là thái độ xấc xược, hống hách của lão đối với nhân viên theo sau. Lão không ngừng nạt nộ cậu nhân viên nhỏ nhắn đứng sau, lão càng la càng hăng, vang ầm lên cả đại sảnh. Cậu nhân viên bị la đến luống cuống tay chân, không kịp ghi lại lời dặn của lão, mà cái cây bút khốn nạn của cậu lại không ra mực. Lão chủ cứ hét ầm lên hỏi cậu ghi chép xong chưa. Cậu ta gấp đến phát khóc rồi.
Đến bây giờ anh cũng không hiểu sao mình đã dừng cước bộ, xoay người đi về phía cậu ta. Bỏ mặc cái mặt heo của lão kia đang há hốc mồm nhìn anh. Anh lấy cây bút nhét vào tay cậu, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn cậu và nở một nụ cười...
Kể cả khi anh đã ngồi trong xe, miệng anh vẫn vẽ một đường cong không thích hợp. Thầm nghĩ ‘Khuôn mặt cậu ta đỏ hồng trông rất đáng yêu’...
Một tháng sau, ở công ty anh xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ hay đứng chỗ khuất nào đấy lén nhìn anh...
Người trong lòng chép chép miệng lầm bầm gì đó trông rất đáng yêu, tiếng động rất nhỏ đó làm chấm dứt dòng hồi tưởng trong đầu anh, anh xiết chặt vòng tay, ôm cậu thật sát vào lòng, thì thầm:
‘Bé cưng, anh yêu em’
___Hoàn___