“Tổ bố mày, muốn đánh nhau à? Đi theo tao làm cái đéo gì?”, Nhược Phi gắt.
“Thì đấy, đi theo mày để đánh nhau, không được chắc”. Đúng là người tám lạng kẻ nửa cân, La Nhã cũng không vừa mà đối đáp.
“Mày... đúng là thích ăn đòn rồi mà”, nói rồi cô xăm xăm bước tới bên La Nhã trong tức thì sau đó ngừng vài giây để tra khảo:
“Nói mau, mày muốn làm gì tao, tại sao đi theo tao làm gì?”, Nhược Phi hỏi toàn mấy câu vớ vẩn chưa từng thấy.
La Nhã đẩy Nhược Phi ra khỏi bán kính nguy hiểm rồi mới điềm đạm như cao nhân truyền đạo:
“E hèm, tao thích đi theo mày không được chắc, mày có gì mờ ám à? Hay có cái bí mật phá lôi?”
“Vớ vẩn, quá vớ vẩn, mày nghĩ là cái gì thế, mày có bị dở hơi không, không giở hơi thì mày hơi bị láo rồi đấy”, Nhược Phi quát tháo thị uy.
Kì quái. Quá sức kì quặc. Đến hơn phút rồi mà chưa thấy Nhược Phi động chân động tay với La Nhã. Trải nghiệm mà La Nhã cũng chả tin được hôm nay sao Nhược Phi lại bỗng dưng dễ tính thế không biết. Càng như thế lại càng đáng nghi, La Nhã tự nhủ rồi hỏi Nhược Phi:
“Ây Phi, lúc nãy mày có ăn lộn cái gì trong nhà hàng không mày, sao tao thấy mày lạ thế?”
“Lạ cái đầu mày, đừng đánh trống lãng, khai ra, theo tao làm gì?”, Nhược Phi mồm nói tay gô cổ La Nhã vào bán kính mà mình có khả năng kiểm soát. La Nhã giãy giụa như một con vật sa lưới trông vô cùng tội nghiệp, đánh thấp Nhược Phi quả không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
“Phi Phi, tao chỉ là xuất phát từ suy nghĩ lo lắng cho mày thôi mà nên tao mới đi theo chứ?”, nhất định phải câu giờ mới được, Nhược Phi rất dễ lừa, cố gắng nào, La Nhã hí hửng khi nghĩ được ra trò mới trêu Nhược Phi.
“Lo cho tao? Lo cái khỉ mốc. Mày nhìn lại đi, mày lo thân mày xong chưa mà bày đặt lo cho tao”, Nhược Phi nhìn La Nhã bằng ánh mắt... có nên sử dụng từ khinh bỉ ở đây không nhể? Cô thực tình không thể chịu nổi con bạn đôi lúc mấy dây thần kinh chập một này.
Đường cũng tối mà chỗ hai cô đứng cũng cách cái đèn đường chục bước chân nên La Nhã vốn không nhìn thấy cái bộ dạng vừa nãy của Nhược Phi không thì thề là chốc nữa mấy ông cảnh sát lại phải từ bỏ giấc ngủ trong chăn êm nệm ấm với vợ và con mà đi giải quyết vụ lộn xộn khôi hài này.
Chỉ chờ thời cơ Nhược Phi vừa nới lỏng vòng tay, La Nhã thừa cơ khoác tay mình lên vai Nhược Phi giả bộ xoa bụng, trông có chiều sâu hơn cả bộ dạng của Liêu Nhan lúc đóng kịch nói một cách chân thành:
“Tao đói mày ơi”
Nhược Phi không thương tình mà làm luôn một câu đế vào:
“Đói ăn cứt thầy bói cho no”
“Cứt thầy bói đâu ra mà cứt thầy bói chỉ có tí teo làm sao mà no chứ?”
Thật trơ trẽn, quá chi trơ trẽn, sao La Nhã lại giữa đường giữa chợ hủy hoại hình tượng quá thế chứ? Mở mồm ra là cứt là cứt và là cứt, ôi đau tim quá. Nhược Phi rít lên:
“Nín, nín, nín, mày thôi đi, tởm quá đấy, mày làm tao buồn nôn quá”
“Được thôi mà, cứ vận hết nội lực ra mà ọe, mà nôn, nôn xong thì hót vào mà làm kỉ niệm”, được một lần lấn át Nhược Phi, La Nhã thấy sướng khôn tả.
“Mày muốn nó ư, được thôi, sau này khi nào tao nôn tao sẽ gọi mày tới hót về làm của”, tính đè đầu lưỡi của cô ư, hãy chờ đi.
“Lúc ấy chỉ sợ người tiếc cái đống ấy lại là ông chồng tương lai của mày thôi, với cái đứa như mày thì chắc vớ vào thằng nào biến thái nhất thì vớ không biết chừng, ơ ha ha”, La Nhã thôi giả vờ mà đau thật, đau vì buồn cười quá ấy mà.
“Cười cái đít mày, mày nghĩ tao làm sao mà lại lấy phải thằng chồng như thế, chồng của tao ấy là phải là người hoàn mĩ nhất, mày có hiểu không”, Nhược Phi túm tay La Nhã, gằn giọng dọa dẫm.
Không biết ở chỗ nào đấy, có người hắt xì hơi liên tục. Khổ thân người ấy khi bị lãng quên sự tồn tại.
“Thôi thôi, tao xin, tao xin, lần này đéo thèm cãi với mày nữa, lần sau rồi cãi, vui vãi”, La Nhã sung sướng nài nỉ.
“Không có lần sau, lần sau là ăn đập luôn”, Nhược Phi làm vẻ kiêu chảnh.
Có cái gì đó không đúng thì phải. Chính xác nhưng mà là gì mới được chứ nhỉ? Đúng vậy. Cô đang tức giận nên mới bỏ ra đây, ơ vậy mà giận đâu bay hết rồi vậy? Mà tại sao? Tại sao hôm nay lại không dùng vũ lực nhể? Kì thật, quá kì luôn. Đáng lẽ ra như mọi lần La Nhã lên cơn động kinh thì cô luôn dùng vũ lực đàn áp mà sao hôm nay cô lại ủy mị thế không biết. Lạ thật đấy, quá lạ là đằng khác.
La Nhã thấy Nhược Phi đột nhiên bất động, tự dưng thấy ghê ghê, liền lên tiếng thăm dò tâm trạng:
“Ế Phi, ái phi của trẫm, nàng bị bệnh sao, trẫm thương nàng quá!”, vừa tự bịa tự diễn, La Nhã đúng là có năng khiếu làm nghệ thuật.
“Ái phi? Mày gọi ai là ái phi, muốn tao cắt lưỡi vứt cho chó chó ăn?”, cái mồm độc địa của nó lại bùng nổ rồi, La Nhã nghĩ trong đầu. Có suy nghĩ thì cũng sẽ nghĩ ra, tắp lự, La Nhã lại quay trở về chủ đề đau bụng. Khổ thật, cái lí do đau bụng này là cái lí do khốn nạn nhất trong các lí do.
“Ôi tao đau bụng quá, tao đói quá mày ơi!”
“Mày đừng có xạo đi con, mày có phải con Liêu Nhan với con Bối và con Nhiên đâu mà sài trò này chứ hả, mày có biết t ngứa mắt tới mức nào không? Lúc nãy mày cũng hốc được nhiều hơn tao còn kêu chó gì nữa.”
Không biết có ai biết rằng nếu để Nhược Phi nổi điên thì không đời nào có thể buông tha cho kẻ đó, La Nhã tìm cách xoa dịu ngọn lửa vô hình đang rực cháy xung quanh mình.
“Tao cũng đâu có ăn được mấy, ngồi trông mày mà”, lí sự cùn đang được La Nhã cho tham gia vào cuộc cãi vã.
“Trông tao, tao có làm sao chó đâu mà trông, nhảm nhí! Mày bớt nhảm nhí đi tao nhờ hộ”
Nhận thức được Nhược Phi hết sạch nỗi giận dữ, tóm ngay lấy biểu hiện này, La Nhã tiếp tục bào chữa:
“Này, mày nghĩ tao mù chắc? Mày á ôm cả cục tức vào người để cho lão Cảnh Túc thắng thế vậy mà được à? Mất mặt phái nữ, thật mất mặt thay”, vừa nói nó vừa lắc đầu như thể nó chỉ biết làm mỗi động tác ấy.
“Tao thế à? Sao tao lại thế nhỉ? Tao ngu vãi”, tự hỏi tự trả lời, xem ra chả có nhân vật nào bình thường cả, ngay cả Nhược Phi minh mẫn cũng bị lôi cuốn vào vòng xoáy lơ mơ này rồi.