Quyển 1 – Chương 3: Phong ấn
Lý U Nguyệt đường đường là Tiên đế của thiên giới, thấy địch nhân xông lên, liền xuất thần Bích Huyết kiếm, phi không lên bầu trời, chân đạp bộ thất, tinh, bước liền bảy bước trên không, trường kiếm đột ngột đâm thẳng lên trời, khuôn mặt không có một chút huyết sắc, miệng niệm pháp quyết:
– Cửu thiên huyền sát, Hóa vi thần lôi, Hoàng hoàng thiên uy, Dĩ kiếm dẫn chi.
– Thần kiếm ngự lôi chân quyết.
Trong giây lát, bầu trời vốn trong xanh trở nên đen xịt, ngang trời mây đen đột nhiên ùn ùn xuất hiện, tiếng sấmvang trời, bên rìa đám mây đen chớp nhoáng xoẹt không ngừng, rạch ngang trời đất, cuồng phong nổi lên.
Gió lớn đập vào mặt đám Thiên binh thiên tướng của Thiên đình, mặt biến sắc, hoảng loạng kêu lên:
– Là Thần kiếm ngự lôi chân quyết. Là một trong tuyệt kỹ vô địch trong thiên giới.
– Ả ta luyện Thần kiếm ngự lôi chân quyết đến Đại thành rồi, tất cả cẩn thận.
Trên khoảng không, Lý U Nguyệt mặt tái nhợt. Mặc dù nàng là Tiên Đế, sức mạnh vượt xa đám Tiên Quân, Thiên binh thiên tướng của Thiên Đình nhưng vì thân mang trọng thương. Kéo dài cuộc chiến càng lâu thì nàng càng gặp bất lợi nên đành phải cưỡng ép sử dụng Thần kiếm ngự Lôi chân quyết.
– Sát
Ầm ầm…..
Một kiếm phong vân biến sắc. Một kiếm như hủy diệt cả thiên địa.
Đám Tiên quân, Thiên binh thiên tướng triệu hồi chiến giáp nhưng một kiếm của Tiên đế đâu phải tầm thường. Loáng cái, mấy chục địch nhân kẻ chết, người trọng thương.
Lý U Nguyệt cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Sử dụng tuyệt kỹ Thần kiếm ngự lôi chân quyết làm tiêu tốn gần hết tiên lực trong người nàng.
Nàng đáp xuống, liền lấy ra Phục nguyên thần đan. Tiên lực trong người phục hồi phân nửa, lập tức thuấn di về phía Long Tử Thiên đang chiến đấu.
………….
Phật môn
– Phật tổ, đệ tử đã về.
Tăng nhân mặc áo bào vàng, thân thể vạm vỡ, nét mặt nhân từ. Y chính là La hán Khai Tâm vừa trở về từ Bảo Minh sâm lâm.
La hán Khai Tâm hướng về phía thần tăng tọa trên đài sen, khuôn mặt nhân từ nhưng đầy vẻ khắc khổ, ngài như hiểu rõ bể khổ của nhân sinh. Chính là Như Lai Phật tổ, một trong Bát đại thiên tôn của Tiên Giới.
Ánh mắt Phật tổ nhìn về phía Bảo minh sâm lâm. Nhắm mắt thở dài, rồi quay về phía La hán Khai Tâm chậm rãi nói:
– Đem đứa bé lai đây cho ta.
La hán Khai Tâm không chần chừ, nhanh chóng trao đứa bé cho Phật tổ.
– Đứa bé thật bất hạnh. Ra đời chưa được bao lâu thì phụ mẫu gặp phải tai kiếp, cửu tử nhất sinh. Lại bị một chưởng của Triệu Vân tướng quân, thương thế nghiêm trọng, kinh mạch toàn thân bị đứt gãy. Xem ra không sống được bao lâu nữa.
La hán Khai Tâm nhìn đứa bé, lòng đau như dao cắt, giọng nói đau buồn nói với Phật tổ.
– Thật đáng thương. Xem ra nó không thể sống qua 18 tuổi rồi.
Phật tổ nhìn đứa bé, trong lòng đau buồn không kém gì La hán Khai Tâm.
Một đứa bé vừa ra đời đã rời xa phụ mẫu. Bản thân thì yểu mệnh. Một đứa trẻ đáng yêu như thế này lại phải chịu nhiều đau khổ như thế.
Bồng đứa bé trong tay, Phật tổ giơ tay phải, triệu hồi một tràng hạt màu đen, sau đó đeo vào tay đứa bé.
– Phật tổ, đây là….
La hán Khai Tâm ngạc nhiên, định nói tiếp nhưng Phật tổ đã chặn ngang.
– Tràng hạt này gọi là Hắc Đề, được tạo ra từ thân của Bồ Đề thần thụ. Hắc Đề này có thể duy trì sự sống của nó.
Nói rồi Phật tổ đặt đứa bé lên Phật đàm, nói với La hán Khai Tâm.
– Mặc dù có Hắc Đề bảo hộ nhưng theo thời gian nó sẽ lớn lên, sợ rằng Long lực và Tiên lực trong người nó mâu thuẫn, khiến nó chết bất đắc kỳ tử. Ngươi giúp ta hộ pháp, ta sẽ dung Thập quan đại chú ấn phong ấn Long lực và Tiên lực lại.
– Vâng, Phật tổ.
Phật tổ miệng đọc niệm chú, tay kết ấn. Đại điện ngập tràn ánh quang, đủ loại màu sắc.
– Thập quan đại chú ấn.
– Phong ấn.
Mười đạo ánh quang bị Phật tổ khống chế, liền nhập vào đầu của đứa bé. Thân hình đứa bé sáng rực lên, trên trán hiện lên ánh quang hình chữ vạn, sau đó du nhập vào đầu, mười đạo quang cũng biến mất.
Quyển 1 – Chương 4: Nguyện sống chết có nhau
Sau đó Phật tổ niệm chú, trên khoảng không của Đại điện hiện lên pháp quyết của Phật gia. Chính là một trong pháp quyết vô thượng tôi luyện thân thể của Phật môn Kim Cang bất hoại thần công.
Pháp quyết dần thu nhỏ lại rồi du nhập vào đỉnh đầu của đứa bé.
– Phật tổ, người lại đưa vào đầu nó Kim cang bất hoại thần công.
La hán Khai Tâm kinh ngạc khi thấy Phật tổ đem pháp quyết vô thượng của Phật môn nhập vào đầu của đứa bé.
– Cho dù ta phong ấn Long lực và Tiên lực trong người nó, nhưng thân thể yếu kém thì dễ lâm trọng bệnh, sớm muộn gì cũng chết. Kim cang bất hoại thần công có thể giúp cho thân thể nó khỏe mạnh lên đôi chút.
Phật tổ chậm rãi giải thích cho La hán Khai Tâm.
Nói xong, Phật tổ bế đứa bé lên đưa cho La hán Khai Tâm nói:
– Ngươi hãy đem đứa bé xuống Nhân gian. Hãy đặt nó ở miếu cổ phía nam của Thanh Diễm sâm lâm. Tại đó sẽ có một nữ nhân sẽ nuôi nó. Hừm, đứa bé này tên Long Tinh Hồn đúng không, ngươi hãy bỏ chữ Long đi, gọi nó là Tinh Hồn được rồi.
– Tại sao lại bỏ họ Long của nó, Phật tổ?
La hán Khai Tâm hỏi Phật tổ.
– Sau này ngươi sẽ biết. Thời gian không còn nhiều, ngươi mau đi đi.
L a hán Khai Tâm liền hiểu ý của Phật tổ, không hỏi nhiều, liền tạm biệt phật tổ, cưỡi tọa kỵ U Minh bạch hổ hướng về phía Nhân giới mà đi.
La hán Khai Tâm vừa rời đi, trong đại điện bỗng xuất hiện một nữ nhân diện bạch y, xinh đẹp tuyệt trần, chính là Quan Âm bồ tát của Phật môn. Nàng đến kế bên Phật tổ, nói.
– Làm như thế có tốt không thưa Phật tổ.
– Ta cũng không biết việc này là tốt hay không tốt. Ta không thể giúp bằng hữu của mình, lòng ta đau như bị Thiên đao vạn kiếm xé nát. Thân là bằng hữu, ta cũng chỉ có thể giúp đến đây, hy vọng nhi tử của họ sẽ sống tốt dưới Nhân gian.
Quan Âm nhìn Phật tổ, rồi lại nhìn về phía của La hán Khai Tâm rời đi.
Phật tổ đưa mắt nhìn về hướng Bảo minh sâm lâm, sau đó lại nhìn về phía Nhân giới, thầm thở dài, nói một câu.
– Tất cả phải trông vào tạo hóa của con thôi.
…………..
Ngoài rìa cách Bảo minh sâm lâm mấy ngàn trượng
Một nam nhân người ướt đẫm máu, cơ thể chịu hàng ngàn vết thương nhưng vẫn hiên ngang, oai phong lẫm liệt chống chọi với hàng tram địch nhân.
– Long Tử Thiên, ngày tàn của ngươi đến rồi.
Người vừa nói chính là Triệu Vân Tiên Đế, tướng quân của Thiên đình, phụng mệnh của thiên đế Hạo Thiên truy bắt Thập tam thái tử Long tộc Long Tử Thiên và tiên nữ Lý U Nguyệt.
– Hừ, các ngươi vẫn chưa giết được ta đâu.
Phụtttt
Long Tử Thiên mặc dù giọng điệu cứng cỏi nhưng thân mang thương thế nặng nề, vừa nói xong thì miệng hộc máu. Không biết sẽ chống chọi được bao lâu
Triệu Vân hừ lạnh, quát lên:
– Gần chết rồi mà còn già mồm, để xem ngươi có đỡ được một thương của ta không.
– Tế thiên thần thương. Thức thứ ba Tế thiên phá không kích.
Vừa nói xong, Tế thiên thần thương trong tay của Triêu Vân Tiên Đế hướng về phía của Long Tử Thiên, phá không bay đến.
– Kim long chiến giáp.
– Hỏa long thuẫn.
Long Tử Thiên thấy một kích chí mạng của Triệu Vân Tiên Đế, liền gọi ra tiên giáp Kim long chiến giáp, hai tay kết ấn tạo ra Hỏa long thuẫn. Nhanh chóng đỡ Tế thiên phá không kích của Triệu Vân Tiên đế.
Phụtttt
Mặc dù có Kim long chiến giáp và Hỏa long thuẫn đỡ Tế thiên phá không kích của Triệu Vân Tiên đế nhưng vẫn bị phản chấn, lui về phía sau chục trượng, thổ huyết không ngừng.
Bỗng phía sau của Long Tử Thiên một nữ nhân cách đó ngàn trượng thuấn di đến. Áo của nàng bị nhuộm đỏ bởi máu, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn hiện lên vẻ đẹp thanh cao. Nàng chính là Lý U Nguyệt.
– Phu quân.
Phá không bay đến cạnh Long Tử Thiên, mặt nàng lại ngấn lệ, nhìn trên người Long Tử Thiên bị hàng trăm vết thương, lòng đau như dao cắt.
Long Tử Thiên hoảng hốt nói với Lý U Nguyệt:
– Sao nàng không trốn đi, còn quay lại đâu.
– Thiếp không muốn rời xa chàng. Phu quân, muội nguyện sống chết cùng huynh.
Lý U Nguyệt nghẹn ngào nói.