Chương 3
11.
[Đương sự: Lộ Uyên]
Tôi như tỉnh táo lại, nhanh chóng giải thích, tôi nói không phải, tôi đến chạy bộ, tôi chính là…
Thế nhưng một chút cũng giải thích không rõ, tôi lại không thể đem Lâm Thông Thông tiết lộ ra, vừa vặn nhìn trên gáy y tất cả đều là mồ hôi, tôi liền đem nửa bình nước trong tay ném cho y, tôi nói quên đi, cậu uống nước đi, tôi chính là ngồi bên này nghỉ một lát vừa vặn nhìn thấy cậu.
Kết quả mọi người đoán xem thế nào? Thẩm Kỳ Phồn tự nhiên không bắt được.
Hai chúng tôi cũng chỉ cách nửa mét, y tự nhiên luống cuống tay chân không bắt được, đặc biệt chật vật theo sát bình nước rớt xuống, đuổi hai bước mới nhặt lên, sau đó rất lúng túng ho khan một tiếng, nói câu cảm ơn. Thẩm Kỳ Phồn cũng quá ngu ngốc đi.
12.
[Nhân chứng mục kích: Lâm Thông Thông]
Tôi lại nhìn một chút, lịch sử trò chuyện Lộ Uyên gửi tôi rất kỳ quái
Hắn cùng Thẩm Kỳ Phồn xảy ra chuyện gì a, bình thường tiểu Thẩm là một người rất hoạt bát, làm sao nói chuyện với hắn trầm tĩnh như thế, hai người bọn họ quan hệ không tốt sao?
13.
[Đương sự: Lộ Uyên]
Thế nhưng tôi lại đột nhiên nhớ tới, Thẩm Kỳ Phồn không chừng có khiết phích, bởi vì y lúc thường đều đặc biệt sạch sẽ, ở ký túc xá ngoại trừ cái chổi, đồ lau sàn nhà cùng thùng rác bên ngoài, hai chúng tôi cũng không có dùng chung thứ gì khác, cho nên tôi liền nhanh chóng nói, cậu chắc là thích sạch sẽ đi, vậy hay là thôi đi, vừa muốn đem bình nước kia cầm về.
Kết quả tôi lời nói đều chưa nói xong, Thẩm Kỳ Phồn liền nhanh như chớp lùi về sau, nói không có không có không có, sau đó vặn nắp rồi đem nửa bình còn lại uống hết.
Kỳ thực tôi chính là muốn cho y uống hai cái, cũng không muốn cho y uống hết.
14.
[Đương sự: Lộ Uyên]
Lúc sau tôi suy nghĩ muốn tìm hiểu một chút chuyện gì đã xảy ra, giả bộ thuận miệng nói với y: “Cậu cho tôi mượn điện thoại di động dùng chút được không?”.
Tôi cho là Thẩm Kỳ Phồn giống như lúc bình thường ừm một tiếng đem điện thoại di động cho tôi mượn, nhưng y lúc này a một tiếng, đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích, hỏi tôi: “Cậu muốn làm gì?”
Tôi chỉ có thể thuận miệng bịa chuyện, tôi nói tôi muốn tra một chút chuyển phát nhanh của tôi đến đâu rồi, điện thoại di động tôi không còn dung lượng.
Thẩm Kỳ Phồn ngược lại tin tưởng, gật gật đầu ồ một tiếng, liền đi đến bên cạnh tìm bạn lấy cặp.
Mà tôi còn chưa kịp cao hứng, y liền đi về tới, từ trong cặp đem điện thoại di động móc ra, bấm hai cái, nói, tôi phát cho cậu chút dung lượng.
Căn bản cũng không muốn đem điện thoại di động cho tôi mượn.
Y nói với tôi, mật mã là một hàng chữ cái hàng thứ ba bàn phím, từ trái sang phải, viết chữ đơn.
Nói xong cũng liền đem điện thoại di động đặt trở về.
15.
[Đương sự: Lộ Uyên]
Tôi hết cách rồi, chỉ có thể tiếp tục nói hưu nói vượn a, tôi nói thế nhưng điện thoại di động của tôi không còn pin, nó sẽ tắt trong chốc lát.
Thẩm Kỳ Phồn cũng tin, sau đó gật gật đầu cầm cái sạc dự phòng đưa tôi.
Không phải chứ, tại sao y đến chơi bóng còn mang theo sạc dự phòng a?
Tôi thật sự là không có biện pháp, vốn là dự định bỏ qua, kết quả vừa nhìn thấy cái dây cắm sạc pin, có thể coi là tìm cái lý do không phải nói bừa, tôi nói: “Đầu cắm cùng điện thoại di động tôi không giống nhau, tôi không dùng được”.
Kết quả mọi người đoán xem thế nào? Thật sự, mọi người muốn đoán cũng đoán không được a.
Thẩm Kỳ Phồn liếc nhìn lỗ cắm điện thoại di động của tôi, nói nha: “Cái đầu cắm kiểu này tôi cũng có”.
Sau đó liền từ trong cặp lấy ra cho tôi.
Tôi thật sự, thật sự trợn mắt há mồm.
Đến cùng chuyện gì xảy ra với Thẩm Kỳ Phồn vậy a?
Cái cặp kia là túi thần kỳ của Doremon sao? Làm sao cái gì cũng có a?
Tại sao trong cặp lại chứa cái sạc điện mà bản thân y căn bản không dùng được?
Đây cũng quá chu đáo đi?
Thẩm Kỳ Phồn thật sự học chính là tiếng Nga mà không phải học thư ký sao?
Chương 4
16.
[Đương sự: Lộ Uyên]
Vậy tôi còn có thể làm sao a? Tôi ngoại trừ tiếp nhận rồi ngỏ ý cảm ơn còn có thể làm sao?
Sau đó Thẩm Kỳ Phồn còn giống như muốn nói điều gì đó, tôi thấy y há miệng, lời còn chưa nói, vừa vặn đồng đội ở phía sau gọi y vào trận, y liền quay đầu lại cùng bên kia hỏi thăm một chút, sau đó đem cặp thả bên cạnh tôi, nói: “Cậu tùy tiện dùng, tôi có gói không giới hạn”.
… Vậy tôi cũng chỉ có thể lần thứ hai lễ phép ngỏ ý cảm ơn.
Kết quả Thẩm Kỳ Phồn đi được hai bước, liền quay đầu lại, do do dự dự mà gọi tôi một tiếng, cái kia…
Tôi nói hả?
Thẩm Kỳ Phồn biểu tình rất ngượng ngùng, còn nhếch khóe miệng, tôi không nói bậy a, y thật sự nhếch khóe miệng, nói với tôi… Không phải, tôi chú ý tới cái này là vì y lúc đó thoạt nhìn cũng rất không tự nhiên a, nói: “Cậu nếu khát có thể uống nước của tôi… Khụ, nếu cậu không ngại”.
Nói xong cũng không chờ tôi đáp lời bỏ chạy vào trận.
Kia tôi đương nhiên liền uống chứ, tôi có cái gì phải để ý.
Không phải, Thẩm Kỳ Phồn tại sao lại ngượng ngùng như vậy a? Y không có khả năng giống với tiểu nữ sinh trung học, cái gì mà cùng uống một bình nước chính là gián tiếp hôn môi, phải không?
Không thể nào.
17.
[Sinh viên liên quan: Vương Nhạc, nam, 20 tuổi, đại học C, năm ba học viện ngoại ngữ, khoa tiếng Nga, sinh viên lớp 3, ký túc xá phòng 417, lầu 9]
Mọi người khoan hãy nói, hắn không chừng thật sự có.
Lúc trước, môn ngữ pháp của chúng tôi làm presentation (thuyết trình), trước một ngày hai chúng tôi ở trong phòng học rehearsal (diễn tập), hắn làm trình chiếu, tôi thuyết trình, nói đến miệng khô lưỡi khô, tìm hắn muốn uống ngụm nước.
Kết quả hắn không cho tôi.
Tôi cho là hắn đùa giỡn, chẳng lẽ tôi cần phải kêu hắn là ba ba mới được, tôi đều thả xuống dignity (phẩm giá) nam nhân kêu, kết quả hắn vẫn là không cho tôi, nói thế nào cũng không cho tôi.
Cho nên tôi cảm thấy được hắn không chừng là có vấn đề gì đó, bất quá cũng không thể confirm (xác nhận) được a, nói không chừng hắn chỉ là thích sạch sẽ.
Đúng vậy, tôi là học tiếng Nga.
… Vậy nếu tôi nói bằng tiếng Nga thì mọi người có hiểu không a?
Rõ ràng tôi cũng rất considerate (ân cần) có được hay không?
18.
[Sinh viên liên quan: Từ Vũ Trà, nữ, 19 tuổi, đại học C, năm hai học viện ngoại ngữ, khoa tiếng Nhật, sinh viên lớp 2, ký túc xá phòng 108, lầu 11]
Nha, mọi người là đang nói học trưởng sao?
Tôi thật sự rất thích y, y rất tốt, lớn lên đẹp trai như vậy, hơn nữa xưa nay đều không chê cười tôi nói chuyện không phân trước sau, không giống đám bạn cùng phòng không tốt kia.
Ban đầu tôi còn thầm mến y, bất quá y đã có người thích, vậy thì không có cách nào nha.
Ừm? Vậy mà người y thích có người yêu rồi, ai.
A cái này ta không nên nói… Xin lỗi xin lỗi ~ ~
Y đặc biệt thú vị, giống như cán bộ kì cựu đến chỗ nào cũng đều mang bình giữ nhiệt, đặc biệt đáng yêu.
19.
[Đương sự: Lộ Uyên]
Tôi muốn nói với mọi người, Thẩm Kỳ Phồn chơi chung rất hảo, tôi trước đây cũng không phát hiện, tuy rằng tôi đã thấy bình giữ nhiệt của y, y tại trong túc xá cũng uống trà như ông lão, thế nhưng ai có thể nghĩ tới y đến sân luyện tập chơi bóng lại còn lấy bình giữ nhiệt mang một chén trà nóng đến a.
Hơn nữa còn là thiết quan âm, trời ạ.
Ôi chao bất quá kỳ thực uống rất ngon.
Ôi chao…Đợi một lát, Lâm Thông Thông gửi tin nhắn cho tôi.
20.
[Bên dưới là nội dung đến từ lịch sử trò chuyện giữa Lâm Thông Thông và Lộ Uyên]
Lâm Thông Thông: Tôi mới nhìn một chút, tôi cảm thấy được hai cậu rất kỳ quái.
Lâm Thông Thông: Hai người là quan hệ không tốt sao?
Lộ Uyên: Không có a, vẫn được a, chính là không thế nào quen thuộc.
Lâm Thông Thông: Không quen cũng không đến nỗi như vậy a, cậu xác định hai cậu không cãi nhau cái gì?
Lộ Uyên: Loại nào? Không phải rất bình thường sao.
Lộ Uyên: Không cãi nhau a, hắn mới vừa rồi còn đem sạc dự phòng cho tôi mượn dùng đây, còn hướng tôi chia sẻ dung lượng.
Lâm Thông Thông: Không đúng chính là cái này.
Lộ Uyên: A?
Lâm Thông Thông: Cậu xem mỗi lần cậu kêu hắn hỗ trợ hắn đều là phản ứng gì.
Lộ Uyên: Rất thẳng thắn đáp ứng a.
Lâm Thông Thông: Đúng vậy, bình thường nam sinh ở chung, tìm người hỗ trợ nào có thẳng thắn như vậy đáp ứng? Không phải đều phải gọi ba ba sao?
Lâm Thông Thông: [hình ảnh]
Lâm Thông Thông: Cậu xem, đây mới là hình thức ở chung bình thường của nam sinh.