Chương 3: Xem mặt
“Tôi họ Mã!” Người đàn ông đi đầu nhìn bộ dáng đáng thương của cô cũng không thèm để ý, cố tình gào thét!!!
Cô gái nhỏ cô ngàn vạn lần đừng giở trò đùa giỡn hay gì gì đó, chúng tôi tới đây cũng chỉ thay ngân hàng đòi tiền mà thôi!!!
“ Tôi biết …Ô…Ô”
Liên Kiều dùng hai tay che mặt khóc lớn, tuy không có gì lớn lao cho lắm nhưng lại dọa cho mấy người đàn ông đi đòi nợ kia có chút khó xử, hai người đàn ông nhìn nhau, nhất là vị Mã đại ca kia có chút kinh hoảng.
“ Này, này cô đừng khóc nữa, người không biết chuyện còn tưởng chúng tôi bắt nạt cô”
Phỉ Nhi ở một bên bất đắc dĩ thở dài, trình độ diễn trò này của Liên Kiều đúng là làm cho người ta khâm phục, kỹ xảo khóc của cô đúng là kinh thiên động địa, mấy người không biết chuyện cũng bị cô dọa cho sợ hãi.
Liên Kiều vẫn để tay trên mặt nói nhỏ:
“Ngưu Đại ca, tôi không có biểu diễn động tác võ thuật đẹp mắt, các người không nhanh chóng đi đi Ngân hàng sẽ giục đó, nếu các anh thực sự cần tiền thì nhanh chóng tới chỗ vị hôn phu của tôi, nhất định anh ấy sẽ giúp tôi, còn tôi không có tiền đâu, khẳng định các anh sẽ không thu hoạch được gì..”
Người đàn ông đi đầu tiên đã chịu đựng quá mức rồi, gào thét thêm lần nữa: cô gái tôi họ Mã
Tôi mặc kệ anh là Mã hay gì, Ngưu tổng tôi rất đáng thương ô…ô…
Liên Kiều luôn không phân biệt được trong Trung văn Mã cùng Ngưu có gì khác nhau, không quên giải thích một chút, nhưng tiếng khóc của cô quả thực muốn làm điếc tai những người quanh đây.
“ Được, được cô ngừng khóc đi đã, chúng tôi không quản ai trả tiền chỉ cần thấy tiền là chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ! Cô muốn ai thay cô trả tiền thì kí vào đây đi!”
Liên Kiều nghe vậy vội vàng ngẩng đầu nhưng vẫn không quên làm bộ mặt kích động, mà khóe mắt tươi cười kia hiện lên một tia giảo hoạt xấu xa, các anh sẽ đi đòi nợ được sao?
Rất tốt, Liên Kiều cảm giác được bây giờ ông trời đang giúp cô!!!
Người đàn ông đi đầu không thấy được anh mắt xấu xa đó của Liên Kiều, hắn trịnh trọng mà gật gật đầu, tựa hồ như ý thức được tiểu cô nương này ghi nợ một trăm vạn có gì đó không thích hợp.
Nhìn hắn gật đầu Liên Kiều quả thực cao hứng giống như con chuột túi nhảy vọt lên cầm tờ giấy của tên đi bên cạnh kia ký tên…
Hoàng Phủ Ngạn Tước bốn chữ cỡ lớn như con giun đất bò ngự ở trên tờ giấy ghi nợ một trăm vạn.
Đây là —— người đàn ông đi đầu tiên nhìn thấy nhất thời sửng sốt.
Liên Kiều cho rằng hắn xem không hiểu chữ mình viết liền ngẩng đầu cực kì kiêu ngạo mà giải thích một câu:
Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là vị hôn phu đại tài phiệt của tôi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước!!!
Ánh mắt trời ngạo nghễ cơ hồ mang theo những tia nắng gay gắt, ở nơi đô thị phồn hoa này cái khiến người ta chú ý nhất là tòa nhà thương mại trăm tầng đứng ở trung tâm thành phố!!!.
Độ cao trăm tầng là dấu hiệu riêng biệt nhất của tứ đại tài phiệt~~~
Hoàng Phủ tài phiệt cùng giống như ba tòa nhà kia bất luận là phong cách nội thất, bề mặt thủy tinh đều được thiết kế tinh tế mang hơi thở tao nhã nhưng không mất đi vẻ chói sáng.
Chính là bởi vì dung hợp thủy tinh tím cùng thủy tinh đen tạo ra màu sắc yêu mị, chỉ có như vậy mới khiến cho nơi này trở nên thần bí, ở nơi này cũng không tìm thấy mấy kiến trúc giống như vậy, đây là thiết kế của Truy Vân.
Phòng hội nghị cao cấp.
Tuy nói hoàn cảnh nơi này lộ ra vẻ tao nhã, nhưng nhân viên ở đây cơ hồ đều rất bận rộn với việc mình đang làm, hơi thở bận rộn cùng cách làm việc đâu vào đấy khiến cho người nhìn có thể dễ dàng nhận ra được nơi này được quản lý một cách rất khoa học.
Tất cả đều ngồi ngay ngắn trong phòng họp, nghiêm cẩn mà báo cáo mọi tình hình nghiệp vụ quản lý, tài chính cùng các khoản tiền đầu tư thu hồi vốn cho đại Tổng giám đốc.
Ít nhất trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tiền tài sớm đã trở thành một loại con số nhưng không ai biết trong Tứ đại tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước là người cẩn trọng nhất.
Những người có thân phận trong tòa cao ốc này khi họ nhìn về phía người đàn ông đang ngồi tại ghế chủ tịch kia trên mặt trong lòng vĩnh viễn là sùng bái kính trọng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước —— Hoàng Phủ đại tài phiệt,dáng người cao ngất,ít nói, sống mũi cao, đôi đồng tử đen láy thể hiện sự kiên nghị mạnh mẽ.
Chỉ thấy anh ngồi ở vị trí đó lặng lẽ lắng nghe mỗi người báo cáo tình hình một, khí khái bức người cùng ngủ quan tinh tế tạo ra một con người hoàn hảo có chút lạnh, gương mặt anh tuấn nhìn nghiêng lại mang theo một tia ôn nhu anh hình dáng hoàn mỹ không chê vào đâu được, vừa đẹp trai lại trẻ trung khí thế thật bức người.~~~
Anh có dung nhan giống vương tử tao nhã, nhưng mà mỗi người đang có mặt ở đây đều biết, người đàn ông anh tuấn trược mặt bọn họ này có năng lực kinh doanh khiến người ta kinh ngạc!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm túc cùng năng lực tài hoa kinh người đã đưa tập đoàn Hoàng Phủ đã đưa mọi hoạt động của tập đoàn phát triển mạnh mẽ .
Cha của Hoàng Phủ Ngạn Tước là Hoàng Phủ Ngự Phong một tay sáng lập ra tập đoàn, Hoàng Phủ Ngạn Tước là con cả của nhà Hoàng Phủ, sau khi anh tiếp quản tập đoàn được vài năm, tập đoàn Hoàng Phủ phát triển rất mạnh mẽ vươn ra thị trường tài chính thế giới, trở thành một trong Tứ đại tài phiệt nắm giữ huyết mạch kinh tế trong nước.
Tập đoàn Hoàng Phủ có tài sản quy mô lớn nhất, lợi nhuận nhiều nhất, những ngân hàng uy tín nhất thế giới đều cung cấp nguồn tài chính cho họ.
Toàn thế giới có hơn hai trăm quốc gia, ước chừng có hơn hai triệu nhân viên phục vụ cho tập đoàn Hoàng Phủ cơ cấu cùng các loại hình kinh doanh đa dạng, hoạt động trong cả lĩnh vực tín dụng, những ngân hàng hợp tác cùng tập đoàn, hoạt động bảo hiểm cũng cực kì uy tín, không phải tập đoàn nào cũng có thể so sánh được.
Chữ kí xấu xí.
Sau khi hội nghị kéo dài hai tiếng kết thúc, thư kí Run của Hoàng Phủ Ngạn Tước chạy tới trước mặt hắn mà nhỏ giọng:
Hoàng Phủ tiên sinh chỗ thư kí Thiên Nhất có hai người rất kì quái đợi ngài từ lúc sáng!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày một chút rồi đứng dậy giọng nói trầm thấp kiên nghị: người kì quái?
Thư kí RUN vội vàng giải thích: hai người đó không có hẹn trước nhưng mà…nhưng mà…
“Nhưng mà cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lại không biết tự khi nào thư kí Run dông dài như vậy? cô biết là anh rất rạch ròi những người không có hẹn trước hắn sẽ không gặp.
Thư kí RUN nuốt nước miếng rồi nói: Nhưng mà hai người kia nói là vị hôn thê của ngài ủy thác gặp!
Chạy tới trước văn phòng tổng giám đốc, thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước cứng đờ, vị hôn thê? Cái gì vị hôn thê?
“ Cho bọn họ vào đi!” Anh nhíu mày không vui sau đó đi vào văn phòng của mình.
Hai người kia nhanh chóng được thư kí đưa vào, đi vào tìm vị hôn phu trong miệng Liên Kiều. Theo sau Ngưu đại ca còn có thêm hai người nữa bộ dáng cũng rất hung dữ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi dựa trên ghế sô pha cao cấp một thân tấy trang áo sơ mi trắng cà vạt phối hợp màu sắc nhã nhặn, khiến dáng người hoàn mĩ của hắn được tôn thêm, hai người kia đi vào anh không nói gì chỉ dùng đôi mắt thâm thúy mà sắc bén đánh giá.
Hai người không biết vì cái gì mà cả người bỗng rung mình một cái, một tổng giám đốc trông như vị Vương tử tuấn mĩ thế kia, cho dù bọn họ có là nam giới đi nữa cũng không chống lại được sức quyến rũ.
Ngưu Đại mở miệng trước hắn đem văn kiện đưa tới bàn tổng giám đốc: “Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh chúng tôi được ngân hàng ủy thác, là như thế này tiểu thư Liên Kiều thiếu ngân hàng khoản nợ tín dụng là một trăm vạn, mà cô ấy lại ủy thác trên giấy tờ là ngài sẽ trả thay cô ấy khoản nợ một trăm vạn đó!”
Nói xong hắn khẩn trương mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: trời ạ còn không mau đi, tự nhủ với chính mình không có cách nào đối diện với hắn, đi đòi một trăm vạn chính là nha đầu kia dám trêu đùa hắn, được rồi chờ đến khi về Hồng Kông sẽ cho cô ta một bài học!!
Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt qua một tia nghi hoặc —— anh mở văn kiện ra nhìn phía cuối có mấy chữ cái Trung văn xiêu vẹo, trên đỉnh đầu anh có một đàn quạ đen bay qua——
Là ai đem tên anh kí xấu như vậy?
Ánh mắt mang theo tia dò xét trên hai người rồi nhìn tới chữ người ủy thác —— Liên Kiều! Hai chữ này ngược lại ký đẹp xem ra đã phải khổ luyện tập kí tên của mình rồi!!!
Thế nhưng mà —— Liên Kiều? Là người nào?
Nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày không vui, một người đằng sau Ngưu đại ca vội vàng nói: “Hoàng Phủ tiên sinh ủy thác người thứ hai trả tiền là không đúng quy định nhưng vị hôn thê của ngài khóc đến đáng thương, hơn nữa còn là một cô bé nên chúng tôi bị khó xử…nên…”
Hoàng Phủ Ngạn Tước dường như không có nghe hắn nói cái gì, bàn tay duỗi ra bấm số điện thoại nói ——
“Andy lập tức điều tra một người tên Liên Kiều cho tôi!”
“Vâng Hoàng Phủ tiên sinh!”
Tự nhiên có một vị hôn thê từ trên trời rớt xuống.
Ngưu Đại ca nghe sau khi nghe xong sắc mặt lập tức sụp xuống, tựa như bị người ta cướp mất miếng ăn, sắc mặt cũng tím đen hết lại.
Không thể nào? Nha đầu kia không phải luôn miệng nói Hoàng Phủ đại tổng giám đốc là vị hôn phu của cô ấy sao? Sao Hoàng Phủ tiên sinh còn muốn điều tra về cô ấy?
Xú nha đầu, dám đùa bỡn hắn, đươc rôig chờ khi hắn quay về Hồng Kông sẽ cho cô biết cái gì là lừa gặt hắn để hắn phải khổ sở chạy đến đây!
Một lúc sau người được gọi là Andy mang tư liệu đi vào để trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước cung kính nói:
“Hoàng Phủ tiên sinh theo điều tra vị Liên Kiều này chính là tiểu thư cháu gái yêu nhất của Vương thất Malaysia năm nay 20 tuổi, bởi vì thích ý học Trung Quốc nên đang theo học tại Đại học Y HK hệ nghiên cứu sinh, tuy rằng người Vương thất không hài lòng về việc này nhưng mà cũng không quá ngăn cản…”
Andy nói tới chỗ này lau lau mồ hôi trên trán!!
“Sau đó như thế nào?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm túc nhìn tư liệu một chút Kunching tiểu thư? Cái tên này dường như có chút quen anh đã nghe qua ở đâu đó rồi…
Andy do dự một chút tiếp tục nói: “Hoàng Phủ tiên sinh kỳ thật vị tiểu thư này ngài cũng biết, chính là nửa năm trước đã định là vị hôn thê của ngài chỉ là ngài cũng không có gặp mặt mà thôi”
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện lên một tia kinh ngạc lập tức anh đưa ánh mắt dừng trên bức ảnh trong tư liệu —— một cô bé bộ dáng rất đáng yêu nhất là ánh mắt tản ra ánh tím thật mê người, trên thế giới này hiếm có được ánh mắt có màu sắc kì lạ như thế!
Cô bé này —— vừa nhìn là anh đã nhận ra!
Toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên kích nhớ tới người mà mẹ anh thường xuyên nhắc tới, cháu gái của Vương thất Malaysia, nhưng anh ghét cay ghét đắng thể loại định hôn này cho nên không có đi gặp qua.
Không nghĩ tới —— lần này gặp lại cô là món nợ một trăm vạn, cô bé này thực đúng là lớn mật, cũng không chút khách khí mà không thèm gặp hắn lại đổ lên đầu anh món nợ một trăm vạn này!
Cái kia —— Hoàng Phủ tiên sinh ngài xem tiền này…
Ngưu Đại ca thật sự là không đợi được nữa, trên khuôn mặt vị Tổng giám đốc kia không có biểu lộ cảm xúc gì~~~
Hoàng Phủ Ngạn Tước trên mặt hiện một tia ẩn nhẫn.
“RUN phân phó phòng tài vụ lấy một trăm vạn!”
“Vâng, Hoàng Phủ tiên sinh!”
Cám ơn Hoàng Phủ tiên sinh, cám ơn —— Ngưu Đại ca không nghĩ nhanh như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn cảm động đến độ muốn quỳ rạp xuống đất.
Andy trước tiên đưa hai người bọn họ ra ngoài: Hai vị mời theo tôi để nhận tiền!
“ Được, được, được”! Hai người nhanh chóng vui vẻ mà đi ra.
Tư liệu trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến anh đảo đi đảo lại, lần thứ hai con người đen kia dừng lại trên tấm ảnh, dường như nghĩ đến cái gì đó, đôi môi mỏng nhếch lên hứng thú rồi nhanh chóng gọi điện:
“ Chuẩn bị một, tôi muốn đi Hongkong!”
Chương 4: Đối thủ một mất một còn: cây đu đủ cái
Đại học Hong Kong (The. University. of. Hong. KongHKU) Viện Y học
Hòn đảo phía Tây Hong Kong được bao phủ một lớp sương mỏng, vịnh Lindau xinh đẹp là nơi tọa lạc của nhiều trường Đại học nổi tiếng, ngôi trường này xuất hiện sớm nhất hơn hết nó không phải ngôi trường quý tộc bao phủ bởi hơi thở xa hoa phù phiếm. Ngược lại nồng đậm khí thế của tri thức, cùng với phong cách Victoria tràn ngập khuôn viên vườn trường
Vào mùa hè, hồ sen lớn nhất vịnh nhận được nhiều ánh sáng mặt trời tỏa ra những ánh lốm đốm long lanh. Rừng cây bên cạnh tạo thành những bóng râm to lớn, mà chính giữa sân trường chính là thư viện không khí xung quanh ngập tràn mùi thơm mát của hoa cỏ.
Tốp năm tốp ba các sinh viên ăn mặc đẹp đẽ đi lại tấp nập, tiết tấu bước chân nhanh chậm giống như trong phim điện ảnh, mà hướng Tây Bắc Hong Kong là bờ vịnh Victoria thơ mộng, từng đoàn cá bơi lội trong nắng trông rất đẹp mắt.
Ở Viện Y học Hong Kong này nữ giới không có nhiều lắm, trong đó Liên Kiều chính là người đẹp đáng yêu, dường như đã trở thành mục tiêu của các nam sinh trong trường Đại học thèm rỏ rãi, nhất là đôi mắt kia làm người ta ban đầu kinh ngạc sau đó là mê luyến.
Nhưng mà
Cô lại khiến nam sinh trong trường không dám tới gần bơi vì ai cũng biết Liên Kiều —— không chỉ là hậu duệ của Hoàng thất, mà còn là tiểu nha đầu chỉnh người không toàn mạng.
Tránh ra tránh ra ——
Mười giờ sáng thư viện một mảnh an tĩnh bỗng xuất hiện một cỗ âm thanh dồn dập.
Chỉ thấy một cô bé dáng người thon nhỏ, lại ôm một chồng sách như che hết tầm mắt, mà cô cũng chỉ có thể vừa nghiêng người để nhìn đường vừa lớn tiếng la hét để không ai đụng vào mình.
Đụng phải người nào tôi mặc kệ đó ——
Ui da ——
Rầm ——
Lời cô bé còn chưa nói hết đã đụng ngay phải một người sau đó đô ngs sách cao như ngọn tháp đổ rầm rầm xuống đất.
Cô bé đó không ai khác chính là Liên Kiều!
Cô nhìn xuống những cuons sách của mình mượn về rời lung tung trên mặt đất lại nhìn người đụng vào mình, lửa giận bùng lên hai cánh tay nhỏ bé chống hai bên eo.
“Này!! Tôi nói có có mắt chỉ cùng để thở hay sao? Còn có lỗ tai cũng điếc luôn rồi hả?”
( Lưu ý: chỗ này~~ chị Kiều không biết dùng từ nhé chứ không phải ta ed sai đâu~~)
Thật là tức muốn chết mà, tất cả đống sách đó cô phải vất vả loay hoay mãi cả buổi sáng mới mang về được lại bị cái đồ đu đủ cái trước mắt này đụng ngã.
Judy cây đu đủ cái chính là biệt danh mà Liên Kiều âm thầm đặt cho cô ta trong viện Y học, trong Viện Y học này cô ta chính là dôid thủ sống chết một mất một còn với cô, àh không phải là ngực bự và bạn bè của cô ta là đối thủ một mất một còn của cô mới đúng.
Âm thanh của Liên Kiều cơ hồ xé rách không gian yên tĩnh xung quanh thư viện tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này để xem náo nhiệt.
Judy bị Liên Kiều cướp đi lời nói trước thẹn quá hóa giận trên mặ một khối hồng, cô cũng coi như danh môn vọng tộc vào học ở viện Y học này, cùng nha đầu này là đối thủ sống chết.
“ Cô! Xú nha đầu chết tiệt này ôm nhiều sách như vậy chạy ra khỏi thư viện nhanh như vậy không sợ đụng chết người khác sao? Người bị động là tôi, Ác nhân cáo trạng trước, đây chính là bản lãnh của người trong Vương thất sao?