Anh đã thử khéo léo tỏ rõ ý nghĩ của mình, cô vì cái gì mà phải dùng những lời sắc nhọn như vậy?
Lương Duy Nặc không phải là cô gì chú bác của cô, không phải là những người từng tổn thương cô, cười nhạo cô, trái tim cô không nên đề phòng anh nhiều như vậy.
Trong hai năm qua, cô đã nếm trải quá nhiều, đối với người khác đã mất đi hơn một nửa lòng tin. Cô học được cách bảo vệ mình, cho nên khi Lương Duy Nặc nói muốn cô dựa dẫm vào anh thì cô biết rõ là anh có ý tốt, nhưng lại cố tình không ngừng suy nghĩ đến mặt trái, không ngừng suy nghĩđến việc—có khi nào Lương Duy Nặc là dùng tiền mua cô hay không?
Ai……
Tưởng Vĩ Nhân cúi đầu, nhìn phần bản thảo mà Lương Duy Nặc vừa mới phiên dịch thay cô—
Anh vuốt ve da thịt như tơ lụa của cô, dục vọng hừng hực nhưlửa đốt, cắn nuốt anh……Tôi thích Vĩ Nhân …..u cốc bí ẩn của cô tràn ra mật dịch đầy hương thơm….. Tôi thích Tiểu Nhân Nhân…..tiếng rên khe khẽ của cô khiến anh mê hoặc, còn muốn nhiều hơn thế……...Tiểu Nhân Nhân đáng yêu của tôi.
Cảm giác cay nóng trong nháy mắt tràn vào hốc mắt cô. Anh làm giúp công việc cho cô, vậy mà vẫn viết vào sự yêu thích đối với cô.
Anh dùng cách hài hước bày tỏ niềm yêu thích đối với cô, cố gắng dùng lời nói dịu dàng thuyết phục cô chấp nhận sự giúp đỡ của anh, còn cô thì sao? Cô đáp lại anh cái gì? Chỉ có từ chối và những lời nói khó nghe!
Cô rất hối hận, nhưng mà….Giờ phút này, cô không có can đảm gọi điện thoại cho anh, nói với anh lời xin lỗi.
Tưởng Vĩ Nhân gõ bàn phím, tiếp tục ông việc, cố gắng dựa vào việc này để quên đi lần đầu tiên cãi nhau của cô và Lương Duy Nặc.
Một tiếng sau, chuông cửa nhà Tưởng Vĩ Nhân đột nhiên vang lên.
Cô hoảng sợ đứng bật dậy, chạy ra mở cửa, thấy Lương Duy Nặc đang đứng ở cửa vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Em định làm anh tức chết sao?” anh bất đắc dĩ hỏi.
Một giờ, anh lái xe lung tung trên đường, chờ cô gọi điện đến làm hòa, nhưng mà điện thoại di động chết tiệt không chịu vang lên!
Vì thế, lúc lái xe, sau khi cơn tức giận lắng xuống, anh không tự chủ được quay lại chỗ ở của cô, có cảm giác bản thân mình rất vô dụng.
“Xin lỗi anh,!” Tưởng Vĩ Nhân nói, ngay lập tức ôm anh thật chặt.
Trên mặt Lương Duy Nặc rốt cuộc đã có chút ý cười, thấy mình rất không đàn ông, cảm giác thất bại mới ít đi một chút.
“Cái ôm này chứng tỏ em đã kiểm điểm sau một giờ, rốt cuộc lương tâm cũng phát hiện, cảm thấy em quá đáng với anh rồi sao?”
“Ừm…..anh cảm thấy phải thì là phải.” Cô nói úp úp mở mở.
Lương Duy Nặc trợn mắt, vẻ mặt cực kì không chịu nổi hỏi: “Tưởng Vĩ Nhân, không phải là một giờ qua em còn thực sự ngồi phiên dịch, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của anh chứ?”
“Em….không phải không quan tâm đến sống chết của anh.” Cô lựa chọn trả lời vấn đề an toàn.
“Nhưng mà một giờ qua em đều ngồi phiên dịch?” Anh chính là muốn nhận được đáp án.
“Em…..Em không biết nên làm gì. Anh tức giận như vậy, Em nghĩ …..Anh cần bình tĩnh lại, cho nên….cho nên….”
“Cho nên em cũng không cần lương tâm tiếp tục làm công việc phiên dịch của em, không cần để ý đến anh?!” Anh híp mắt, giọng nói rất lớn.
“Duy Nặc….Chúng ta không cần phải cãi qua cãi lại được không?” Cô nhỏ giọng đáng thương hỏi.
“Em….em….thực sự là kiếp trước anh thiếu nợ em! Được rồi, anh cho em biết lần tới em chọc tức anh nên làm cái gì! Trước tiên tỉnh táo lại sau một phút, sau đó gọi điện thoại cho anh, khuyên anh bớt giận, nhanh trở về làm lành với em! Ít ra, em cũng nên gọi điện, quan tâm anh có giận đến phát điên, đua xe loạn xạ trên đường chứ?”
“Anh mới vừa đua xe sao?”
“Tất nhiên! Tâm ý của anh bị một phụ nữ ngốc chà đạp đến rối loạn, anh sắp chết vì tức giận.!”
“Thực xin lỗi.” Cánh tay cô ôm anh siết chặt thêm một chút.
Ai, ba chữ này lập tức khiến lòng của Lương Duy Nặc mềm ra. Cô đúng là khắc tinh của anh, cô chỉ cần cho anh một cái ôm, sau đó nhẹ giọng mềm mại nói xin lỗi, tức giận của anh liền tiêu hết toàn bộ.
Gặp phải cô, đúng là một chút khí phách đàn ông cũng không còn, không Man chút nào!
“Không phải anh dùng tiền mua em như em nghĩ.” Lương Duy Nặc nói chuyện cho rõ ràng.
“Em….biết.” Cô không quá khẳng định trả lời.
Câu trả lời này khiến Lương Duy Nặc nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ người phụ nữ này thực sự không hiểu rõ tấm lòng của anh?
“Em chắc chứ, khẳng định em biết chứ?” anh hỏi.
“Em….80% biết, 20% không chắc lắm.” Tưởng Vĩ Nhân buồn bực tựa đầu trong ngực anh, thành thật trả lời.
Ai,….thì ra cô cũng không thông minh lắm! Lương Duy Nặc không nhịn được thở dài.
“Anh tưởng em rất thông minh.” Anh nhỏ giọng oán trách, đưa tay ôm cô.
“Con người mỗi khi gặp được thứ mình quan tâm, thường sẽ không còn thông minh nữa!” cô lẩm bẩm.
“Nói như vậy, anh là người em quan tâm sao?” từ đáy lòng anh đang không ngừng mỉm cười.
“Anh nghĩ sao?” Cô dùng lời nói của Lương Duy Nặc lúc đá cánh cửa ra ngoài một giờ trước, trả lại cho anh.
“Em đúng là hiểu được đạo lý trả thù đúng lúc!” Anh cũng không quên đó là lời anh nói lúc trước.
“Em không có ý trả thù. Thật xin lỗi.”
“Thôi, anh tha thứ cho em.”
“Ừm, em cảm thấy được, xin lỗi.”
“Anh mong rằng em có thể tin tưởng anh. Đối với anh mà nói, em rất đặc biệt, cũng rất quan trọng. Tuy nhìn vào thời gian, chúng ta quen biết nhau mới hơn một tháng, nhưng mà trong lòng anh, em đã thành người rất quan trọng. Anh không thể nhìn em vất vả mà không giúp em, em hiểu không?”
“Cảm ơn anh.” Cô nói, sau đó im lặng.
“Cám ơn anh? Chỉ thế thôi? Em không còn gì để nói sao? Giống như là “được rồi, mời lấy tiền ra, giúp em giải quyết vấn đề đi”” Người phụ nữ này, làm cho người ta đau đầu quá.
“Thực sự em không thể nhận được. Duy Nặc, nếu như anh thật sự yêu thích em, xin anh hãy chấp nhận vốn có của em. Em không muốn sau này coi thường chính mình, vấn đề của em em có thể tự giải quyết.”
“Em thật là….anh nên bắt em làm gì mới tốt đây?” Sự kiên trì của cô, thực sự làm cho Lương Duy Nặc có cảm giác thất bại.
“Anh chỉ cần thật tâm thích em là được rồi.” Cô thấp giọng nói.
“Thôi, một ngày nào đó,anh sẽ nghĩ cách thuyết phục em. Bây giờ có một chuyện khác làm người ta đau đầu đây, anh muốn em phải chuẩn bị tâm lý trước thật tốt.”
“Chuyện gì?”
“Em có xem tuần san?”
“Tuần san?” vẻ mặt cô mờ mịt.
“Em đã không xem, vậy em cũng không quá để ý đến viêc khả năng sẽ trở thành nhân vật chính của tuần san cuối tuần chứ?”
Mới vừa rồi khi đi ra khỏi nơi ở của Vĩ Nhân, anh cảm giác được gần đó có vài ánh đèn flash. Mấy ngày nay anh đều ở tại nơi này, cũng thỉnh thoảng cảm giác được có người đi theo bọn họ, hôm nay anh lại càng khẳng định có người chụp ảnh. Theo “kinh nghiệm từng trải” của anh, có thểtuần sau tin tức sẽ “tung ra thị trường’!
“À? Anh @$%&*……” Tưởng Vĩ Nhân kinh ngạc đến mức nói một tràng lộn xộn, cuối cùng bị một cái hôn của Lương Duy Nặc cắt đứt.
Chuyện này đến đây là kết thúc. Nhưng chỉ là tạm thời.