“…” Mất nửa ngày, Giang Miên mới mở được miệng.
Anh hơi bối rối, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Cảm… Cảm ơn em.”
Nhận ra Giang Miên đang bối rối, Doãn Phỉ Dương lùi lại hai bước, thu pheromone lại.
“Anh ăn cơm chưa?” Doãn Phỉ Dương hỏi.
“Hả?”
“Lúc em về thấy nhà tối thui, anh ngủ quên đúng không?”
“Ừ, đúng rồi…”
“Em cũng chưa ăn cơm.” Doãn Phỉ Dương đi vào phòng bếp, “Anh muốn ăn gì nào? Muộn thế này rồi, bữa tối chắc cũng thành bữa khuya.”
Giang Miên giật mình, vội vàng đi theo: “Để anh giúp em.”
Ăn xong bữa khuya nhẹ nhàng, Giang Miên nói câu chúc ngủ ngon với Doãn Phỉ Dương rồi chạy biến về phòng ngủ cho khách.
Doãn Phỉ Dương nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ kia, cau mày một lúc rồi về phòng mình.
Trước khi ngủ, Trác Giai nhắn tin cho cậu.
Giai: Con trai đã lên xe chưa? Anh Giang Miên đến rồi đấy.
Dương: Con về nhà rồi ạ.
Giai:???
Giai: Tốc độ của mi nhanh ghê nhỉ gấu con, đừng dọa anh Giang Miên nhé, vất vả lắm hai cha của mi mới dắt được người ta về đấy.
Dương: … Con không có dọa anh ấy.
Dương: Chúng ta liên hôn để giúp chú Giang đúng không ạ?
Giai: Đừng khoe khoang nữa gấu con, thời tới thì liệu mà nắm cho chắc
Dương: Vâng, con biết rồi
Dương: Nhưng mà ba ơi
Giai: Sao nào?
Dương: Ba nghĩ cách phá nát giường trong phòng ngủ cho khách đi
Giai: …
Giai:???
Giai: Thằng ranh con này! Mi tự nghĩ cách đi!!!
Trác Giai kết thúc cuộc trò chuyện với con trai, lăn lộn vài phút xong lại cầm điện thoại lên nhắn thêm vài câu cho Doãn Phỉ Dương.
Giai: Nghe cho kỹ! Trừ khi anh Giang Miên của con đồng ý, đừng có chạm vào một sợi tóc của người ta!!!
Giai: Ba đánh gãy chân con đấy!!
Doãn Phỉ Dương đọc tin nhắn, rep lại câu “Vâng ạ” rồi tắt máy.
Từ nhỏ đến lớn Trác Giai lải nhải không biết bao nhiêu lần câu “Con dám abc, ba đánh gãy chân con đấy”, lần này thì Doãn Phỉ Dương chắc chắn ông sẽ ra tay làm thật.
Cách nhau một bức tường, Giang Miên cũng không ngủ nổi.
Anh nhẩm lại mười tám nội quy trong Đại học A, lại nhớ tới pheromone mùi bạc hà và cuộc trò chuyện với Doãn Phỉ Dương.
Giang Miên khẽ hít một hơi, phát hiện mùi bạc hà đã không còn lạnh lẽo, chỉ còn sự ngọt ngào.
Mùi hương của pheromone hình thành theo quá trình phân hóa, tuyến thể trưởng thành mới có thể tỏa hương, Giang Miên lần đầu ngửi được pheromone của Doãn Phỉ Dương.
“Haiz…” Anh xoay người nằm thẳng, kéo chăn che đầu, che đi vành tai ửng hồng.
“Từng này tuổi rồi còn để một thằng nhóc làm cho đỏ mặt.” Giang Miên lẩm bẩm rồi mỉm cười, “Nhóc con lớn rồi…”
Một lát sau chỉ còn giọng nói mơ màng.
“Mùi bạc hà… Thoang thoảng… Cũng thơm ghê…”
…
“Em tên là gì?” Giang Miên tiến lại gần chỗ Doãn Phỉ Dương đang núp sau Trác Giai.
“Y Phỉ Dương…” Nhóc con thấy mình trốn không nổi, mềm mại đáp lại.
(伊(yī): Y – 尹 (yǐn): Doãn, bé Dương Dương nói ngọng đó)
“Sai rồi bé cưng, con họ Doãn mà, không phải Y.” Trác Giai dở khóc dở cười, khẽ đẩy bé Phỉ Dương ra trước mặt Giang Miên.
“Con thử giới thiệu bản thân lần nữa đi, tự tin lên nào.” Trác Giai cổ vũ.
“Chào anh, em là Y… Doãn Phỉ Dương ạ, anh trai tên gì thế?” Tránh cũng chả tránh nổi, bé Phỉ Dương chỉ còn nước lớn tiếng giới thiệu bản thân.
“Anh là Giang Miên.” Giang Miên mỉm cười, nhịn không nổi đưa tay ra xoa đầu bé Phỉ Dương, “Phỉ Dương giỏi quá, đúng là bé ngoan.”
Bé Phỉ Dương nhìn anh trai vừa đẹp vừa dịu dàng trước mặt thì cũng mỉm cười theo, còn chìa tay muốn được dắt.
“Chà chà.” Trác Giai đứng một bên nhìn, “Con nhà Xuân Linh biết dỗ em cơ đấy, Dương Dương có vẻ rất thích anh trai nhỏ của nó.”
Giang Trình bật cười ha hả, Từ Xuân Linh cũng mỉm cười: “Trẻ con thích nhóc Giang Miên lắm, Nhất Thanh với Nhất Minh cũng dính anh trai như sam vậy, cứ chờ xem, tẹo nữa là bọn nó nhào đến giật anh trai ngay.”
Suốt cả kỳ nghỉ hè, có ba cục bánh bao nhỏ cứ bám rịt lấy Giang Miên, dù mệt mỏi nhưng cũng rất vui vẻ.
…
Sáng hôm sau, Giang Miên tỉnh dậy vẫn mơ màng không nhớ mình đang ở đâu, mãi mới nhớ ra mình đã dọn đến ở chung với Doãn Phỉ Dương.
Giang Miên chẹp miệng, tính đi đánh răng rửa mặt, đến WC thì đụng phải Doãn Phỉ Dương đang đứng bên bồn rửa tay.
Cậu vẫn đang cúi người vốc nước rửa mặt, nước chảy dọc theo cánh tay rắn chắc, cơ bắp như ẩn như hiện. Nước bắn lên cơ ngực, dừng lại trên cơ bụng. Bọt nước tích lại trượt trên cơ bụng, chảy dọc theo đường nhân ngư…
“Anh tỉnh rồi hả?”
Thấy có người đứng cạnh, Doãn Phỉ Dương nhanh chóng đứng dậy, vuốt ngược tóc mái đang rủ xuống mặt.
“…” Buổi sáng này quá kích thích với một Omega độc thân lớn tuổi.
“Ừm, anh dậy đánh răng rửa mặt.” Giang Miên thu lại tầm mắt, nhìn lên khuôn mặt Doãn Phỉ Dương, “Phỉ Dương à, đừng ỷ mình còn trẻ cởi trần đi lông nhông trong nhà, dù đang là mùa hè cũng dễ ốm lắm đấy.”
Doãn Phỉ Dương cố ý cởi trần sau khi tập thể dục, chờ Giang Miên thức dậy mới đi rửa mặt cho anh ngắm: “…”
“Vâng ạ, em biết rồi.” Doãn Phỉ Dương thức thời nhận sai.
“Ngoan quá.” Giang Miên không nghĩ ngợi nhiều, thuận tay xoa đầu Doãn Phỉ Dương.
Một lúc sau, cả hai cùng đứng hình.
Giang Miên toàn làm vậy với hai thằng em trai lúc tụi nó nhận sai, Doãn Phỉ Dương không phải em trai anh, có khi còn ghét bị chạm vào tóc.
“Xin lỗi.” Kẻ thức thời sẽ xuống nước trước, “Anh… Đấy là thói quen của anh, xin lỗi em.”
Giang Miên nhanh chóng thu tay.
“Không sao đâu anh Miên.” Doãn Phỉ Dương ngẩng đầu, bình tĩnh đáp, “Anh đối xử với em như em trai ruột cũng được mà.”
Doãn Phỉ Dương nghiêng người muốn ra ngoài, đi lướt qua Giang Miên: “Anh đừng sợ, anh cứ coi chỗ này như nhà mình ấy.”
Nói xong thì chạy vụt vào phòng.
Bỏ lại Giang Miên với khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Doãn Phỉ Dương mặc quần thể dục.
Quần thể dục màu xám…
Lúc rời đi hình như Doãn Phỉ Dương có cọ cọ vào anh…
Chỗ ấy ấy của Alpha bự thật đấy…
Giang Miên im lặng ngồi sụp xuống…
Omega lớn tuổi độc thân chịu không nổi đâu!!!