Vào những ngày đầu hạ, trời bên ngoài nóng như lửa đốt, vừa bước chân vào văn phòng chủ tịch của công ty giải trí Thiên Luân lại chẳng khác nào vừa tiến vào ngày đông giá rét.
Phó Vị Vũ điều chỉnh lại điều hòa trong văn phòng của Phó Nghệ Luân từ 20 độ lên 27 độ mà không nói một lời, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, cười một cách chuyên nghiệp với Phó Nghệ Luân: "Phó Thư Bảo, Chủ tịch Phó, em không biết anh gọi em tới công ty rốt cuộc là muốn làm gì? "
"Ôi, cô nãi nãi ơi, anh đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có gọi anh như vậy nữa!"
Phó Thư Bảo là tên thật của Phó Nghệ Luân, nhưng anh ta rất không thích cái tên này, bởi vì nó đồng âm với một sản phẩm vệ sinh phụ nữ nào đó, cho nên sau khi anh trưởng thành thì liền đổi tên theo phong cách tây phương.
Sau nhiều năm lăn lộn vào xã hội, tên thật của anh đã không còn mấy ai nhớ tới nữa, mọi người trong công ty đều gọi anh là "Nghệ Luân ca", nhưng họ cũng không biết anh vốn được gọi là "Phó Thư Bảo".
Bây giờ Phó Vị Vũ đột nhiên lại gọi thẳng tên thật của mình, anh liền biết hôm nay tâm trạng của cô rất tồi tệ.
Phó Nghệ Luân yêu cầu trợ lý rót một tách cà phê cho tiểu cô nãi nãi của mình, lại tự mình bưng đến cho cô: "Đến đây, uống một ly latte đá yêu thích của em để bình tĩnh lại đi, sau đó lại từ từ nói cho anh trai của em biết là người nào dám cả gan chọc giận tiểu cô nãi nãi của chúng ta nha? "
“Em đến ngày nên không thể uống đá.” Phó Vị Vũ không hề cảm kích.
"Được rồi, anh sẽ đổi một ly nước gừng đường nâu cho em."
"Em không uống nước đường nâu.
Em lại càng ghét gừng."
"Em không uống nước đường nâu? Con gái bọn em không phải rất thích uống nước đường nâu sao?" Phó Nghệ Luân luôn biết em gái của mình không dễ hầu hạ nhưng có vẻ hôm nay lại càng đặc biệt khó phục vụ.
Đối với Phó Nghệ Luân không có người phụ nữ nào mà anh ta không thể đối phó được, nhưng lại không thể giải quyết được đứa em gái này a!
"Để lại nước đường nâu này cho chị gái đêm qua một khắc xuân tiêu với anh đi, em uống nước sôi để nguội là được."
Phó Nghệ Luân lúc này mới phản ứng lại, đặt ly cà phê xuống: "Vũ Vũ, em sẽ không vì một người phụ nữ xa lạ mà tức giận với anh trai mình chứ? Được rồi, anh thừa nhận, bình thường anh thay đổi người hơi nhanh, nhưng lần này thì không giống a.
Em gái à, cuối cùng anh cũng đã gặp được tình yêu đích thực của mình rồi a...!"
“Dừng lại!” Phó Vị Vũ không có hứng thú muốn nghe về tình sự rách rưới của anh mình.
"Được rồi, anh không nói nữa, Vũ Vũ em nói đi."
Phó Nghệ Luân nhường quyền nói chuyện lại cho em gái, nhân tiện gọi điện thoại cho bảo trợ lý đem một cốc nước nóng vào.
"Đã nói là quay xong quảng cáo thì anh sẽ cho em về nghỉ lễ vậy sao anh lại vội vàng bắt em quay lại công ty?"
Phó Vị Vũ vừa vuốt màn hình điện thoại vừa hờ hững hỏi.
Phó Nghệ Luân vẻ mặt xấu hổ, vươn tay tới tập tài liệu trên bàn, cười đến không ngậm miệng lại được: "Nghỉ phép thì chắc là được rồi, nhưng hiện tại còn có một chuyện quan trọng hơn muốn nói với em a.
Vũ Vũ của chúng ta thật sự là càng ngày càng nổi tiếng nha.
Nhà sản xuất Tôn đã chỉ định em đóng vai nữ chính trong bộ phim mới này.
Đây là hợp đồng...!"
Khi mới ra mắt, vận may ngôi sao của Phó Vị Vũ rất kém, dù có đầu tư tiền bạc vào đoàn phim thì cũng không có nổi một vai diễn.
Ba năm trước, cô từng trở nên nổi tiếng trong một chương trình tạp kỹ, nhưng lời tỏ tình bị từ chối và bắt đầu rơi vào vòng xoáy của dư luận.
Nếu Phó Nghệ Luân không phí hết tâm tư vì cô tranh thủ tìm kiếm cơ hội thì cô sẽ không thể đạt được thành tựu của ngày hôm nay.
Phải mất ba năm để trau dồi kỹ năng diễn xuất, mang theo một vai diễn ấn tượng để trở lại màn ảnh.
Bộ phim hài xuyên không "Nữ Oa thời trung học" này đã nổi đình nổi đám trong suốt kỳ nghỉ hè năm ngoái.
Cuối cùng thì Phó Vị Vũ cũng đỏ, cũng bạo hồng.
Sau khi nổi tiếng, các lời mời vẫn đến không ngừng, các cuộc hẹn đóng phim vẫn liên tục dồn dập, cả ngày đều phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm.
Lúc đầu, cô cũng rất thích.
Bởi vì một khi mọi người trở nên bận rộn thì họ sẽ không còn suy nghĩ về những vấn đề nhỏ nhặt nữa.
Vào năm ngoái, khi tác phẩm điện ảnh đầu tiên của cô còn chưa hoàn thành, các kịch bản lớn nhỏ và những lời mời tham gia show tạp kỹ cũng đã chất đầy trên người cô, lịch trình đã sắp xếp tới tận năm tới rồi a.
Cô đã từ chối rất nhiều chương trình tạp kỹ bởi vì cô muốn dành cho mình một kỳ nghỉ thích hợp a.
Ai biết, cô vừa quay xong quảng cáo ở nước ngoài trở về thì Phó Nghệ Luân lại đưa cho cô một kịch bản mới.
Không phải muốn từ chối, mà là thái độ lật lọng của Phó Nghệ Luân làm cho người ta bất mãn nha.
"Kịch bản lần này thực sự viết rất tốt.
Đạo diễn cũng nói vai diễn này đặc biệt thích hợp với em.
Cho dù không tin vào ánh mắt của anh trai mình, thì em cũng nên tin tưởng vào tầm nhìn của đạo diễn Từ Hiểu Đông a.
Nhất định là như vậy! Đây tuyệt đối sẽ là một sản phẩm lớn a! IP lớn! Chắc chắn sẽ bùng nổ nha! "
Những ngón tay đang trượt trên màn hình điện thoại của Phó Vị Vũ dừng lại.
Phó Nghệ Luân không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cô, nhưng kịch bản của Từ Hiểu Đông nha, có ai lại không động tâm chứ?
"Làm sao vậy? Động tâm đi? Hiện tại có muốn gia nhập vào đoàn phim không?"
"Em nghĩ bây giờ còn không thích hợp để nói về kịch bản mới."
Phó Vị Vũ nhún vai, đưa điện thoại cho Phó Nghệ Luân xem nội dung trên màn hình.
Phó Nghệ Luân cảm thấy sau lưng một mảnh lạnh lẽo, linh cảm không tốt.
Chỉ nhìn thoáng qua, chưa kịp nói gì, toàn bộ điện thoại trên tầng văn phòng này đã vang lên như một tiếng chào mừng tập thể, điên cuồng oanh tạc, bao gồm cả phòng làm việc của sếp và điện thoại di động cá nhân của anh.
Kinh nghiệm phong phú khiến cho Phó Nghệ Luân biết nếu có chuyện gì xảy ra thì đó nhất định là chuyện lớn.
Phó Vị Vũ đã gặp Thư Tịnh, người đã mất tích ba năm ở sân bay vào ngày hôm nay.
Đoạn video cũng như hình ảnh đã được quay và đăng tải trên Internet.
Bất kể vì lý do gì, cư dân mạng đều lớn mật suy đoán còn không ngần ngại đưa tên của cả hai người vào danh sách tìm kiếm nóng hổi, thậm chí có người còn đào ra chuyện không vui vào ba năm về trước của bọn họ.
Bị thật nhiều các bình luận khác nhau k1ch thích, chẳng bao lâu sau, tâm trạng của quần chúng đã bị kích động không thôi, khơi dậy một hồi tinh phong huyết vũ.
Đương nhiên, Phó Nghệ Luân không nghĩ tới Thư Tịnh sẽ lặng lẽ trở về, lại càng không nghĩ tới hai người bọn họ lại có thể vô tình đụng mặt nhau ở sân bay.
Bất kể vì lý do gì, ngay lập tức phải tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về các vấn đề quan hệ công chúng.
Khi gặp những việc trọng yếu, Phó Nghệ Luân vẫn luôn tỏ ra thật mạnh mẽ quyết liệt.
Anh đã thật vất vả mới có thể nâng đỡ cô thành nữ minh tinh tuyến một như bây giờ a, sao có thể cam lòng mà đưa vào tay tiểu tử đó chứ.
Sau một tiếng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại mấy phần.
Phó Nghệ Luân ngồi ở trên sô pha hít sâu một hơi, Phó Vị Vũ ngồi ở đầu bên kia thần sắc bình tĩnh, tựa như “Trời có mưa thì ta cũng không ướt”, điềm nhiên lướt Weibo.
"Em nói thật cho anh biết, em giận anh hay là tên tiểu tử đó?"
Bản năng mách bảo anh rằng tiểu nha đầu này có khả năng vẫn còn chưa thể quên được cẩu nam nhân đã làm tan nát trái tim cô.
"Anh à, em đã quên hết chuyện xảy ra vào ba năm trước rồi.
Bất quá chất lượng của những fan hâm mộ hôm nay anh thuê để đến đón em ở sân bay thật kém, thật sự là mất tiền oan uổng nha.
Em cũng cảm thấy không đáng thay anh a!"
Weibo của cô hôm nay rất sôi nổi, một phần là do tàn dư fan của Thư Tịnh lao vào chửi bới, cho nên fan của cô cũng không hề tỏ ra yếu đuối mà mắng lại, hai bên lại bắt đầu xâu xé nhau sau ba năm, mức độ cay độc vẫn như cũ không hề suy giảm.
Bộ phận truyền thông đối ngoại của công ty cũng đã nhanh chóng đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ là cô cũng không quá quan tâm đến điều đó nữa.
"Ai nói anh đã trả tiền để thuê những người đó? Anh của em, không hề bỏ ra một đồng nào a.
Chỉ cần cho người tiết lộ lịch trình của em thì người hâm mộ sẽ tự giác có hành động a.
Đôi khi anh cũng không thể nói chính xác được, nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì.
Người đại diện dùng để làm gì? Ngoại trừ việc lên lịch sắp xếp công việc ra thì chính là giải quyết những vấn đề rắc rối cho các nghệ sĩ.
Có đôi khi ta không đi tìm phiên phức, thì phiền phức cũng tự tìm đến cửa a.
".
Danh Sách Chương: