• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Đoạn Dịch không tặng con rối ngón giữa nữa, chỉ cười cười thăm hỏi một câu: "Không phải trò chơi 10 giờ tối mới bắt đầu sao? Các người diễn sớm thế?"

Nhưng cả người đàn ông lẫn con rối đều không đáp lời anh.

Người đàn ông nặng nề bước đến trước một cánh cửa, run rẩy lấy xâu chìa khóa ra, mở cửa, ôm con rối vào phòng, rồi chậm rãi đóng cửa lại.

"Cạch" một tiếng vang nhỏ, cửa gỗ đóng kín, ngăn cách tất cả âm thanh.

Đoạn Dịch đến chỗ cánh cửa gỗ, dán tai lên nghe một lát, không nghe được bất kỳ thanh âm nào. Anh trao đổi ánh mắt với Lâm Nhạc Xuyên, hai người ăn ý xuống lầu.

Thời điểm gần tới đại sảnh, Đoạn Dịch phát hiện rất nhiều người chơi đang vây quanh dưới chân cầu thang, hơn nữa sắc mặt đều hơi khó coi.

"Mọi người sao thế?" Đoạn Dịch hỏi.

Người trẻ tuổi biết tạp kỹ sợ sệt mở miệng: "Đoạn tổng, vừa rồi cái tên hát tuồng cầm rối gỗ vào nhà... lên lầu. Nên chúng tôi tới đây xem, muốn hỏi anh xem, có gặp nó hay không..."

Đoạn Dịch hiểu ý cậu ta. "À, có, tôi có gặp hắn. Hắn ở lầu 4. Tôi có thử hỏi hắn mấy câu, hắn không thèm để ý đến tôi."

Người trẻ tuổi nhịn không được cảm khái: "Đoạn tổng thực sự rất lớn gan."

"Đừng gọi tôi là Đoạn tổng." Đoạn Dịch tiện tay vỗ vai cậu ta, "Còn chưa biết nên xưng hô với cậu thế nào?"

"Dạ, tôi tên Trâu Bình. Là... là một cái tên phổ thông." Trâu Bình chần chừ nói, "Vậy tôi gọi anh là... anh Đoạn nhé?"

"Được, thế tôi gọi cậu là tiểu Trâu." Đoạn Dịch đáp lại một câu, mắt nhìn vài người chơi lục tục vào phòng bếp phụ nhau bưng thức ăn, anh thấy hơi đói bụng, lập tức chạy về phía phòng bếp, "Tôi qua xem tối nay ăn gì."

Người chơi vây xem NPC đều đã tản ra, Đoạn Dịch cũng đi mất, dưới chân cầu thang chỉ còn Trâu Bình và Lâm Nhạc Xuyên.

Vóc dáng Lâm Nhạc Xuyên vốn đã cao, còn đứng tr3n hai bậc cầu thang, đầu Trâu Bình chỉ cao tới bụng hắn.

Ngẩng đầu nhìn Lâm Nhạc Xuyên, hắn lớn lên cực kỳ đẹp, nhưng tr3n mặt chẳng hiện bất cứ biểu tình gì, cũng không tỏ vẻ sẽ chào hỏi cậu ta, làm Trâu Bình cảm thấy có chút xấu hổ.

Đương nhiên, khả năng cao là do vụ gặp mặt đầy xấu hổ hồi buổi sáng, hắn nghĩ mình và sếp hắn có quan hệ nhạy cảm. Trong lòng Trâu Bình nghĩ như vậy, gãi gãi đầu, cũng không nói gì, xoay người hướng về phía phòng bếp.

Bữa cơm chiều kết thúc khoảng 7 rưỡi tối, ai không nấu cơm thì phụ trách rửa bát, Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên đều vào phòng bếp.

Lau bàn và rửa chén xong xuôi, mọi người nhìn hai túi rác mà phát sầu... Thùng rác lớn nằm ngoài sân, nhưng hiện giờ không ai dám ra ngoài vào buổi tối.

Cuối cùng người chủ động nhận việc là Lâm Nhạc Xuyên, mỗi tay xách một túi, lưu loát dứt khoát bước ra cửa.

Đoạn Dịch sợ hắn gặp chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế chờ phòng bếp được rửa dọn sạch sẽ, mọi người lục tục rời đi, anh tới phòng khách chờ Lâm Nhạc Xuyên.

Đoạn Dịch không ngờ, Lâm Nhạc Xuyên vừa đi liền đi hết nửa tiếng.

Anh nghịch nghịch điếu thuốc, đang tính ra ngoài tìm người, cửa nhà bật mở, Lâm Nhạc Xuyên đã trở lại.

Vừa thấy cửa nhà mở, Đoạn Dịch châm lửa, hỏi Lâm Nhạc Xuyên: "Đi thăm dò à? Có phát hiện gì không?"

Lâm Nhạc Xuyên liếc anh một cái, chỉ nói câu: "Anh hút thuốc ít thôi."

Đánh trống lảnh? Muốn giấu anh à.

Đoạn Dịch cười cười không chút để ý: "Không sao cả, dù sao cũng đã ch3t một lần."

Lâm Nhạc Xuyên không nói gì nữa, đi thẳng lên lầu. "Ngủ ngon."

Vê điếu thuốc hít một hơi, sương khói nơi đầu lưỡi xoay vòng rồi chậm rãi được phun ra. Xuyên qua lớp sương mờ nhạt Đoạn Dịch nhìn theo bóng lưng Lâm Nhạc Xuyên, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Phòng khách to như vậy nhất thời chỉ còn mình Đoạn Dịch.

Anh lẳng lặng chờ đến 9 giờ rưỡi, không một người chơi nào xuống lầu, cũng không xuất hiện bất cứ quỷ quái nào.

Đi đến trước cửa sổ sát đất, Đoạn Dịch nhìn sân khấu kịch đỏ rực phía bên ngoài, trong đầu xuất hiện nội dung tờ giấy Lâm Nhạc Xuyên tìm được.

Đồng dao mười con thỏ, tổng cộng có mười con thỏ, người chơi vừa lúc cũng là mười người, nó mang ý nghĩa gì? Đồng dao đang ám chỉ điều gì sao?

Tự hỏi hồi lâu, Đoạn Dịch vẫn chưa tự hỏi ra kết quả gì. Vì thế vào lúc 9 giờ 40, anh lên lầu trở về phòng.

Trước khi lên lầu, anh vào phòng bếp lấy một con dao gọt hoa quả thuận tay, phòng ngừa vạn nhất.

Hệ thống nói người chơi không được sử dụng bạo lực lẫn nhau, nhưng không nói người chơi không thể dùng bạo lực với NPC.

Buổi tối 10 giờ, thứ trong túi đúng giờ rung lên.

Đoạn Dịch dựa vào đầu giường ngáp một cái, móc thiết bị ra nhìn, phía tr3n hiện hai dòng chữ: "Hệ thống đã phân phối ngẫu nhiên thân phận cho bạn, mời bấm 【 trang sau 】để xem chi tiết."

"Quy tắc nhắc nhở: Không được phép để những người chơi khác xem bài chứng nhận thân phận, người vi phạm sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi."

Đoạn Dịch thoải mái bấm【 trang sau 】, giao diện chuyển đổi, xuất hiện hàng chữ to đùng: "Người chơi số 7, thân phận【 nhà tiên tri 】."

Đoạn Dịch: "............"

Theo kinh nghiệm nhiều lần chơi Ma Sói của anh, cái thân phận Tiên tri hơn nửa đều ch3t sớm, rất khó sống lâu.

Huống chi dựa vào vận khí của anh, sợ là đêm nào cũng bị sói nhắm vào.

Xem xong bài thân phận, Đoạn Dịch đọc mô tả chi tiết về Nhà tiên tri.

Nhà tiên tri mỗi ngày chọn một người người chơi tiến hành kiểm tra thật giả, xem đối phương là Người sói hay Người tốt.

Thời gian kiểm tra được hạn định trước 9 giờ bỏ phiếu mỗi đêm.

Phương thức kiểm tra cũng rất đơn giản, tr3n giao diện có một icon là【 sử dụng kỹ năng 】. Đoạn Dịch click mở icon, tr3n giao diện lập tức xuất hiện chân dung của mười người chơi, chỉ cần anh nhấm vào chân dung người muốn kiểm tra, liền có thể xem xét thân phận người đó.

Lúc này Đoạn Dịch là có hơi rối rắm.

Trò chơi này khác với Ma Sói ngoài đời thực. Từ giờ cho đến 9 giờ đêm mai, lúc nào anh cũng có thể kiểm tra.

Cho nên phản ứng đầu tiên của anh không phải sốt ruột kiểm tra luôn, mà là đợi tới sáng mai thông qua quan sát trò chuyện, nhìn xem ai có vẻ giống sói thì liệt vào đối tượng cần kiểm tra. Nếu vậy, cơ hội kiểm tra trúng sói sẽ cao hơn.

Nhưng cân nhắc trong chốc lát, Đoạn Dịch sửa lại chủ ý, quyết định trước tiên cứ tùy tiện chọn một người kiểm tra.

Có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, có lẽ sáng mai sẽ chia nhóm để thăm dò lâm viên, nếu có người ở bên cạnh liên tục nhìn chằm chằm anh, thì không tiện để anh lấy thiết bị ra kiểm tra, rất dễ bại lộ thân phận.

Thứ hai, vạn nhất đêm nay Người sói khai đao trúng anh thì sao? Càng sớm kiểm tra, anh càng dễ để lại thông tin cho những người còn lại.

Nguyên nhân thứ ba, thuần túy là anh không kìm nén được lòng hiếu kỳ.

Đoạn Dịch nhìn chân dung của chín người chơi băn khoăn một hồi, cuối cùng chọn số 2 Lâm Nhạc Xuyên.

Giao diện nhảy ra một hàng chữ: "Bạn có chắc sẽ kiểm tra thân phận của người chơi số 2?"

Đoạn Dịch không chút do dự: "Xác định."

3 giây sau, giao diện lại nhảy ra một hàng chữ.

"Thân phận của người chơi số 2 là 【 người tốt 】."

Người tốt, có nghĩa là hắn có thể là nữ vu, thợ săn, hoặc là du khách bình thường.

Tóm lại hắn không phải sói, cùng một phe với mình.

Thở hắt một hơi, Đoạn Dịch cảm thấy nhẹ lòng đi một ít.

Bỏ thiết bị xuống, anh đi tắm rửa, lau khô tóc.

Thời gian đã là 11 giờ, Đoạn Dịch cân nhắc việc ra ngoài thám thính một lát.

Anh nghĩ 3 con sói hẳn sẽ gặp nhau, thương lượng sách lược cụ thể nên xuống tay với ai trước, vậy thì anh có thể rình coi. Hoặc là anh có thể tìm Lâm Nhạc Xuyên tán gẫu một chút, thẳng thắn thân phận.

Nhưng cuối cùng Đoạn Dịch vẫn bỏ qua hết, tùy tiện hành động, dù có gặp Người tốt hay Người sói đều là bất lợi. Chưa kể, ai biết ban đêm con rối có đi lang thang bắt giết người hay không.

Vì thế, sau khi kiểm tra cửa nẻo đã khóa kỹ, Đoạn Dịch đặt dao gọt hoa quả dưới gối đầu, nhắm mắt ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Đoạn Dịch bị tiếng hát tuồng đánh thức.

—— "Không đến lâm viên, sao biết xuân sắc như thế."

Lại là nam con hát cùng rối gỗ?

Đoạn Dịch bò dậy, dựa vào đầu giường gật gù trong chốc lát, chờ hoàn toàn tỉnh giấc, mới chậm rì rì xuống giường.

Tắm rửa rửa mặt đơn giản, anh đẩy cửa phòng, mới vừa nhấc một chân chuẩn bị bước ra hành lang, bỗng nhiên nhạy bén phát hiện ra cái gì, thu chân trở về.

Ngồi xổm xuống, Đoạn Dịch nhìn kỹ sàn nhà hành lang, phát hiện mặt sàn dính không ít bụi bặm, sát chân tường còn sót lại khá nhiều tro bụi, còn mặt sàn lưu lại vết chổi quét qua.

Đứng lên nhìn trước nhìn sau, Đoạn Dịch thấy cuối hành lang cuối có một cây chổi.

Nhìn qua như là, có ai đó cố ý dùng chổi quén dọn hành lang.

—— dưới tình huống không biết mình ở thế giới hiện thực còn sống hay đã ch3t, bị động tiến vào trò chơi, tùy lúc thể bị giết... Mà thói ở sạch tự dưng trỗi dậy, buổi sáng dậy sớm quét nhà?

Hành động của người này có ý gì đây?

Đoạn Dịch mặt ngoài cà lơ phất phơ, kỳ thật bên trong rất thận trọng.

Anh lặng lẽ ghi nhớ điểm dị thường, bất động thanh sắc nhét tay vào túi đi xuống lầu.

Trong phòng bếp đã có người làm cơm sáng, Đoạn Dịch đi vào chào hỏi bọn họ, rồi đến trước cửa sổ sát đất phía bắc.

Ban ngày ban mặt, sân khấu kịch đỏ rực nhìn qua không dọa người lắm. Nhưng tr3n sân khấu liên tục diễn hí khúc, ồn ào đau cả đầu. Nam con hát kéo con rối đi tới đi lui tr3n sân khấu một khắc không ngừng, như thể không hề biết mệt.

Bọn họ vẫn xướng vở 《 mẫu đơn đình 》.

Chuyện xưa《 mẫu đơn đình 》, Đoạn Dịch có biết đại khái.

Nhân vật chính gồm hai người, nam tên Liễu Mộng Mai, nữ tên Đỗ Lệ Nương.

Đỗ Lệ Nương trẻ tuổi không cam lòng sống trong khuê phòng mỗi ngày, vì thế có một ngày lớn mật "trốn nhà", chạy đến hậu hoa viên nhà mình đi dạo một vòng, bắt gặp cảnh sắc rực rỡ, muôn hồng nghìn tía.

Sau khi quay về khuê các, Đỗ Lệ Nương khó có thể quên cảnh sắc hoa viên, vì thế khi chìm vào giấc mộng, trong mộng nàng lại tới hậu hoa viên, không chỉ ngắm nhìn vườn đầy sắc xuân, mà còn gặp một chàng trai tuấn tú, đó là Liễu Mộng Mai.

Hai người ở trong mộng yêu nhau, trò chuyện tâm tình rất tâm đắc, từ đây lưỡng tình tương duyệt.

Mộng đẹp rồi cũng phải tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại, Đỗ Lệ Nương lại trộm chạy tới hậu hoa viên, nhưng không thể gặp được Liễu Mộng Mai ngoài đời thực.

Ái nhân là người trong mộng, có lẽ hắn chưa bao giờ tồn tại ở hiện thực, bản thân cả đời cũng không thể cùng hắn ở bên nhau. Tương tư thành bệnh, Đỗ Lệ Nương ngày càng tiền tụy, cuối cùng lặng lẽ qua đời.

Ba năm sau, Liễu Mộng Mai vào kinh đi thi, gặp du hồn Đỗ Lệ Nương.

Được du hồn chỉ dẫn, Liễu Mộng Mai tìm thấy phần mộ Đỗ Lệ Nương. Đào mồ khai quan, với sự trợ giúp của một đạo cô, du hồn trở về thân thể, Đỗ Lệ Nương sống lại, cùng Liễu Mộng Mai bên nhau lâu dài.

Đương nhiên chuyện xưa mang ngụ ý tốt, rất có sắc thái chủ nghĩa lãng mạn.

Nhưng lập trình viên Đoạn Dịch không thể lý giải chuyện tình yêu xa xưa có bao nhiêu thâm sâu, anh chỉ thấy vô nghĩa.

—— Đỗ Lệ Nương chôn dưới đất ba năm, thi thể đã sớm bị phân hủy, dù linh hồn nàng có trở về thì sống lại kiểu gì?

Câu chuyện và phó bản này có liên hệ thế nào?

Đoạn Dịch đang cân nhắc, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, người đến là Lâm Nhạc Xuyên.

Chào hỏi hắn một câu, Đoạn Dịch quay đầu nhìn về phía sân khấu kịch, thuận miệng nói: "Cậu nói xem, con rối kia sinh ra linh hồn, tự mình hát tuồng. Hoặc là, nam con hát kia biết nói tiếng bụng? Hay là hắn chỉ múa rối?"

"Không biết. Nhưng tôi muốn hỏi anh một chuyện." Thấy không có ai gần đây, Lâm Nhạc Xuyên hỏi ngược lại anh, "Tối qua anh có ra ngoài, gặp được ai không?"

"Không có. Tôi đi ngủ luôn." Đoạn Dịch lắc đầu, "Sao cậu lại hỏi vậy? Tối hôm qua cậu mượn cớ đổ rác, rốt cuộc đã ra ngoài làm gì?"

Lâm Nhạc Xuyên nhàn nhạt đáp: "Ngày hôm qua tr3n đường đến tòa nhà này, tôi thấy trong vườn có rất nhiều Thiên trúc quỳ*. Cho nên tối hôm qua vứt rác xong thì đến vườn thu thập chút phấn hoa."

*Quỳ thiên trúc (phong lữ thảo) là loài hoa đẹp được trồng để trang trí nhà cửa, văn phòng... Loài cây này còn được trồng để sản xuất nước hoa và bào chế thuốc. Chi quỳ thiên trúc có tên khoa học là Pelargonium. Đây là chi thực vật có hoa với khoảng 200 loài cây lâu năm.

"Phấn hoa?" Đoạn Dịch nắm bắt điểm mấu chốt, nghiêng người nhìn về phía hắn, "Lấy hoa phấn làm gì?"

Lâm Nhạc Xuyên nói: "Sàn nhà lầu hai là màu nâu đỏ, mà phấn hoa Thiên trúc quỳ là màu đỏ. Cho nên, khi rải phấn hoa tr3n sàn nhà sẽ khó mà thấy được."

Nghe xong lời này, Đoạn Dịch liền hiểu mục đích của hắn, cũng hiểu dấu vết hành lang bị quét dọn là chuyện như thế nào.

Đoạn Dịch mở miệng hỏi hắn: "Cậu cảm thấy đêm qua Người sói sẽ gặp nhau? Cậu đã rải phấn hoa vài giờ trước?"

Lâm Nhạc Xuyên đáp: "Tối hôm qua 10 giờ, lúc mọi người đang bận rút thân phận, hành lang vắng người, nên tôi đã làm. Trước cửa phòng mỗi người đều rải phấn hoa, chỉ tốn 10 phút, tôi còn kịp rút thân phận trước 10 giờ rưỡi."

"Chiêu này hay đấy. Cơ mà..." ánh mắt Đoạn Dịch hơi trầm xuống, "Xem ra đã có người phát hiện ý định của cậu. Buổi sáng tôi thấy hành lang đã bị quét dọn."

Lâm Nhạc Xuyên gật đầu: "Ừm. Bất quá điều này cũng chứng tỏ, nhóm Người sói tối hôm qua đã gặp nhau."

Tối qua lúc 10 giờ, Lâm Nhạc Xuyên rắc phấn hoa trước cửa phòng mỗi người.

Sáng sớm ngày thứ hai, thông qua việc quan sát dấu chân lưu lại, là có thể biết tối qua những ai đã ra khỏi phòng sau 10 giờ. Nếu vận khí tốt, chân người nọ dính đủ nhiều phân hoa, còn có thể theo dõi lộ tuyến nơi hắn đã đi qua.

Nhưng hành lang đã bị quét dọn sạch sẽ, hiện giờ chẳng nhìn ra thông tin nào.

"Xem ra Người sói quyết định chơi rồi. Nếu chúng phát hiện ra tiểu xảo này, khẳng định đến đế giày cũng được rửa sạch. Nhưng nói ngược lại..." Đoạn Dịch nhìn Lâm Nhạc Xuyên, khóe mắt cong cong hỏi, "Sao cậu dám nói chuyện này với tôi? Không sợ tôi là sói à?"

"Có lẽ tôi cũng là sói. Cố ý diễn như vậy cho anh xem, để lừa gạt lòng tin của anh." Lâm Nhạc Xuyên nhìn Đoạn Dịch, ánh mắt mang chút ý cười bỡn cợt.

Đoạn Dịch cũng cười. Anh rút một điếu thuốc, "tách" bật lửa, đang tính châm lửa thì quay đầu nhìn, thấy ba cô gái đi ra đi vào phòng bếp, lại cất bật lửa vào.

Khóe miệng cắn điếu thuốc chưa châm lửa, Đoạn Dịch liếc mắt về phía Lâm Nhạc Xuyên, thấp giọng nói: "Không. Cậu không phải."

*Vu nữ = Phù thủy: Nhân vật này sở hữu 2 lọ thuốc, 1 lọ dùng cứu người và 1 lọ dùng để giết người. Ban đêm, Phù Thủy được báo ai bị Ma sói cắn, Phù Thủy có quyền chọn cứu người đó hoặc không. Ngoài ra, Phù thủy có thể dùng lọ thuốc độc để gi3t ch3t người mà mình nghi là ma sói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK