Cô nằm trên bàn sách, hiếm khi không có đám bạn nữ nhiều chuyện kia ở đây, cô thể lấy cơ hội này chợp mắt một lúc.
" Ngày hôm qua, cô ngủ lại ở đâu?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn, bất ngờ vang lên trước mặt cô.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Hàn Bích La cảm thấy lông tơ sau gáy đều dựng hết lên.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hoàng đang tức giận.
"Tôi ở chỗ của Tĩnh." Nhắc tới Long Tĩnh, trước mặt liền thay đổi ngọt ngào động lòng người, gương mặt cô lạnh lùng trở lại, giọng nói nhạt nhẽo trả lời hắn.
Đối mặt với Trần Hoàng, dù có sợ hãi đến đâu, cô cũng sẽ không thể hiện ra.
Sống chung nhà với Trần Hoàng hơn mười năm, cô rất rõ, cô nên đối đáp với người này như thế nào, càng do dự, hắn sẽ càng làm tới, cho đến khi cô đầu hàng mới thôi.
Hắn muốn có được cô, nên ít nhất sẽ không làm tổn thương cô, vì vậy cô mới dám ở trước mặt hắn, tạo ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nói một câu đủ làm hắn nổi điên.
"Cô đúng là đê tiện, mới mười sáu tuổi đã leo lên giường của tên kia?" Trần Hoàng căm hận chế nhạo, nhưng càng hận chính mình bất lực, không chiếm được cô gái này.
Cô phải là của hắn, từ ngày Hàn Viêm nhận hắn làm con nuôi trở đi, hắn vẫn luôn cho rằng như thế.
Nhưng, bởi vì một tên Long Tĩnh xuất hiện, cô liền trở thành vợ chưa cưới của người khác, mà không phải của Trần Hoàng hắn.
"Anh có chuyện gì? Tôi nhớ, phòng học của anh là ở lầu ba của trường, ở đây cũng không phải là phòng học của anh." Không thèm để ý đến lời nói khó nghe của hắn, cô lạnh lùng đuổi hắn.
"Cô !" Hắn nổi cáu, nhưng lại không có có cách nào gây khó dễ cho cô, chỉ có thể nổi giận đùng đùng xông tới đẩy ra bạn học trước mặt, giận dữ bỏ đi, không có dừng lại nửa khắc.
Nhìn hắn rời khỏi phòng học của mình, Hàn Bích La mới thở phào nhẹ nhõm, tự điều chỉnh nhịp tim đang rối loạn.
Quả nhiên, cô vẫn còn sợ hắn, không thể nào giằng co quá lâu với hắn.
Trong phút chốc, cô thấy nhớ Long Tĩnh, rất nhớ, rất nhớ anh, cho nên cuối cùng, cô bất chấp ánh mắt soi mói của mọi người, vội vả rời khỏi phòng học, chạy thẳng tới một sân trường khác.
Thế nhưng, lúc ở ngoài phòng học của Long Tĩnh, cô lại có chút do dự.
Cô, có phải là không nên tìm anh vào lúc này?
Một khi liên quan tới Trần Hoàng, Long Tĩnh sẽ lo lắng, cả hai người đều không nhường nhịn đối phương, cô không muốn vì nguyên do này mà làm cho anh tức giận, vì thế, cô vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn.
"Ơ? Cậu không phải là bạn gái của Long Tĩnh sao?" Đang lúc cô xoay ngoài muốn rời đi, bất ngờ có một giọng nói hứng thú vang lên đến kinh thên động địa, làm cho học sinh vốn ở trong phòng học, toàn bộ đều nhìn ra phía ngoài cửa.
Bao gồm cả Long Tĩnh đang thảo luận bản báo cáo với bạn học.
"Tôi, tôi, tôi......" Cô có chút hơi luống cuống, nhìn về phía kẻ đầu xỏ đã hại cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
"Đã tới thì phải đi vào trong chứ! Làm gì lén lén lút lút ở ngoài của?" Bạn học nam mập mạp, một tay đẩy mạnh cô vào trong phòng, sức lực rất lớn, thiếu chút nữa làm cho cô lảo đảo té nhào xuống đất, nằm dài trước mặt mọi người.
May mắn, Long Tĩnh kịp thời chạy tới dạt dào ôm lấy cô, tránh được tình huống phải té đau.
"Em không sao chứ?" Đầu tiên cúi đầu xuống, kiểm tra cô gái trong ngực có bị thương hay không, sau đó trừng mắt nhìn về phía bạn học nam tay chân vụng về kia.
"Tốt, tốt lắm, lần sau phải cải tiến thêm, nhất định là vậy!" Bạn học nam làm bộ dáng đầu hàng, vội vàng chạy đi, chỉ sợ sẽ giẫm lên đuôi cọp.
Dẫn cô rời khỏi phòng học, đi tới sân thượng không có bóng người, Long Tĩnh lại cúi đầu, nhìn cô gái nãy giờ không nói lời nào, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là em nhớ anh, nên mới tới tìm anh." Cô có chút khó chịu trả lời, chủ động tựa đầu vào ngực của anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào lồng ngực rắn chắc.
"Xuân Nhi, đừng nói dối với anh." Anh thậm chí còn biết rõ hơn bản thân cô, làm sao lại không đoán được cô đang nghĩ gì? "Trần Hoàng lại tới tìm em, có phải không?"
Cô bắt đầu đơ người ở trước ngực của anh, sau một hồi khá lâu, mới chậm rãi siết chặt cánh tay, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để cho hắn tổn thương đến em, anh bảo đảm." Anh đau lòng nói nhỏ, nhưng lại tức giận vì mình chỉ biết chịu bó tay.
Cô chính là không muốn nhìn thấy bộ dạng tự trách của anh, nên mới không chịu đem chuyện của Trần Hoàng nói cho anh biết; im lặng thở dài, cô vội vàng nở ra nụ cười ngọt ngào, trấn an nói: "A Tĩnh, em không sao, anh không phải lo lắng."
Suy nghĩ của cô, anh làm sao lại không biết?
Nhưng bây giờ, anh không có cách nào làm theo ý cô như trước kia, giả vờ như cái gì cũng không có xảy ra.
"Xuân Nhi, em bằng lòng gả cho anh sao?" Anh, không thể chờ cô lớn lên. Anh muốn đem cột chặt cột vào bên người, để cho Trần Hoàng không còn hy vọng nào với cô nữa.
Không ngờ tới anh lại lại đột nhiên hỏi như vậy, Hàn Bích La ngẩn người, cho là mình nghe lầm.
"Anh, anh.... ......."
"Anh biết, muốn em quyết định ngay lúc này, là anh quá ích kỉ, nhưng anh cũng không có cách nào." Long Tĩnh nắm lấy tay nhỏ bé của cô, đặt lên lồng ngực của mình.
Không, cô không cảm thấy anh ích kỷ, ngược lại, cô rất cao hứng khi anh chịu nói ra, nhưng, anh chỉ mới mười tám tuổi, còn cô, mới hơn mười sáu tuổi, hạ quyết định nhanh như vậy, có được không?
Hơn nữa, anh là bởi vì Trần Hoàng, mới quyết định kêt hôn với cô sao? Bởi vì không muốn để cho cô phải hốt hoảng lo sợ, nên mới muốn cưới cô? Cô rất mong, là anh tự nguyện, chứ không phải là vì ai khác mà cưới cô.
"Xuân Nhi, tin tưởng anh, anh sẽ không vì kẻ nào, cũng không vì chuyện gì mà cưới em, anh chỉ vì mình, chỉ vì anh thực sự yêu em nên muốn cưới em." Anh không nói hai lời, quỳ gối xuống, "Gả cho anh, được không?"
Cô làm sao có thể cự tuyệt?
Bạn nam này.... .....Không, là người đàn ông này, đang thật lòng cầu hôn với cô, cho dù cô có ngu xuẩn, có đần độn đi nữa, cũng sẽ không cự tuyệt anh.
Hàn Bích La cảm động rơi nước mặt, gật đầu, "Em đồng ý." Có thể trở thành vợ của anh, chính là nguyện vọng của cô.
Anh đứng lên, ôm chặt cô vào trong ngực, "Cả đời này, em phải ở bên cạnh anh, không cho phép em rời khỏi anh, biết không? Bà xã."
" Như vậy, anh cũng không được vứt bỏ em." Khóe môi cô cười tươi như hoa, nụ cười đó đến một lúc sau vẫn không hề biến mất.
Lời nói, vẫn cứ luẩn quẩn bên tai, Long Tĩnh lại cùng cô giải trừ hôn ước.
Cô bị hãm hại.
Bởi vì quá mức chìm đắm vào việc gả cho Long Tĩnh, cứ mãi sống trong niềm vui sướng đó, cô quên mất việc quan sát nhất cử nhất động của Trần Hoàng
Khi cô hôn mê, sáng ngày thứ hai tỉnh lại với thân thể trần truồng, không chỉ vậy bên cạnh cô còn có Trần Hoàng, anh ta cũng có bộ dạng trần truồng giống cô, cùng gương mặt lãnh khốc của Long Tĩnh, thì cô biết hạnh phúc đã cách cô rất xa, rất xa.
"Là cô ấy chủ động nhảy lên giường của tôi, cậu cảm thấy thế nào?" Hoàn toàn không sợ Long Tĩnh sẽ nổi đóa, Trần Hoàng mặt cười lạnh, một phát ôm chầm lấy Hàn Bích La đang hoảng hốt đến cực độ.
Cô thật nhanh đẩy anh ta ra, cầm lấy cái mền, bao bọc thân thể trần truồng của mình , đi về phía Long Tĩnh, "A Tỉnh. . . . . . anh hãy nghe em nói. . . . . ." cô đưa tay muốn đụng vào anh, nào có thể đoán được, lại bị anh nghiêng người tránh né.
Cô không dám tin trợn to mắt, khẽ nhếch môi,nơi cổ họng khô hốc không cách nào lên tiếng.
Long Tĩnh lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó xoay người, rời đi.
"Long Tĩnh, anh đứng lại." Cô lần nữa mở miệng, cưỡng ép cổ họng mình co rút thật nhanh để lên tiếng, gọi hắn dừng lại, "Anh tin tưởng lời nói anh ta sao? Anh tin em với Trần Hoàng sẽ làm chuyện hoang đường này sao?"
Anh không tin cô? Anh tin chuyện hoang đường giữa cô và Trần Hoàng?
Cô đang mong đợi, hi vọng anh sẽ tin tưởng cô.
Anh biết cô rất thích, rất thích anh, không phải sao? Cho nên, anh sẽ tin tưởng cô, không phải sao?
"Em hi vọng tôi trả lời em như thế nào?" Long Tĩnh chưa xoay người trở về, chỉ hơi lệch thân một chút, dùng khóe mắt nhìn cô, "Đúng là không biết thẹn, ai cũng có thể làm chồng cô?"
Trong nháy mắt, cô cảm giác như rét lạnh thấu xương đang bao trùm lấy mình, máu trong người như trong phút chốc đông lại.
Cô rũ cổ xuống, cố nhịn xuống dòng nước mắt đang trực chờ rơi nơi vành mắt, nhẹ giọng mở miệng: "Như vậy đi, không tiễn, nhị thiếu gia."
Cô không gọi anh là A Tỉnh, mà giống mọi người gọi anh nhị thiếu gia, rõ ràng cô đang muốn cùng anh vạch rõ giới tuyến.
Long Tĩnh làm như cô mong muốn, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi căn phòng của cô.
"Trở thành người đàn bà nằm dưới thân tôi, cô có cảm giác gì?" Gian kế được như ý, Trần Hoàng lộ ra một nụ cười giễu cợt, hướng về phía cô đang dần hóa đá mà nói.
Mười sáu tuổi- Hàn Bích La, đã biết được cái gì gọi là"Hận" .
Cô hận Trần Hoàng, là anh ta hãm hại cô, hại cô bị ném bỏ, hại cô mất đi Long Tĩnh.
Cô hận anh, hận đến muốn giết chết anh. Thế nhưng, cứ như vậy mà giết chết anh thì quá hời cho anh, cô muốn anh nếm thử một chút cảm giác tuyệt vọng giống cô hiện giờ, để cho anh nếm thử cảm giác mất đi tất cả là như thế nào.
Hàn Bích La quay mặt lại, tặng một nụ cười lạnh cho người đàn ông đang hả hê kia.
"Cô cười cái gì?" Không ngờ cô lại có thể cười được, Trần Hoàng hoài nghi, trong lòng có chút phòng bị.
"Cười sự khờ khạo của anh ." Lắc đầu một cái, đôi mắt của cô lúc này dường như chẳng phù hợp với tuổi mười sáu, vừa lạnh lẽo vừa mang ý giểu cợt, "Để cho tôi trở thành người đàn bà nằm dưới thân của anh, anh thật sự cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh sao?"
"Cô đang có ý gì?"
Cô khẽ cười một tiếng, tiếng cười lạnh khiến người khác phải rét run, rét từ trong lòng ra đến tận bên ngoài, " Dù tôi có lên giường với đàn ông trên khắp thế giới này, cũng sẽ không lên giường với anh; hơn nữa, anh cho rằng, anh khiến Long Tĩnh từ bỏ tôi, thì anh có thể thuận lợi ngồi vào vị trí viêm bang chủ sao?"
"Cô. . . . . ." Trần Hoàng cũng không ngu ngốc, nhất thời nhận ra tâm tư của cô qua lời nói.
“Hiểu?" Mất đi Long Tĩnh, tương đương với mất đi tất cả; cô không còn gì cả, nên có thể bất chấp mọi thứ, dù sao cũng không còn người nào vì cô mà lo lắng nữa: "Cô tốt nhất nên đợi xem, nhìn kỹ một chút, nhìn cho rõ những việc mà một người thông minh như tôi sẽ làm."
Nhìn cặp mắt lạnh băng kia , trong lòng Trần Hoàng có chút kinh ngạc, ý định ban đầu của anh không phải là như thế, nhưng tất cả đã không còn cách cứu vãn được nữa rồi.
Ngay đêm đó, anh tìm đến mấy vị trưởng lão quan trọng trong bang.
"A Hoàng, cậu chậm một bước." Một vị trưởng lão trong đó nhìn anh lắc đầu một cái.
Anh chậm?
"Tiểu thư đã đi tìm chúng tôi, và chúng tôi cũng cho rằng nên cho tiểu thư một cơ hội, xem thử năng lực của cô ấy, xem cô có khả năng trở thành Bang chủ kế nhiệm của Viêm Bang hay không." Trưởng lão chậm rãi giải thích.
"Cô ấy mới 16 tuổi, tại sao lại có thể làm bang chủ?" Anh hỏi ngược lại, phản đối đến cùng.
"Dựa vào việc cô ấy là con gái ruột cuả Hàn Viêm, dựa vào, cô ấy có lá gan dùng đao tự đâm một nhát vào lòng bàn tay mình, mà mặt lại không đổi sắc tiếp tục cùng chúng ta nói điều kiện"
Cô tự đâm mình một nhát sao?
Trần Hoàng không thể tin được, thấy rõ lời nói của cô, cũng không phải nói giỡn.
Cô là nghiêm túc, cô muốn trừ đi anh, thay thế anh, trở thành bang chủ nhiệm kỳ kế tiếp của Viêm bang.
Thế nhưng, trở thành người đứng đầu một bang phái, cô sẽ gặp phải cái gì? Điều này làm cho trong lòng của anh đột nhiên nhói lên.
"Các người tuyệt đối không thể làm như vậy, hơn nữa cha nuôi cũng sẽ không đồng ý." Anh muốn nghĩ biện pháp, ngăn cản cô trở thành người thừa kế.
"Đây là ý của mấy lão già chúng tôi, A Viêm cũng sẽ không có gì phản đối."
Đáng chết! Cô bé kia, không, cô căn bản không thể gọi là cô bé, vì cô bé thì không thể làm ra chuyện như vậy!
Trần Hoàng tức giận đùng đùng rời khỏi chỗ các vị Trưởng Lão, muốn tìm cô gái kia ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại bị chặn ở cửa.
Bởi vì, Hàn Bích La đã chuyển ra khỏi nhà Hàn gia.
Ngày sau, anh cũng chỉ có thể thấy cô trong hội nghị ở viêm bang.
Mấy vị trưởng lão Viêm bang đang bàn bạc cùng con gái ruột của Hàn Viêm trong phòng khách, chuyện này khiến không ít thành viên trong bang không khỏi kinh ngạc, đặc biệt là những người đang ra sức lấy lòng Trần Hoàng.
Tất cả mọi người dường như không tôn trọng thành viên ít tuổi này, thậm chí còn có người trước mặt mọi người mà cười nhạo cô, nói Hàn Bích La cô mấy ngày sau sẽ khóc lóc rời khỏi. Nhưng ngày hôm sau, người rời khỏi lại là người đã cười nhạo cô.
Bởi vì, Hàn Bích La đã nắm được chứng cứ anh ta buôn lậu ma túy, cho người vây bắt anh ta cùng toàn bộ đồng bọn, đưa tất cả vào phòng giam, nhưng không ai biết Hàn Bích La nhận được tin tức này từ nơi nào. Một số người phản đối cô, chống lại cô, đều bị cô lần lượt đuổi khỏi bang, về sau không còn người nào dám can đảm nói cô là cô gái nhỏ không có năng lực.
Ánh mắt xem thường dần biến thành kinh sợ và kính nể.
Hàn Bích La không chỉ một mình đơn độc dám tới chỗ bang phái đang đối địch với Viêm bang, mà còn bình an vô sự trở về, thậm chí cô còn thuyết phục được Bang Chủ bang đó cùng hợp tác với Viêm bang, đưa Viêm bang trở thành một trong hai bang phái có sức ảnh hưởng lớn ở phía Đông.
Năm ấy, cô chừng mười tám tuổi.
Bên cạnh thành công của cô là hàng loạt các lời đồn thổi vô cùng khó nghe, nhưng cô đều bỏ ngoài tai, chuyên tâm tiến hành kế hoạch của mình.
Những ngày tiếp theo, trừ một số người ngoài bang không muốn nghe lệnh cô, thì số người nguyện ý theo cô càng ngày càng nhiều, cô và Trần Hoàng xem như ngang bằng về lực lượng.
Trở thành một trong ba người đứng đầu Viêm bang, cái này còn là chưa đủ, cô còn muốn Trần Hoàng mất đi tất cả, để cho anh ta vĩnh viễn không có cơ hội vùng dậy.
Từ ngày bị Long Tĩnh vứt bỏ, cô cũng đã vứt bỏ sự ngây thơ của mình, bắt đầu phong tỏa bản thân, khiến bất kỳ ai cũng không thể đến gần, cũng không cách nào bắt ép cô.
Dựa vào thế lực ở Viêm bang, cô và Trần Hoàng bắt đầu tranh đấu, thế lực cô càng ngày càng lớn mạnh. Vốn Bang chủ bang phái đang cùng cô hợp tác, lại thấy mình không có khả năng tranh giành cùng, liền chủ động xác nhập với Viêm bang, khiến Viêm bang trở thành bang phái duy nhất ở phía Đông
Thế là cô trở thành người thừa kế Viêm bang.
Hàn Viêm cũng không muốn rút lui nhanh như vậy, nhưng phải đành chịu vì từ khi cô lên làm bang chủ lời nói của cô càng ngày càng có giá trị, Hàn Viêm dù không nguyện ý, cũng phải tạm thời nói lời đồng ý, rút ra khỏi bang phái, truyền chức bang chủ lại cho con con gái.
Hàn Bích La cắn môi, thỏa mãn vì sắp đạt được mục đích; nhưng là cô tuyệt đối không ngờ rằng, Trần Hoàng lại có thể sai người đánh lén Long Tĩnh, xúi giục cha cô phản bội Long Môn, cái này không phải là tự mình tìm đường chết sao.
Long Tuyền và Long Tĩnh có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh thế nào thì không ai mà không biết, càng không cho phép bất cứ người nào làm chuyện phản bội, cho nên khi biết cha mình bắt cóc vợ Long Tuyền cô chỉ có thể nhắm mắt làm liều, bắt cô ấy tới chỗ Long Tuyền nói điều kiện.
Chỉ có điều cô biết như vậy cũng không đủ, cho nên dụ Trần Hoàng đến phòng, rồi đánh xỉu anh ta; nhưng chính cô cũng không cẩn thận bị Trần Hoàng đâm bị thương.
Cố nén đau đớn, mang theo Lôi Kỳ đến phòng khách, Hàn Bích La không cách nào phủ nhận, khi nhìn thấy người đàn ông đã làm tổn thương mình, trong lòng cô vẫn vì anh mà rung động, vì anh tự cổ động mình; anh vẫn đẹp trai như trước, nhưng khuôn mặt lãnh khốc kia lại nhắc nhỡ cô lần nữa, anh không còn là Long Tĩnh của trước kia, không còn là Long Tĩnh luôn thương cô, yêu cô.
Hôm nay đứng trước mặt cô, chính xác là hai người đứng đầu của Long Môn, là người nắm giữ sự sống chết của cha cô cùng các anh em trong bang phái.
Cô bắt mình xoay mặt lại, không nhìn tới khuôn mặt kia, người đã khiến cõi lòng cô tan nát, bắt buộc mình tỉnh táo cùng Long Tuyền nói điều kiện,miệng vết thương đau nhứt, khiến cô không cách nào mở miệng, nhưng cô vẫn khiên cường chống chịu, mở miệng hỏi Long Tuyền, đang cực kỳ lo lắng.
Bắt vợ của anh, lại dùng vợ của anh tới nói điều kiện, anh nhất định là giận đến điên. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở trong lòng nói với anh tiếng xin lỗi.
“Cô định làm cái gì?" Nhưng ngoài dự đoán của cô, Long Tĩnh nãy giờ vẫn không nói chuyện, đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại cô.
Anh đang quan tâm cô sao? Buồn bã nghĩ tới, cô không cho phép mình tiếp tục nhìn anh nữa, càng không trả lời vấn đề của anh, cô chỉ nhìn chằm chằm Long Tuyền, liều mình chống đỡ tiếp tục đi, chỉ là, nhưng máu chảy với tốc độ quá nhanh, cô cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu mơ hồ, ý thức cũng bắt đầu tan rã. . . . . . Không thể, cô phải đến chỗ Long Tuyền bảo đảm, mới có thể ngã xuống!
Cuối cùng, Long Tuyền đã cho cô một đáp án có thể sánh ngang Phạm Âm.
Mà cô, lại trơ mắt nhìn cha mình bỏ lại cô và tất cả anh em trong bang rời khỏi nhà họ Hàn. Như vậy, như vậy đã đủ rồi.
Xác định cha và các anh em sẽ không vì vậy mà sau này bị thương, cô mệt mỏi đến độ không còn cách nào chống đỡ để đi xuống .
Hai chân mềm nhũn, Hàn Bích La từ từ ngã ra phía sau, một đôi tay quen thuộc nhưng lại xa lạ nhanh chóng đỡ lấy cô, cô biết đó là ai, nhưng cô không ngước mắt nhìn anh, chỉ dùng hơi sức cuối cùng nói cho Long Tuyền biết vị trí của Trần Hoàng.
Càng buồn cười hơn chính là, trước khi lâm vào hôn mê, cô vẫn rất vui mừng mà nghĩ , có thể chết trong ngực anh đúng là điều an ủi lớn đối với cô. . . . . .
Một trận đau đớn kịch liệt, đau đến tận xương tủy, đem Hàn Bích La từ trong bóng tối tỉnh dậy, đồng thời cũng nhắc nhở cô, cô còn sống.
Cô không có chết, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh. Thầm nghĩ, cô cho rằng lần này mình chết chắc, giấc mơ cô vừa mơ rõ ràng là điềm báo của người sắp chết, nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng, không nghĩ đến mạng cô thật sự rất lớn, bị như vậy cũng không làm cô chết.
Nhớ lại chính mình hết lần này đến lần khác đối mặt với cái chết, mà mỗi lần đều bình an thoát khỏi Quỷ Môn quan, cô thật sự không biết nên cảm ơn ông trời, hay là oán hận ông trời, sao không để cho cô đi gặp mẹ sớm một chút.
Mệt mỏi nhắm mắt thêm lần nữa, cô nở ra một nụ cười đầy giễu cợt. Thôi vậy, sống cũng tốt, chết đi cũng tốt, cuối cùng chẳng phải cũng chết sao? Cô đã đồng ý với mẹ, bất luận có khổ sở đến đâu, khó khăn thế nào, cô cũng sẽ khiên cường sống thật tốt, không tìm đến cái chết.
Nhưng mà, mẹ, như vậy mà sống, khiến người rất mệt mỏi, tại sao lúc trước lại tàn nhẫn như vậy, bỏ lại cô, lại còn muốn cô đồng ý cái cam kết quái quỷ đó? Bị đàn ông vứt bỏ, cùng Trần Hoàng đấu trí, cùng đám người không phục cô ở trong bang tranh đấu, toàn bộ chúng đã làm cô mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi.
Có lúc, cô thật muốn mình có thể ngủ thật say, không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhưng mà, sự thật là sự thật, cô muốn trốn cũng trốn không thoát, vẫn phải tiếp tục mở mắt, tiếp tục đối mặt.
Chịu đựng cơn đau từ bụng truyền tới, cô dùng sức nâng cánh tay đang không có chút sức lực nào, tay muốn lần đến chỗ bị thương, thì bị một bàn tay khác nắm lấy, ngăn cản "Hành động thiếu suy nghĩ" của cô.
Cô cứng đờ, suy đoán xem rốt cuộc đối phương là ai.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Một giọng nam trầm thấp, từ từ vang lên bên tai cô.
Là giọng nói trước khi cô bất tỉnh, là giọng nói đã không ngừng gọi to tên cô, nghe thật quen tai, nhưng cũng thật biết cách đả thương người khác.
Long Tĩnh, đúng là anh! Thân thể Hàn Bích La cứng lại, cũng không lập tức mở mắt ra.
Cô đã kêu vị bác sĩ kia nói lại, nói cô không muốn gặp anh, không phải sao? Hơn nữa, chắc rằng anh cũng không muốn gặp lại cô.
Không có người đàn ông nào đủ khoan dung, khi nhìn thấy người phụ nữ của mình, lại cùng người đàn ông khác trần truồng cùng ngủ trên một chiếc giường, còn có thể giống như trước đây yêu thương cô, cưng chiều cô. Cho dù, cô là bị Trần Hoàng hãm hại, mà cô và Trần Hoàng cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì .
Như vậy, hiện tại anh đợi cô trong phòng bệnh, là vì chuyện gì? Chẳng lẽ, anh không đồng ý với Long Tuyền để cho cha cô chạy, cho nên muốn dùng cô để uy hiếp cha cô sao?
Nhưng anh cũng không phải không biết, ở trong mắt cha cô, cô chỉ là một con cờ có thể sử dụng. Một khi con cờ bị bắt, mất đi công dụng, cha cô còn để ý kết quả của cô thế nào sao? Anh, rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Mở mắt ra." Long Tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, thấy cô hoàn toàn không có ý định mở mắt, liền lạnh lùng ra lệnh.
Giọng điệu cay nghiệt, lần nữa nhắc nhỡ cô, anh đã không còn giống trước kia luôn thương cô, cưng chiều cô.
Anh là người đứng đầu Long Môn, mọi việc trong Long Môn đều do anh trong coi. Mà cô, cho dù trở thành người thừa kế Viêm bang, bang phái lớn nhất ở phía Đông, nhưng so sánh với anh, vẫn là một trời một đất. Hơn nữa, Viêm bang chỉ là một trong những chi nhánh của Long Môn mà thôi.
Chênh lệch to lớn như vậy, cô không phải cố gắng nữa, dù có liều mạng bù đắp cũng không đủ, hơn hết, cha cô còn mù quáng nghe theo lời xúi giục của Trần Hoàng, trở thành người phản bội Long Môn, cô lại là con gái của người phản bội, cô như một con chuột giữa phố đông, là thứ ai ai cũng muốn giết bỏ.
Tay đang đặt trong lòng bàn tay anh, chậm rãi nắm thành quyền, muốn giảm bớt diện tích tiếp xúc da thịt với anh.
Cô không muốn mở mắt, không muốn nhìn đến anh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy không chịu được, thấy mình quá hèn mọn.
Một đôi môi cực nóng trong nháy mắt đặt lên môi cô. Kinh ngạc mở mắt ra, chống lại cô là một đôi mắt với con ngươi đen tựa như một vực thẳm không đáy, khiến cô không khỏi giật mình.
Cô ra sức giãy giụa, nhưng thân thể do mất quá nhiều máu, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, chỉ có thể vô dụng mặc cho lưỡi của anh xông vào phần môi của cô, mặc cho anh dây dưa, quấn quýt với cái lưỡi thơm tho của cô, cho đến khi cô vì thiếu dưỡng khí mà bất tỉnh đi, anh mới kiềm chế mà buông cô ra, từ trên cao nhìn xuống, thấy khôn mặt nhỏ nhắn của cô khôi phục được một chút huyết sắc.
"Anh. . . . . ." Cô nhìn chằm chằm anh, không hiểu taị sao anh lại làm chuyện như vậy, anh không phải hận cô đến thấu xương sao, như thế nào lại có thể hôn cô? Hay là, anh nghĩ làm như vậy để trả thù việc cô năm đó đã "Phản bội" anh? Hoặc là dùng cái này để làm nhục cô vì cô là “Người con gái phản bội”?
Nghĩ đây chính là nguyên nhân anh làm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa có chút huyết sắc, trong nháy mắt lại trắng bệch.
Long Tĩnh không mở miệng, chỉ là nhìn chằm chằm cô không rời.
"Anh đi ra ngoài!" Cô không nhìn đến anh, cô cũng không muốn gặp lại anh.
Hàn Bích La cảm thấy rất sợ, nếu như anh thật sự thừa nhận, chuyện anh đến đây, là có mục đích khác, mà nụ hôn của anh, chỉ là để trêu cô, chỉ là để làm cô nhục nhã, thì lòng cô nhất định không chịu nổi sự hành hạ này.
Nếu anh không đi, cô có thể đi, nếu như phải bò, cô cũng muốn ngay lập tức bò ra khỏi phòng bệnh này, ra khỏi bệnh viện này.
"Nằm xuống, đừng nghĩ trốn." Nhìn ra ý đồ của cô, Long Tĩnh lạnh lùng cắt đứt vọng tưởng của cô.
"Anh. . . . . ." Bị nói trúng ý định vừa tính toán trong đầu, Hàn Bích La thoáng cứng đờ.
Trước kia cô, ở trước mặt anh luôn không có cách nào che giấu được ý nghĩ trong đầu. Không ngờ qua tám năm chia lìa, anh còn có thể chuẩn xác đoán được suy nghĩ của cô.
Không, không thể nào, anh chỉ là vô tình đoán ra mà thôi.
"Cảnh cáo em, đừng nghĩ trốn." Anh cúi người, hai tay chống hai bên gò má cô, khuôn mặt không còn tàn khốc nữa, chỉ có lạnh lẽo, "Nếu như em dám chạy, tôi đảm bảo, tất cả anh em trong Viêm bang tuyệt đối không tốt hơn."
Cô không dám tin nhìn chằm chằm vào anh.
Trước mặt cô lúc này là người đàn ông cay nghiệt, thật sự người trước kia thương cô, cưng chiều cô với bây giờ là cùng một người sao?
Không, anh ta không phải.
Anh từ lâu đã không còn là người trước kia cô quen, Long Tĩnh mà cô từng lệ thuộc vào, giờ đây anh đối với cô, chỉ còn thù hận, chỉ còn lại khinh thường.
Cái này là hậu quả, cô đã sớm nghĩ đến, không phải sao? Nhưng tại sao, lòng cô lại co rút đau đớn đến thế, hốc mắt đau nhói, thật sự là đau sao?
Hàn Bích La từ từ khép mắt lại, không cho phép nước mắt mình trào ra. Cô không thể mềm yếu như vậy, người thật sự bị uất ức mới có thể chảy nước mắt, mà cô, cái gì cũng không phải, đúng, cái gì cũng không phải. . . . . .