Chớp mắt tôi đã chuyển đến ở nhà Thẩm Tu được ba ngày. Ba ngày này, Thẩm Tu hầu như là ở nhà cùng tôi, một ngày ba bữa hầu hạ tôi rất chu đáo.
Tôi đã sống một cuộc sống mà đa số người mơ ước: Ăn rồi ngủ giống như heo vậy, rồi lại giống như gấu trúc được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, không cần lo lắng bị giết.
Nhưng cũng rất thần kỳ, ngoài việc quên mất kí ức của việc yêu đương ra thì những thứ khác tôi đều nhớ rất rõ, ví dụ như công việc của tôi, đúng vậy, trong giọng nói đứt hơi khản tiếng của sếp, tôi chỉ xin nghỉ ốm được mỗi ba ngày.
Trong ba ngày này, Thẩm Tu rất ngoan rất thành thật, đến cả việc gọi điện thoại cũng ở bên cạnh tôi. Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến việc tôi cố ý dính lấy anh ta.
Thẩm Tu không gọi điện thoại cũng không nhắn tin cho con hồ ly tinh đó ba ngày rồi.
Ha.
Tôi không tin con hồ ly tinh kia có thể nhịn được.
Ngày nào tôi cũng chờ con giáp thứ 13 kia đến để đánh ghen thế mà lại sóng yên biển lặng, rất có dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng.
Tôi:???
“Còn muốn ăn gì nữa không?”
Thẩm Tu đột nhiên nghiêng người sáp lại gần, làm tôi sợ đến mức lập tức hoàn hồn.
Đây là ngày cuối cùng trong ba ngày nghỉ ốm của tôi, ngày mai tôi phải đi làm trở lại vì vậy Thẩm Tu đặc biệt dẫn tôi đi dạo siêu thị, chuẩn bị lấp đầy cái tủ lạnh rỗng trong nhà.
Trong siêu thị boutique, giá cả mắc đến mức làm người ta nóng cả ruột gan, càng khỏi nói trong xe hàng Thẩm Tu đang đẩy đã chất cả đống đồ rồi.
Cặn bã muốn tiêu tiền, tôi nên dốc sức giúp anh ta một tay nhưng đức tính tốt đẹp là tiết kiệm được hình thành từ nhỏ không cho phép tôi làm như vậy.
Huhu.
Thật nhức đầu.
Như thấy sự do dự của tôi, Thẩm Tu cười, đưa tay nhéo má tôi: “Vợ à, em muốn mua gì thì cứ mua, chồng nuôi được.”
“...”
Tôi đang định nói thì có tiếng “bộp”, tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên ở trước mặt chúng tôi.
Ngẩng đầu nhìn lên, bạn thân tôi đang kinh ngạc nhìn tôi và Thẩm Tu, dưới chân cô ấy là một chai rượu vang đỏ đã vỡ vụn, vết rượu đỏ tươi theo đường chỉ gạch trên mặt đất chảy về phía chúng tôi.
Người quản lý siêu thị nghe thấy tiếng động đã lập tức đến xử lý.
Cũng may là lúc này trong siêu thị không có nhiều người, bạn thân không kiên nhẫn để nói với quản lý, chỉ vứt thẳng một tấm thẻ qua, quản lý lập tức vui vẻ chạy đi tính tiền.
Cô ấy kéo tôi ra sau lưng, chắn ngang bảo bọc tôi như gà mẹ che chở gà con.
“Thẩm Tu, anh có ý gì?”
Thẩm Tu vừa rồi còn dịu dàng đã lập tức thay đổi nét mặt, trên người lạnh lẽo thêm mấy phần, dáng vẻ muốn nói chuyện nhưng lại kiêng kị tôi có ở đó.
Tôi vội vàng kéo góc áo cô ấy: “Hạ Hạ.”
“...”
“Mấy ngày nay Thẩm Tu đối với tớ rất tốt, thật đó, cậu đừng tức giận nữa nha, tớ sẽ xử lý tốt.”
“...”
Cục tức của cô ấy bị nghẹn lại, ho tới trời long đất lở.
Thẩm Tu nghe tôi nói thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặt mày không vui lúc đó lập tức tan thành mây khói.
“Tô Tiểu Mộc, cậu, cậu ngốc có phải không?”
Huhu.
Sao lại vạch trần nỗi đau của người khác như vậy chứ, tôi chỉ ngốc chút xíu thôi mà.
8
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy với đôi mắt đẫm lệ, cuối cùng cô ấy bị tôi đánh bại.
“Được rồi, chỉ cần cậu vui là được, tớ còn có việc, mẹ kiếp, tên chó kia cứ nằng nặc muốn uống rượu vang đỏ của siêu thị này.”
Cô ấy hùng hổ xoay người rồi đi đến quầy hàng lấy một chai rượu vang.
Tôi biết gần đây cô ấy đang chạy một hạng mục, cô ấy từng nói, chỉ cần cầm được hạng mục này vậy thì không cần lo lắng KPI của năm nay nữa. Còn “tên chó” trong miệng cô ấy chính là “papa” bên A của hạng mục đó.
Hình như nghĩ đến gì đó, lúc cô ấy đang chuẩn bị đi tính tiền thì đột nhiên quay đầu lại nói: “Nếu anh ta dám bắt nạt cậu thì cậu nói với tớ, không cần biết anh ta là ai, tớ đều sẽ xắn tay áo lên đánh anh ta cùng với cậu, không phải sợ, có chị ở đây.”
Thật tốt!
Tôi nhìn cô ấy rời đi, hiển nhiên không nhìn thấy được khóe miệng cong cong cười như không cười của Thẩm Tu.
Chờ tôi quay đầu, vừa hay đụng phải ánh nhìn sâu xa của Thẩm Tu.
“Vợ à, em thật sự cảm thấy anh đối với em rất tốt?”
“...”
Đây là câu hỏi đòi mạng đúng không?!
Tôi suy nghĩ vài giây.
Gật đầu.
Sau đó Thẩm Tu như phát điên, vươn tay trực tiếp ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng giống như có thể vắt ra nước.
“Sau này anh sẽ đối xử với em càng tốt hơn, tốt đến mức em không muốn rời xa anh dù chỉ một phút một giây.”
“...”
Chết tiệt.
Cặn bã thật là giỏi!
Tôi bình ổn lại trái tim nhỏ bé đang đập loạn nhịp, vùi vào trong lòng Thẩm Tu trợn trắng mắt.
…
Tôi và Thẩm Tu đều không để ý đến chuyện nhỏ xảy ra ở siêu thị.
Về đến nhà, Thẩm Tu lập tức bắt đầu sắp xếp đồ đạc vừa mua.
Tôi ngồi trên chiếc ghế cao ở bên cạnh, thảnh thơi thoải mái ăn bánh kem dâu tây ngàn lớp mà Thẩm Tu mua cho tôi.
“Chồng ơi, táo rửa xong chưa?”
“Chồng ơi, lấy sữa chua ở trong túi ra cho em, em khát quá.”
“Chồng ơi, tối nay chúng ta ăn gì thế?”
“...”
Tôi sai bảo Thẩm Tu đến mức sảng khoái trong lòng, Thẩm Tu bị sai bảo dường như cũng rất vui vẻ, lúc nào cũng nhìn tôi đầy tình ý rồi đáp một tiếng “Được”.
Tôi:???
Mất cả hứng.
Cặn bã như thế này là muốn hoàn lương, hồi tâm chuyển ý?!
Không.
Một lần cặn bã, cả đời cặn bã.
Toàn giả vờ cả thôi.
Ngày mai chúng tôi tách ra đi làm, đến lúc đó chó cặn bã có rất nhiều thời gian đi tìm con hồ ly tinh kia, chắc chắn sẽ lộ nguyên hình.
Ha.
Cứ chờ xem.
…
9
Sáng hôm sau, lúc tôi đi ra từ phòng tắm thì bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.
Cháo kê vàng óng vẫn còn bốc khói, trên đ ĩa ăn tinh xảo là những chiếc bánh mì kẹp, bánh bao hấp và trứng luộc đã bóc vỏ.
“...”
Tôi biết rồi.
Thẩm Tu muốn tấn công dạ dày của tôi, hừ, nham hiểm.
Tôi ra sức cắn quả trứng một miếng.
Tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục!
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Tu đưa tôi đến dưới tầng công ty.
“Tan làm anh đến đón em, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Tôi tùy tiện gật đầu, cởi dây an toàn liền chạy đi mất.
Cho đến khi tôi quẹt thẻ vào công ty, xe của Thẩm Tu mới nghênh ngang rời đi.
“Tiểu Mộc, kia là bạn trai của em à, thật đẹp trai nha.”
Đồng nghiệp bình thường có mối quan hệ tốt tiến lại gần rồi kéo cánh tay tôi cùng nhau đi vào phòng làm việc.
Bạn trai?
Rất nhanh không phải nữa rồi.
…
Lượng công việc ba ngày tồn đọng suýt chút nữa là tiễn tôi “đi” luôn.
Nhìn ánh mắt thỉnh thoảng quét đến của sếp, tôi thật sự rất muốn nói cho sếp biết là tôi thật sự vừa mới tháo băng gạc ở trên đầu ra.
Bận cả buổi sáng tới giờ nghỉ trưa mà lượng công việc mới giảm được 1/3, nhìn một chồng bản thảo cần hiệu đính kia, tôi nằm gục xuống bàn, khuôn mặt đầy vẻ nhân sinh không còn gì lưu luyến, không buồn đến căn tin ăn cơm nữa luôn.
“Tiểu Mộc, cậu không sao chứ, muốn ăn gì mình đem lên cho cậu.”
Tôi uể oải lắc đầu: “Không cần đâu, tớ không đói, mọi người đi ăn đi.”
Các đồng nghiệp đồng tình nhìn tôi, sau đó rời đi.
Lúc Thẩm Tu gọi điện thoại đến thì tôi đã lao đầu vào trong công việc rồi, không biết sao nhưng khoảnh khắc vừa nghe được giọng nói của Thẩm Tu, chút tủi thân trong lòng tôi lại bị phóng đại lên mấy lần.
“Chồng ơi.”
Chưa đến 10 phút, Thẩm Tu đã ở dưới tầng công ty tôi.
Khi tôi chạy xuống, thấy anh ta mặc vest tay cầm một hộp cơm tinh xảo đang dựa người vào xe.
Huhu.
Sao đây lại là một tên cặn bã chứ.
Thấy tôi đứng ở đó, Thẩm Tu cười đi về phía tôi, sau đó kéo tay tôi lên xe.
Nhiệt độ bên trong xe vừa phải, mở hộp đồ ăn ra, hương thơm phả vào mặt, trong nháy mắt tôi như sống dậy.
Hoá ra không phải là tôi không muốn ăn cơm, mà là tôi muốn ăn cơm khác.
Tô Tiểu Mộc, mày high quá!
Cơm Thẩm Tu mang đến ăn ngon quá.
Lúc tôi đang ăn, Thẩm Tu đột nhiên nói: “Tô Tiểu Mộc, anh thật sự nuôi được em, nếu như công việc mệt quá vậy thì xin nghỉ rồi nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
“...”
Tôi bị sặc.
Ho một lúc lâu, Thẩm Tu giúp tôi vỗ phía sau lưng.
Cuối cùng tôi không ho nữa.
Nuôi tôi?
Thế chả phải là chê cười à.
Hồ ly tinh có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, đến lúc đó anh ta nuôi hết à.
Có lẽ là tôi châm chọc quá rõ ràng, Thẩm Tu hơi mất hứng xoay mặt tôi qua, bức tôi nhìn anh ta: “Tô Tiểu Mộc, anh chỉ nuôi một mình em.”
“...”
Im lặng giống như một cái bình phong che ở giữa tôi và Thẩm Tu.
Tôi nhíu mày, vẻ mặt khôi phục giả tạo ngày trước, cười ngọt ngào với Thẩm Tu.
“Chồng giỏi quá, em biết mà, chồng đối xử với em tốt nhất, thế nhưng mà em rất thích công việc này, không muốn từ chức.”
Tôi làm nũng, Thẩm Tu cũng hết cách.
Thấy sắp đến giờ làm việc, tôi sốt ruột mở cửa xe về đi làm.
Kết quả, Thẩm Tu khoá lại.
Tôi:???
Thẩm Tu cau mày: “Chồng em tốt như thế, có phải bé yêu nên thưởng một chút không?”
“...”
Móa…
Nhìn khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, tôi hơi nghiêng về phía trước, chuẩn bị có lệ chạm nhẹ vào má anh ta một chút, quá lắm thì đi lên rửa đi là được.
Không ngờ, Thẩm Tu đột nhiên ngẩng đầu nghênh đón.
Môi Thẩm Tu thật là mềm.
Lúc tôi muốn lùi lại thì sau gáy bị một bàn tay đè lại.
“Ưm.”
Trong hơi thở quấn quýt là tiếng lẩm bẩm của Thẩm Tu: “Tiểu Mộc Mộc.”
Đầu tôi choáng váng, hoàn toàn mềm đi.
Hám sắc làm lu mờ ý nghĩ aaa!
...
*
Hết phần 3.