"A? Các người nhận thức?" Thích Lan sửng sốt.
"Hắn là Phạm Học Ôn, là anh của Học Tiệp." Thích Anh lập tức giải thích. Học Tiệp là bạn thân của nàng nhiều năm, bởi vì thường xuyên lui tới, cho nên nàng cùng Phạm Học Ôn cũng không tính là xa lạ. "Phạm đại ca, nàng là chị gái của em, tên là Thích Lan." Nàng thay hai người giới thiệu.
"Khéo như vậy!" Thích Lan tươi cười, không dự đoán được nam nhân thấy việc bất bình ra tay cứu giúp trước mắt này lại là anh trai của Học Tiệp.
Học Tiệp là bằng hữu tốt nhất của em gái, cũng thường xuyên đến nhà, là nữ hài tử trầm tính có chủ kiến, đối với việc thiết kế nội thất được trời ban cho, ở đại học đã có thành tích tốt, nay lại là thiết kế sư nổi tiếng được nhiều người biết đến.
Nguyên lai bọn họ là anh em, không trách đều xuất sắc như vậy.
Thích Lan cười sâu sắc, đang định thận trọng nói lời cảm tạ, thì nhân viên công tác chợt đến ngắt lời. "Tiểu thư, cảnh sát lập tức sẽ tới, có thể làm phiền tiểu thư viết bản tường trình hay không?"
"Không thành vấn đề." Thích Lan nhanh chóng gật đầu.
"Chị, chị không phải còn phải đi Nam bộ để làm việc sao?" Thích Anh nhịn không được nhắc nhở nàng.
"Chuyện của em mới là trọng yếu, chờ viết xong bản tường trình rồi đi Cao Hùng cũng chưa muốn." Thích Lan trả lời như đương nhiên, rồi buông tay em gái ra, vươn tay phải hướng Phạm Học Ôn. "Phạm tiên sinh, thật cao hứng khi nhận thức anh, vừa ròi thật sự cảm ơn anh." Nếu không phải hắn hăng hái làm việc nghĩa, nàng nhất định sẽ bị thương, tuy rằng hiện nay xã hội lạnh lùng, nhưng sự thật chứng minh, nhân gian vẫn là có ấm áp.
"Bất quá thuận tay trợ giúp, xin đừng khách khí." Nhìn nàng đương nhiên vì em gái mà hoãn lại công việc, Phạm Học Ôn không khỏi có ý cười sâu sắc ở sâu trong đáy mắt, gắt gao cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Nàng giống như đóa hoa lan ấm áp, lại cơ hồ mau lẹ cùng dũng mãnh, vì em gái mà không chút do dự tự tay bắt sắc lang, thậm chí vì chính nghĩa mà dũng cảm bắt người.
Hắn chưa bao giờ tin tưởng yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng lại làm cho tâm của hắn rung động mạnh.
Đóa hoa lan kiêu hãnh này thật sự gây ấn tượng sâu sắc với hắn.
Hắn phi thường thích.
* *
"Chị, chị tối hôm nay đại khái mấy giờ thì tan sở? Em đã nấu canh gà, mang qua cho chị." Trong di động, truyền đến giộng nói ôn nhu của Thích Anh.
"Canh gà? Không cần, chị ở lại công ty, buổi tối còn phải tăng ca, chỉ sợ đến khuya mới về nhà." Thích Lan một tay cầm di động, một tay cầm hành lý, bước nhanh vào khu chung cư cao ngất ở phía trước.
"Như vậy a, không sao cả, em dùng chìa khóa dự bị mở cửa, giúp chị đem canh gà để vào tủ lạnh cũng được mà." Thích Anh vẫn như trước ôn nhu nói xong.
Chị em các nàng tình cảm rất tốt, tuy rằng một người ở nhà, một người ở bên ngoài, nhưng đều có chìa khóa của nhau.
"Cái chìa khóa dự bị?!" Thích Lan dương cao giọng, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi chính mình, đôi chân thon dài cũng dừng lại đình chỉ việc đi tiếp.
Không xong, nàng hầu như đã quên mất chuyện này! Gian phòng kia nàng đã sớm chuyển hết đồ, nếu Tiểu Anh đi qua, chuyện nàng bí mật chuyển nhà xác định là sẽ bị phát hiện, bất quá điều này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm chỗ kia không an toàn, nàng tuyệt đối không thể để Tiểu Anh đến đó.
"Có vấn đề sao?" Phảng phất nhận thấy được giọng nói của Thích Lan có chút quái dị, Thích Anh không khỏi hoang mang hỏi lại.
"À, đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là…… chỉ là…… A, đúng rồi, bởi vì xung quanh đã xảy ra nhiều vụ trộm, vì an toàn của mọi người, vài ngày trước chủ nhà đã thay toàn bộ chìa khóa cho khách trọ, cho nên dù em có đem theo chìa khóa kia cũng không thể dùng được." Thích Lan tùy cơ ứng biến, dễ gọi thì là nói dối.
"Thật vậy chăng? Vậy chị tiếp tục ở lại đó có an toàn hay không?" Thích Anh tin là thật, lập tức lo lắng cho an toàn của chị gái.
"Không sao, dù sao chị cũng thường xuyên tăng ca với đi công tác, thời gian ở nhà trọ cũng không nhiều." Thích Lan áy náy trả lời.
Đáng giận, đều do cái tên chết tiệt cuồng điên theo dõi nàng, nàng đã chính thức cự tuyệt hắn, hắn liền mỗi ngày theo dõi nàng, thậm chí không ngừng quấy rầy nàng, vì muốn thoát khỏi hắn, nàng chỉ có thể khẩn cấp chuyển nhà, đi đến nhà bạn tốt ở một thời gian.
Lúc trước ba mẹ từ đầu đã không đồng ý cho nàng chuyển ra ngoài sống, em gái lại quá mức tinh tế mẫn cảm, cho nên bị người khác theo dõi quấy rầy nàng căn bản không dám nói cho người nhà biết, chỉ sợ bọn họ lại lo lắng.
"Nhưng là……"
"Đừng lo lắng, trừ bỏ thay chìa khóa mới, chủ hà còn mua thêm vài thiết bị quay hình, không có kẻ trộm ngu ngốc nào muốn chui đầu vào lưới cả." Vì không muốn em gái lo lắng, nàng đành phải tiếp tục nói dối.
"Canh gà kia……"
"Chị không có lộc ăn, lần sau đi." Ai, Tiểu Anh tay nghề rất được, nhất là nàng nấu canh gà, người ta chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm chảy cả nước miếng.
Đối với nàng có cuộc sống ngu ngốc này với không biết tí nấu ăn nào, em gái luôn mang đồ ăn đến chính là hạnh phúc của nàng, vậy mà lần này nàng lại nhẫn tâm cự tuyệt, ôi ôi……
"Được rồi, vậy chị phải nhớ nhah chóng đánh chìa khóa mới rồi đưa cho em nha." Thích Anh dặn dò.
"Được rồi…… chị biết." Nàng một mình sống ở bên ngoài, lại không rành nấu ăn, lo lắng nàng luôn ăn ba bữa ở bên ngoài sẽ không có sức khỏe, Tiểu Anh thỉnh thoảng nấu ăn hay hầm món bổ mang đến cho nàng.
Tiểu Anh thật sự là em gái tuyệt nhất, cũng là nữ nhân ôn nhu hiền thục ở trên đời!
Hai chị em lại nói chuyện phiếm vài câu, Thích Lan mới cất di động, kéo trọng hành lý tiếp tục đi tới, chỉ là nàng mới đi tiến đại sảnh, khi đang định đi đến thang máy, bảo vệ ngồi ở sau bàn lập tức đứng dậy, đi đến nàng trước mặt quan tâm hỏi.
"Tiểu thư, xin hỏi người là ở tại đây sao?"
Thích Lan sửng sốt, không dự đoán được ra vào nơi này được cai quản nghiêm khắc đến như vậy.
Nơi ở mới là của bạn tối của nàng — La Lãng, phần lớn là có nhiều loại bất động sản kiểu "phòng nhỏ" như thế này, bởi vì biết tình cảnh của nàng, lập tức hào phóng cho mượn.
Vì không cho tên theo dõi điên cuồng kia tiếp tục làm phiền nàng, việc chuyển nhà cũng đều là do La Lãng ôm lấy toàn bộ, mà nàng thì lo phụ trách dương đông kích tây cùng đi làm, thậm chí còn đại biểu công ty đến Hongkong để bàn chuyện làm ăn, thẳng đến giờ phút này mới về nước đi thẳng đến chỗ ở mới, không trách bảo vệ không thể nhận ra nàng.
Nói trở về chủ đề chính, người bảo vệ này y như những gì La Lãng đã cam đoan, có trách nhiệm lại chuyên nghiệp, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng không phải người ở đây.
"Tôi là người mới chuyển đến, ở tại tầng 8 phòng số 1." Nàng lập tức đưa ra thẻ từ.
Bảo vệ cẩn thận nhìn thẻ từ, sau đó mới xem lại danh mục của chung cư.
"Chủ phòng số 1 lầu 8 là La tiên sinh, vài ngày trước hắn từng có nói sẽ có một vị Thích tiểu thư đến ở."
"Chính là tôi." Nàng khẽ cười, căn cứ vào lễ phép, nên lấy chứng minh thư từ bóp da ra.
Sau khi xem xét kí lưỡng, bảo vệ như thế này mới hoàn toàn yên tâm, cũng lễ phép xin lỗi. "Thích tiểu thư, thật sự có lỗi, vì bảo đảm an toàn của mọi gia đình, những người xa lạ đến đây đều phải kiểm tra, nếu là khiến cho người cảm thấy không thoải mái, thật sự xin lỗi."
"Không, tôi có thể hiểu được ngài là làm đúng nghĩa vụ của mình, người làm tốt lắm." Nàng không chút nào keo kiệt ca ngợi.
Không dự đoán được Thích Lan chẳng những diện mạo xinh đẹp, người lại như thế hiền lành hào phóng, bảo vệ lập tức giơ khoé miệng tươi cười, lưu lại ấn tượng tốt về nàng.
"Thích tiểu thư, thang máy vừa đúng lúc đang bảo dưỡng, đại khái 40 phút sau mới có thể sử dụng, ngài muốn ở đại sảnh uống trà hay không, xem chút tạp chí." Hắn hảo tâm đề nghị.
"Thang máy bảo dưỡng?" Thích Lan mờ mịt chớp chớp đôi mi.
"Thang may chung cư mỗi tháng đều có bảo dưỡng, thời gian không ổn định, nhưng chuyện này xảy ra sẽ được thông báo trước." Bảo vệ giải thích nói.
Cho nên ý tứ của hắn là trước mắt nàng chỉ có hai lựa chọn, một là ở đại sảnh xem tạp chí giết thời gian, tiêu cực chờ đợi thang máy khôi phục sử dụng; hai chính là dắt theo hành lí đi đến thang bộ, nhận mệnh đi đến lầu 8 sao?
Ông trời, nàng liên tục đi công tác ba ngày, rất nhanh đã mệt đến suy sụp, có nhất thiết khéo như vậy gặp phải đúng lúc thang máy bảo dưỡng?
Ngay khi Thích Lan không biết nên phải nói gái gì, một giọng nói thấp thuần phía sau nàng lên tiếng –
"Cần hỗ trợ sao?"
A? Âm thanh này dường như có chút quen tai……
Căn cứ vào rung động không hiểu lí do, Thích Lan nhanh chóng xoay người.
"Phạm tiên sinh?!" Nam nhân cao lớn trước mắt, không phải là người đã ra tay giúp nàng một lần Phạm Học Ôn sao?
"Lần thứ hai gặp mặt, thật cao hứng khi gặp em." Hắn nhếch khóe miệng, vẫn cười đến hảo mê người như trước.
"Em cũng vậy!" Nàng vui vẻ thấp giọng nói, vừa mới nói xong nàng lập tức đỏ mặt, nha, nàng không khỏi cũng quá rụt rè mà không hiểu tại sao đi?
Hắn ý cười sâu sắc, bởi vì nàng đáng yêu thẳng thắn. "Nhìn em rất mệt mỏi đi."
"Ách……" Nàng lập tức sờ hai má, hoài nghi sắc mặt mình rốt cuộc có bao nhiêu kém.
"Anh ở tại tầng 7, nếu em không ngại, anh có thể tiện đường đem hành lý của em lên tần 8." Mới tiến vào đại sảnh, Phạm Học Ôn liền lập tức phát hiện ra nàng, hắn thực ngoài ý muốn khi thấy nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này, cho đến khi nghe thấy nàng cùng bảo vệ nói chuyện, hắn mới biết được nàng chuyển đến tầng 8.
"Nhưng là hành lý rất nặng, làm phiền anh thật sự rất ngại……" Nàng khách khí khéo léo từ chối, lại nhịn không được bởi vì lời nói của hắn mà kinh hỉ.
Nguyên lai hắn cũng ở tại nơi này, hơn nữa sẽ sống ở tầng dưới nàng, cho nên bọn họ sắp trở thành hàng xóm?
Thích Lan mắt sáng, nhịn không được lộ ra ý cười, căn bản bảo vệ có quen biết với hắn, sớm chủ động trở lại phía sau bàn làm việc, cũng không chú ý tới Phạm Học Ôn trước mắt chính là lấy một lọai ôn nhu khó diễn tả mà nhìn nàng.
Hắn đối với nàng là vừa gặp đã yêu, lại khổ là không có cơ hội nhận thức nàng, nguyên bản tính nhờ em gái tìm cho nàng cơ hội, không nghĩ tới ông trời lại chủ động đem nàng đến cho hắn.
Tuy rằng hai người bọn họ là mới quen, nhưng mấy năm nay khi nghe em gái cùng Thích Anh nói chuyện với nhau, hắn ũng hiểu về nàng một chút.
Nàng chính xác là một nữ cường nhân, xử lý đại sự khôn khéo giỏi giang, nhưng cuộc sống thường ngày lại rất mơ hồ, cũng không hiểu cách chiếu cố chính mình, cũng không nấu cơm, thậm chí vẫn là cái cuộc sống ngu ngốc đó, chỉ đơn giản là thích làm việc, hắn nếu dự đoán được nếu là nàng, cơ hội sẽ nhiều lắm!
"Tuyệt không phiền toái." Hắn chủ động hành lý của nàng, lập tức đi đến càu thang bộ. "Đến đây đi."
"Phạm tiên sinh, thật sự không cần, em thật sự có thể tự đi được……" Nàng hoang mang rối loạn lập tức đuổi theo, vốn định lấy lại hành lý, hắn lại lập tức đem hành lý chuyển sang tay trái, làm cho nàng lấy hụt.
"Đến tầng 8 cao như vậy, em đi giầy cao gót thì phải cẩn thận, nếu mệt mỏi, liền dừng lại nghỉ ngơi." Hắn thấp giọng dặn dò, đối với khéo léo từ chối của nàng thì hoàn toàn bỏ mặc.
Không dự đoán được hắn nói chuyện ôn hòa có lễ, làm việc lại có chút cường thế như vậy, Thích Lan không khỏi có chút ngoài ý muốn.
"Nhưng là……"
"Gặp lại tất nhiên là hữu duyên, huống chi chúng ta còn là hàng xóm, giúp đỡ hàng xóm là chuyện nên làm." Nói mới nói xong, hắn liền mang theo hành lý nhanh chóng lên lầu, cước bộ vững vàng hướng lên trên đi đến.
Mắt thấy khéo léo từ chối hắn không được, Thích Lan đành phải ngẩng đầu nhìn hình dáng cao lớn của hắn, vội vàng đuổi kịp cước bộ của hắn.
"Phạm tiên sinh, thật ngại, còn có, cám ơn anh." Nàng thấp giọng nói cảm ơn, nghe thấy tiếng gót giầy của chính mình gõ từng tiếng lên đá hoa, từng bước tạo thành từng tiếng nhỏ, mà bước chân của hắn lại dường như không thể nghe thấy.
"Nếu em thật sự thấy ngại, như thế thì có thể mời anh cốc nước." Hắn thong dong nói, không phải thỉnh cầu, mà là đề nghị.
Nàng nhìn bóng dáng hắn cao lớn, càng lúc càng cảm thấy hắn cùng với lần gặp mặt đầu tiên không giống nhau, lại tuyệt không cảm thấy hắn chán ghét.
Môi đỏ kéo thành một đường cong, nàng lộ ra tươi cười sung sướng.
"Đương nhiên không thành vấn đề."