Tốc độ của Lục Trân Châu quả thực rất nhanh. Cô ta trực tiếp xông vào ở lễ đính hôn của tôi và Tống Mộ Hàn, đúng lúc này một màn máu chó xảy ra.
Lục Trân Châu khóc lóc với Tống Mộ Hàn: “Tống Mộ Hàn! Em mới là ân nhân cứu mạng anh, Lục Noãn trộm dây chuyền ngọc bích giả mạo em!”
Cả hội trường xôn xao.
Tôi bình tĩnh ngồi xuống, từ từ rót một ly rượu vang đỏ.
Lục Trân Châu tức giận đến mức xông tới đây định túm tóc bạt tai tôi.
Tôi không trốn, nhưng cái tát của cô ta cũng không rơi xuống mặt tôi. Tống Mộ Hàn vững vàng giữ chặt cổ tay cô ta, trầm giọng nói: “Cô làm gì vậy!”
Lục Trân Châu khó có thể tin được: "Em mới là ân nhân cứu mạng của anh! Ấy vậy mà anh mắng em vì cô ta?”
Tống Mộ Hàn nhìn thấy cái bớt hình con bướm lộ ra khỏi cổ tay áo của cô ta, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ. Hắn quay lại nhìn về phía tôi: “Tiểu Noãn, chuyện này là thế nào? Em thực sự lừa dối anh?”
Tôi vẫn cười: “Tống Mộ Hàn, chẳng phải chính miệng anh từng nói anh yêu em vì con người em không liên quan đến lý do khác sao.”
Thân phận của Lục Trân Châu rất nhanh được xác minh. Vết bớt hình con bướm, chiếc dây chuyền ngọc bích Tống Mộ Hàn đưa cho cô ta.
Quan trọng hơn, tôi không biết bơi thậm chí tôi còn sợ nước. Tôi mỉm cười chế giễu: “Những bằng chứng này không phải năm năm trước đây rất dễ tìm ra mà? Sao bây giờ tôi lại trở thành người mang tội ác ghê tởm thế.”
Lục Trân Châu tức giận quát lên: “Nếu không phải chị nhân cơ hội tôi hôn mê trộm dây chuyền thì sao Mộ Hàn có thể nhận nhầm chị thành tôi!”
“À?”
Tôi bước từng bước tới gần cô ta, con ngươi lạnh lùng khiến Lục Trân Châu sợ tới mức dính chặt một chỗ: “Vậy ân nhân cứu mạng chân chính, cô có dám nói cho tất cả mọi người biết vì sao ngày đó cô hôn mê không?”